Nhạc Thiên Vũ hồi phủ, đưa Liêu Huy đã say khướt về phòng ngủ, lại đến Đông sương phòng nhìn Tiêu Lăng một chút. Vốn hắn nghĩ Tiêu Lăng đã ngủ rồi , không ngờ lại thấy Tiêu Lăng đang đứng ở trong viện, ngẩng đầu nhìn trời đêm .
” Ngươi đang ngắm gì vậy ?” Nhạc Thiên Vũ cất tiếng hỏi y.
Tiêu Lăng nhìn thấy Nhạc Thiên Vũ tới liền ngây người, rồi nhanh chóng lấy lại thần trí, lập tức quỳ lạy :
” Nô tài bái kiến Vương gia !”
Y phía sau còn thương tích, trên mặt hiện lên nét đau xót. Nhạc Thiên Vũ đi đến, ôm Tiêu Lăng vào phòng, chốt then cửa lại, đặt y lên trên giường, cánh tay có chút run run, chợt cười nói :
” Ngươi nhìn thật mảnh mai , vì sao lúc ôm đến lại nặng như vậy chứ ?”
“Nô tài không phải nữ nhân, đương nhiên là sẽ nặng .” Tiêu Lăng cũng cười cười, vịn vào thành giường leo xuống đất, hạ gối quỳ xuống .
“Đứng lên a, ai cho ngươi quỳ ! ” . Nhạc Thiên Vũ nhu hòa nói.
“Nô tài không dám !” Tiêu Lăng cúi đầu.
“Đứng lên .”
Nhạc Thiên Vũ kéo Tiêu Lăng lại, đặt y nằm sấp trên giường, thoát quần y xuống, xem xét vết roi đã bôi thuốc, là loại thuốc tốt !
” Ai đưa thuốc cho ngươi vậy ?”
“Là phu nhân. Nàng hôm nay đến thăm nô tài , cấp cho nô tài chút thuốc từ Ngọc An mang tới, bôi rất tốt .”
“Ai giúp ngươi sát thuốc ?”
“Trần Bình đã giúp nô tài .”
“Còn đau không?”
” Hồi bẩm Vương gia , hiện đã khá hơn. Nô tài dùng thuốc phu nhân đưa, tốt hơn nhiều rồi.”
” Ngươi có biết vì sao bị đánh không?”
“Biết” – Tiêu Lăng nói,” nô tài không có mắt, đã phạm sai lầm.”
“Ngươi không hận ca ca chứ?”
“Nô tài không dám, Vương gia giáo huấn rất đúng, rất chuẩn xác.”
Nhạc Thiên Vũ nâng mặt Tiêu Lăng hướng về mình, nhìn ánh mắt của y, quả thật không có chút dáng vẻ giận hờn. Hắn hài lòng cười, hỏi tiếp :
“Ngươi thực không hận ca ca?”
“Nô tài không dám”- Tiêu Lăng vẫn cười, ” Vương gia đánh nô tài, đó là vinh hạnh của nô tài .”
“Đừng nô tài này nô tài nọ, kêu ta một tiếng ca ca, ta thật muốn được nghe.”
“Nô tài không dám.”
“Ngươi , cái tên tiểu tử này …” – Nhạc Thiên Vũ khóa cửa lại, cởi quần áo trên người, ” Ta hôm nay ngủ ở chỗ này cùng ngươi.”
“Không nên, như vậy sao ổn ?”-Tiêu Lăng quỳ thẳng lên : ” Ca ca nên dời đi, Lăng nhi không sao mà, ta không oán ca ca. Lăng nhi là nam nhân, lại là một nô tài, chịu ủy khuất là lẽ thường tình, nhưng phu nhân đối xử với Lăng nhi không tệ, ngươi đừng làm tổn thương nàng.”
“Nàng không thể tưởng tượng tới chuyện này đâu.”
“Nàng không thể nghĩ tới, nhưng Liêu Vương chẳng lẽ không bao giờ đoán nổi sao? Người khác cũng không thể nghĩ ra sao ?” – Tiêu Lăng quỳ rạp người : “Ca ca nếu muốn Lăng nhi thì cứ làm, nhưng xong rồi ca ca nên trở về.”
Nhạc Thiên Vũ lại kéo Tiêu Lăng lại gần :
“Ngươi cho ca ca ta là thú vật sao? Ngươi bị thương đã thành nông nỗi này …” , Hắn ngẫm nghĩ rồi cười nói tiếp : “Nói đúng ra có một lần ta chẳng khác nào súc sinh, nhưng cũng chỉ duy nhất lần đó thôi.”
Tiêu Lăng biết Nhạc Thiên Vũ ám chỉ lần đầu tiên hắn cưỡng bức y, tuy rằng khi đó y vừa đau vừa sợ hãi, nhưng chưa từng hận Nhạc Thiên Vũ, ngược lại y càng gần gũi với hắn hơn.
Nhạc Thiên Vũ ôm Tiêu Lăng, hôn lên gương mặt tuấn tú của y :
“Lăng nhi nói xem, ngươi có yêu thương ca ca không ?”
“Yêu.”
“Yêu bao nhiêu ?”
“Không biết nữa, không đếm được !”
“Ca ca cũng yêu ngươi, chỉ là. . . . . .”
“Ca ca đừng nói nữa, Lăng nhi hiểu mà”.
Tiêu Lăng rúc đầu vào ngực Nhạc Thiên Vũ :
“Ca ca, Lăng nhi phó thác tính mệnh, phó thác thân mình tất cả cho ngươi chỉ mong đền đáp ân tình sâu nặng mà ngươi đã cho Lăng nhi . Không có ca ca, làm sao có Lăng nhi. Ca ca yên tâm, Lăng nhi biết bản thân là nam nhân, thân phận nô tài, nhất định quyết không gây phiền toái cho ca ca .Ngươi khi rảnh có thể đến thăm Lăng nhi, nếu không có thời gian rỗi rãi, Lăng nhi mong ca ca có thể kiên nhẫn chịu đựng. Người nhanh sớm có tiểu vương gia, như vậy phu nhân cùng lão phu nhân đều vui mừng .”
“Lăng nhi. . . . . .” .
Nhạc Thiên Vũ thở dài, bản thân hắn là một người con, một người chồng, trách nhiêm nặng nề, đâu thể chỉ chú ý tới cảm thụ cá nhân. Có một đứa con vì nam nhân mà không chịu thân cận nữ nhân, không chịu sinh con nối dõi, đối với mẫu thân chính là đả kích quá lớn. Có một phu quân yêu nam nhân, nữ nhân nào lại không chịu tổn thương nghiêm trọng. Đối với chuyện này đó, hắn không thể từ bỏ, cũng không thể không đề phòng, hắn có thể kìm nén tình cảm của mình đối với Tiêu Lăng trong tưởng niệm, nhưng không thể cam đoan Tiêu Lăng có thể kìm nén được như mình hay không, cho nên. . . . .
Nhạc Thiên Vũ bất đắc dĩ đành nói :
“Lăng nhi. . . . . . Ca ca chỉ có thể đề ngươi chịu ủy khuất vậy.”
“Không ủy khuất, thật mà ! Lăng nhi tuyệt đối không cảm thấy ủy khuất, nhưng ca ca …” Tiêu Lăng ngẩng đầu nhìn hắn, “Lăng nhi đem hai chữ nô tài khắc sâu trong lòng , ca ca chung quy không cần nhắc nhở Lăng nhi . Nếu buộc phải răn dạy, có thể không dùng phương pháp kia được chăng , Lăng nhi không những đau , mà còn rất hổ thẹn, vo cùng khó chịu.”
“Ha ha”, Nhạc Thiên Vũ nhẹ giọng cười, đem Tiêu Lăng ôm thật chặt , hôn y rồi đáp :”Lăng nhi, ca ca thật sự yêu ngươi muốn chết.”
Tiêu Lăng cũng hôn môi Nhạc Thiên Vũ , tự cởi quần áo mình ra.
“Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Lăng nhi thấy nóng.”
Bên ngoài sân chợt có người đi tới, hai người nghe được tiếng bước chân, vội nhanh chóng sửa sang lại quần áo.
“Tiêu Lăng”, tiếng Khánh Trân ngoài cửa truyền vào, “Ngươi vẫn ổn chứ, vết roi còn đau phải không?”
Nhạc Thiên Vũ trừng mắt liếc Tiêu Lăng, Tiêu Lăng lắc đầu quầy quậy. Nhạc Thiên Vũ nhếch miệng, cười hắc hắc không ra tiếng :
” Bản vương đang ở đây thăm hắn, ngươi đi đi, nói với phu nhân, ta chuẩn bị trở về.”
Nhạc Thiên Vũ đuổi Khánh Trân đi, cốc đầu Tiêu Lăng , thấp giọng nói :
“Ta nói ngươi biết, nếu ngươi bản thân có khó chịu phải tự mình giải quyết, nếu dám làm chuyện gì khiến ta tức giận, ta sẽ lột da, đến lúc đó ngươi có muốn kêu đau, cũng kêu không ra tiếng.”
“Ca ca, Lăng nhi không dám .”
“Ngươi nhớ kỹ là được”, Nhạc Thiên Vũ hậm hực một lúc, “Ngày mai ngươi đến quân doanh, ta có chuyện cần nói với ngươi. Liêu Huy có việc muốn ngươi hỗ trợ.”
“Chuyện gấp sao?” Tiêu Lăng nghe hắn nói chuyện chính sự, nghiêm túc ngồi dậy.
“Ngày mai ta sẽ nói tỉ mỉ với ngươi.”
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Lăng chạy tới quân doanh. Thuốc bôi mà Liêu Vãn Thanh cấp cho y hiệu quả thật tốt, Tiêu Lăng cảm thấy thương thế trên mông đã nhẹ đi không ít.
Nhạc Thiên Vũ vừa nhìn thấy y liền truyền vào trong trướng của mình. Hai người mặt đối mặt, Nhạc Thiên Vũ kiềm chế không được, cũng không còn để ý thương thế của Tiêu Lăng, bắt y cởi quần áo, gây sức ép với y đến chết đi sống lại. . . . . . Hai người sau khi phát tiết liền nằm thở trên giường. Nhạc Thiên Vũ cởi dây thừng đã buộc trên hai tay Tiêu Lăng, đồng thời bỏ miếng vải chặn miệng y xuống . Vừa lúc trước Tiêu Lăng phản ứng mãnh liệt, hắn sợ y không khống chế nổi kêu thành tiếng, bị người khác nghe thấy, liền bịt miệng của y.
Tiêu Lăng nằm sấp trên giường, thở hổn hển, y kéo cánh tay của Nhạc Thiên Vũ đặt lên trên người mình :
“Nói đi mà ca ca, ngươi phái Lăng nhi đi làm chuyện gì?”
Nhạc Thiên Vũ đem ý tứ của Liêu Huy kể lại với Tiêu Lăng.
“Ta đi” , Tiêu Lăng nói, “ngày mai ta sẽ lên đường cùng Liêu Vương, thương tích nhỏ kia không chảy máu nên không có gì trở ngại.”
“Ân, ta đêm qua đã suy nghĩ cẩn thận, ngươi nên đi cùng hắn sẽ tiện hơn”, Nhạc Thiên Vũ nói tiếp : “Từ giờ trở đi, mỗi câu ca ca dặn, ngươi đều phải hảo hảo nhớ kỹ, y theo những gì ta nói mà làm.”
“Được”
“Thứ nhất, lúc ngươi có mặt ở đó phải kiểm tra xem cống phẩm trong hộp là thứ gì , lúc niêm phong hộp phải chắc chắn chính xác là cống phẩm mà ngươi đã kiểm tra. Thứ hai, vô luận phát sinh chuyện gì, ngươi phải tận lực không được rời khỏi cống phẩm, gặp thời điểm bất trắc cũng không được rời, hãy nói là mệnh lệnh của ta. Thứ ba, dù có hộ tống cống phẩm an toàn đến kinh thành, nhưng ngươi không được nhập kinh, xa nhất cũng chỉ được tới Bình Huyền, nhất định phải quay trở về . Thứ tư , cũng là điều cực kì mấu chốt , không cần nghe theo Liêu Huy sai gì làm nấy, mặc kệ người khác mời thế nào, ngươi cũng không được uống rượu, không được tiến vào Bắc Chinh vương phủ, bất kể lúc ăn hay ngủ đều phải quan sát, nhìn trước nhìn sau. Ta sẽ phái người âm thầm bảo hộ ngươi.”
“Bảo hộ ta ? Ta sẽ không có chuyện gì mà, ca ca ! Công phu của Lăng nhi ngươi còn không yên tâm sao ?”
“Song quyền khó địch nổi bốn tay, ác hổ gặp cả đàn sói dữ cũng trở thành yếu thế. Huống chi ta vẫn cảm thấy sự việc có gì đó không ổn.”
“Ca ca, người không tin Liêu Vương?”
“Có nhiều lúc không nên tin tưởng ai cả, nội tâm con người vô cùng phức tạp .”
“Được, Lăng nhi sẽ nghe lời ca ca .”
Tiêu Lăng xoay lại, vươn tới trên người Nhạc Thiên Vũ, hôn lên môi hắn :
“Ca ca, Lăng nhi phải đi lâu như vậy, ngươi có nhớ Lăng nhi chút nào không ?”
Nhạc Thiên Vũ hai tay ôm lấy Tiêu Lăng :
“Ngươi là tên tiểu hỗn đản chết tiệt, nếu không lo ngày mai ngươi không cưỡi ngựa nổi nữa thì hôm nay ta đã giữ ngươi ở lại , xxx ngươi đến chết mới thôi !”
Hắn tỉ mỉ vuốt ve hàng mi, mái tóc, khóe mắt, cái mũi, đôi môi Tiêu Lăng, rồi ôn nhu nói :
“Lăng nhi, chính mình phải cẩn thận, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ca ca sẽ phát điên mất .”
“Vâng, Lăng nhi biết rồi”.