Thiếp Khuynh Thành

chương 215

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộ Dung Ca cười lạnh một tiếng, những lời này của Nguyên Du quả khiến người ta cảm thấy buồn cười. Song cũng có vài phần chính xác, đúng là nàng đã mê hoặc thái tử, cũng muốn chuyên sủng, vậy thì sao nào? Chằng qua bốn chữ ‘bất trung bất hiếu’ làm cho nàng dở khóc dở cười, nếu không phải hắn bị người khác mê hoặc, sát với với Nam Cung Thanh Liên, người đã thật tình yêu hắn, đồng thời không ngừng nghĩ cách làm hại Nguyên Kỳ, bây giờ lại dùng chữ ‘hiếu’ để uy hiếp người khác, có phải rất là đáng cười sao?

Ánh mắt Nguyên Kỳ vẫn nhàn nhạt như gió thu, lạnh băng mang theo chút sát khí quét mạnh về phía Nguyên Du, có điều đôi đắt sâu sắc đang nhìn Nguyên Du kia lần đầu lộ ra sát khí dữ tợn này. Năm đó, dù mẫu thân hắn chết thảm, nhưng tuổi còn nhỏ hắn vô pháp phản kháng. Nhưng bây giờ ai mà dám làm hại đến Mộ Dung Ca hắn nhất định sẽ lột da lóc xương kẻ đó!

Nguyên Du và Lan Ngọc đều kinh sợ thật sự khi chạm phải ánh mắt này. Bản thân Nguyên Du cũng cảm thấy hô hấp muốn ngưng trễ trong một phút. Còn Lan Ngọc thì vừa kinh ngạc, lại cũng có chút phòng vệ. Bản tính Nguyên Kỳ vốn luôn dè dặt cẩn trọng che giấu mọi cảm xúc trong lòng, bây giờ như hắn, càng phải cẩn thận hơn.

“Lời của hoàng thượng thiếp thật không dám nhận. Thiếp chưa từng dám mê hoặc thái tử, mà thái tử càng không phải người bất trung bất hiếu. Không biết là ai cả gan làm càn, dám đi nói xấu thái tử, châm ngòi ly gián quan hệ giữa hoàng thượng và thái tử đây?” Mộ Dung Ca khép hờ tầm mắt, không chút kinh sợ trả lời.

“Theo như phụ hoàng nói ‘mê hoặc’ hay ‘chuyên sủng’ đều chỉ là lời bâng quơ tầm phào. ‘Dụ dỗ’ càng là từ ngữ không thích hợp dành cho Mộ Dung Ca. Về phần bất trung bất hiếu, nếu phụ hoàng muốn dùng bốn chữ này để hình dung những gì nhi thần đã làm trong mấy năm qua, nhất thần cũng không dám không tiếp thu. Hiện tại có thể phế nhi thần làm thứ dân, cũng tiện cho phụ hoàng lập Đại Hoàng tử làm thái tử.” Ánh mắt Nguyên Kỳ sắc bén như kiếm nhọn đâm thẳng vào Nguyên, không chút do dự lạnh giọng nói.

Hai người trăm miệng một lời đã phủ định hết thảy, nhưng thái độ lại có chút khinh thường. Về phần Mộ Dung Ca sẽ chỉ làm Nguyên Du tức dận, nhưng những lời nói của Nguyên Kỳ mới trực tiếp khiến Nguyên Du kinh ngạc, Nguyên Kỳ đã chủ động nói ra điều mà hắn chờ đợi bấy lâu sao!

Thật không ngờ Nguyên Kỳ có thể dễ dàng buông bỏ những gì đã gầy dựng suốt bao năm qua! Mà thái độ cũng vẫn như vân đạm gió nhẹ như vậy!

Ánh mắt Lan Ngọc lợi hại nhìn Nguyên Kỳ, tựa hồ muốn từ dung nhan thong dong bất cẩn Nguyên Kỳ tìm ra sơ hở nào đó, song vẫn không thu hoạch được gì.

Mộ Dung Ca cũng biết những lời này không phải Nguyên Kỳ làm dỗi, chỉ là nàng cũng có chút lo lắng, lo lắng sẽ có điều bất trắc xảy ra. Chỉ là, cho đến bây giờ, hắn chưa từng làm những gì mà bản thân không nắm chắc.

Quả thực, dù Nguyên Du khá bất ngờ nhưng cũng chưa dám có phản ứng gì, bản thân Lan Ngọc cũng yên lặng không tiếng động. Bởi vì bọn họ không biết Nguyên Kỳ đang muốn giở trò gì.

Thấy vậy, Mộ Dung Ca hiểu rằng bản thân càng không cần phải lo lắng gì thêm. Tiếp theo nàng chỉ việc bình lặng đứng xem kịch, màn kịch do chính Nguyên Du và Lan Ngọc hợp diễn!

“Chung quy nhi thần cũng không làm sai chuyện gì để phụ hoàng trăm phương ngàn kế muốn phế nhi thần. Một khi đã như vậy, nhi thần phải trọn hiếu đạo, không được nghịch ý phụ hoàng, chấp thuận rời cung.” Trên tuấn nhan của hắn vẫn lộ ra nụ cười hoàn mỹ, trầm giọng nói thêm.

Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, cảm thấy có chút buồn cười, không ngờ hắn diễn giống y như đúc khiến người ta vô pháp tìm ra điểm khác thường.

Nguyên Du âm thầm nhìn sang Lan Ngọc chỉ thấy mi mày hắn đang xiết chặt lại, chỉ hơi dao động nhẹ bên dưới. Nguyên Du cảm thấy có chút bất ổn, ánh mắt sắc bén lia thẳng Nguyên Kỳ, trong lòng thầm oán: quả đúng là con của tiện nhân, để bảo vệ ngôi vị thái tử và Mộ Dung Ca, ở giờ phút này bày kế hoãn binh!

Hắn cười gượng hai tiếng rồi nói với Nguyên Kỳ: “Thái tử nghĩ nhiều rồi, chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Còn nữa, những lời đồn gần đây về Mộ Dung Ca ngày càng lan rộng. Để bảo vệ danh tiếng của ngươi, trẫm chỉ còn cách đó.” Vào lúc này, nếu những lời nói khi nãy của Nguyên Kỳ lọt vài tai người khác, e sẽ càng dấy lên làn sống bất mãn, mọi người không ngừng nghị luận Lan Ngọc là con người có bụng dạ khó lường. Nếu vậy, để Lan Ngọc thuận lợi đăng cơ sẽ khó càng khó. Bên cạnh đó, những lời khi nãy Nguyên Kỳ nói một cách vô cùng chắc nịch, xem ra hiện tại mình không thể hành động thiếu suy nghĩ được!

Lan Ngọc âm thầm quan sát thần sắc trấn định thong dong của Mộ Dung Ca, ít nhiều cũng có chút ngoài ý muốn. Không ngờ Nguyên Kỳ dám vì nàng mà không tiếc đánh rắn động cỏ. Thu hồi tầm mắt, hắn quay sang nói với Nguyên Kỳ: “Mấy ngày qua phụ hoàng thật sự lo lắng cho thái tử, quan tâm tất loạn nên mới nói ra những lời như vậy. Thái từ đừng nên nói ra những lời này sẽ tổn thương đến trái tim của người làm cha như phụ hoàng.”

“Hiện Mộ Dung Ca đã là chủ nhân của xưởng binh khí lớn nhất thiên hạ, nắm giữ nguồn cung ứng binh khí cho các quốc gia, một nữ tử như vậy không thể lọt được vào tầm mắt phụ hoàng sao? Hạ quốc có được nàng chính là phúc lớn của Hạ quốc ta.” Đôi mắt Nguyên Kỳ thanh minh nhìn Lan Ngọc rồi quay sang Nguyên Du giải thích.

Nghe vậy, Nguyên Du càng tức khí nói không thành lời, Mộ Dung Ca này mất tích hai năm rồi trở về còn bất thình lình mang theo một cái xưởng binh khí! Đối với thời loạn thế này, có được một xưởng binh khí như thế không khác nào như hổ mọc thêm cánh! Như vậy càng chứng tỏ ả ta là một con người dối trá đa đoan, có thể trong một thời gian ngắn gầy dựng thanh danh, bây giờ người người trong Hạ quốc hay được tin này đều vô cùng vui mừng và kính sợ Mộ Dung Ca! Hừ, Nguyên Kỳ quả biết cách chọn đàn bà của mình!

Có lẽ, Nguyên Du không ý thức được, khí thế của hắn dần dần biết mất chỉ trong hai ba câu nói của Nguyên Kỳ, hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong. Song, hai mắt Lan Ngọc vẫn sáng ngời, đáy mắt không ngừng tập trung nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của Nguyên Kỳ, trong lòng dần sinh hốt hoảng. Không lẽ Nguyên Kỳ đã biết được gì đó?

Mộ Dung Ca nhìn tình hình trước mắt cũng đoán được Lan Ngọc và Nguyên Du nhất định đã biết hết thảy đều nằm trong sự khống chế của Nguyên Kỳ. Chỉ là, đối với sự hồ đồ của Nguyên Du nàng có chút lạnh gáy, thậm chí nhịn không được thầm đoán, nếu là chính bản thân Nguyên Kỳ phải giáp mặt và đối đáp trong một tình huống như vậy sẽ có cảm nghĩ gì. Nàng thầm chua xót, nhất định hắn rất đau lòng. Thân phụ sát hại mẫu thân, rồi quay sang cắn chính con đẻ của mình, loại việc này cho dù rơi vào ai cũng sẽ không thể lạnh nhạt bình tĩnh như người đàn ông này.

Song qua đó lại càng hiểu rõ, hắn duy trì sự lạnh nhạt bình thản này nhưng trong lòng nào không thầm rõ máu? Thứ cảm giác đau xé ruột gan này e cũng chỉ có mỗi hắn mới thấm thía được.

Nhìn bóng lưng to lớn, tim nàng cực kỳ bình ổn. Lúc chấp nhận trở về cùng hắn đồng tâm hiệp lực, nàng cũng đã chuẩn bị tốt hết thảy rồi. Thế nên, nàng muốn cùng hắn sóng vai, không để hắn phải một mình đi đối mặt những điều này. Nàng tiến lên một bước, cúi thấp đầu nói với Nguyên Du: “Lời đồn đãi trong thiên hạ có biết bao nhiêu, nếu lời đồn không liên quan đến mình mà lại để mình phải đứng ra hứng mũi sào thì có ai quan tâm đến thật hay giả? Thiếp tin hoàng thượng thánh minh, nếu như lựa chọn tin tưởng vào những lời đồn không có thực mà đi chất vấn thái tử, e sẽ chỉ khiến người trong thiên hạ vui cười. Dù sao, dân chúng thái tử vô cùng tín nhiệm con người của thái tử.”

“Cho dù ngươi chưa từng dụ dỗ thái tử, thái tử cũng không từng bất trung bất hiếu, nhưng ngươi dám cả gan thu nhận Lưu tướng quân của Tề quốc về, không phải trong lòng đang nuôi âm mưu xấu xa?” Nguyên Du hừ lạnh, uy nghiêm của bậc đế vương trong nháy mắt bộc lộ toàn thảy. Sát khí ngay lập tức triển hiện.

Rốt cục cũng đã dùng đến chiêu này! Nguyên Du quả có chuẩn bị đầy đủ! Có điều, lúc nàng quyết định dẫn theo Lưu Vân về đây thì cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Ánh mắt nàng sáng ngời, tươi cười: “Xem ra hoàng thượng đã hiểu lầm thiếp rồi.”

Đôi mắt Nguyên Du sáng rực, mi mày nhíu chặt, mùi sát khí càng nồng đậm, “Xảo biện! Giữ ngươi lại nhất định là cái họa của Hạ quốc!”

Lan Ngọc muốn ngăn cản Nguyên Du song đã không kịp. Lòng thầm phẫn hận, không lẽ Nguyên Du không nhìn rõ thế cục trước mắt? Nếu bây giờ dùng chuyện của Lưu Vân nhất định không thể làm khó được Mộ Dung Ca và Nguyên Kỳ, ngược lại, sẽ chỉ tạo cơ hội để hai người họ chối sạch hết thảy! Nhìn Nguyên Kỳ vẫn đang trầm mặc, ý cười trong suốt nhìn Mộ Dung Ca, hắn không thể không mở miệng ngăn cản Nguyên Du: “Phụ hoàng, thái tử đã đồng ý để Mộ Dung Trắc phi dẫn Lưu Vân đến Hạ quốc. Thế nên phụ hoàng cũng không cần quá lo lắng làm gì.”

Nguyên Du nheo mắt lại, nắm chặt hai đấm tay cố gắng áp chế cơn lửa giận. Không tiếp tục ép hỏi nữa.

Thấy vậy, Mộ Dung Ca thầm thở dài, có Lan Ngọc ở bên cạnh, cho dù Nguyên Du bệnh đến hồ đồ nhưng cũng khó làm ra những chuyện sai lầm. Đúng là Lan Ngọc luôn âm thầm che giấu âm mưu của mình ở khắp nơi. Trước mắt, những lời này của Lan Ngọc và sự trầm mặc của Nguyên Du không cho phép nàng tiếp tục nói thêm. Bằng không nhất định sẽ phá hỏng kế hoạch của Nguyên Kỳ. Nàng nghiêng đầu nhìn Nguyên Kỳ bên cạnh, ánh mắt hắn vẫn nhu hòa nhìn nàng, rõ ràng lộ vẻ sủng nịch hài lòng, cũng để cho nàng biết nàng không cần phải lo lắng thêm. Trong lòng nàng ấm áp vô hạn, được cùng người yêu đối mặt với mọi gian nan, cho dù con đường phía trước có chông gai hơn nhưng vẫn ngợp đầy ánh mặt trời.

“Cơ thể phụ hoàng vốn không tốt, cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn, cũng đến giờ ngự y vào thăm bệnh rồi, chớ để trễ ảnh hưởng đến bệnh tình của phụ hoàng. Những lời nhi thần vừa nói khi nãy chỉ là nhất thời sinh nông nổi, mong rằng không ảnh hưởng đến tình phụ tử giữa chúng ta.” Thái độ Nguyên Kỳ có chút không rõ ràng nói, chỉ hòa thuận nhìn sang Lan Ngọc một lần nữa: “Những lời hôm nay e là không nên để người thứ tư biết được, có đúng không Đại hoàng tử?”

Lan Ngọc chống lại đôi mắt đầy ý cười của Nguyên Kỳ, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, Nguyên Kỳ rốt cục đã biết được gì? Trên mặt hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh, trả lời: “Thái tử nói chí phải.”

Nguyên Du nhìn nụ cười trên mặt Nguyên Kỳ có chút chói mắt, bởi vì hắn từng nhìn thấy nụ cười này trên mặt Nam Cung Thanh Liên, lúc trước hắn cũng từng lơ đễnh, thậm chí nhiều năm qua chưa từng nghĩ tới nụ cười của Nam Cung Thanh Liên, song giờ phút này đột nhiên nghĩ đến mới chợt nhận ra hễ Nam Cung Thanh Liên mở miệng cười thì vạn vật trên thế gian đều bị lu mờ. Đến khi hắn ý thức được bản thân đang thất thần khi nghĩ đến Nam Cung Thanh Liên, đồng thời cũng là lần duy nhất không sinh tồn hận ý khi nghĩ đến con người này, không khỏi tự mắng mỏ ‘con của tiện nhân mãi vẫn là tiện nhân’! Chỉ một nụ cười đã có thể mê hoặc tâm trí, khiến hắn dần mất đi sự phẫn hận! Hừ, vọng tưởng! Hắn không thể không đòi lại công bằng cho cái chết của Lan Mị Nương, nhất định hắn phải báo thù cho Lan Mị Nương mới được!

“Phụ hoàng, trong phủ nhi thần vẫn còn việc quan trọng cần xử lý, xin được cáo lui trước.” Nguyên Kỳ hoàn toàn nhận thức được ánh mắt vừa rồi của Nguyên Du, khép hờ con mắt tối đen, nói.

Nguyên Du cũng không muốn quản Nguyên Kỳ nữa, hơn nữa mục đích hôm nay triệu kiến Nguyên Kỳ cũng không thành, trong lòng càng thêm phẫn hận, nên tùy ý phẩy tay.

Lúc Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca ra đến trước cửa, đột nhiên Nguyên Du lại nghĩ ra điều gì đó, vội nhếch khóe môi nhìn bóng lưng Mộ Dung Ca mà cười lạnh: “Thái tử đừng quên, tuy Mộ Dung Ca có xưởng binh khí trong tay, song vẫn không thể trở thành chính phi. Mấy ngày nữa trẫm sẽ cho Ngọc Nhi thay ngươi tuyển thêm vài cơ thiếp.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio