Thiếp Thân Đặc Công

chương 194: hãn nữu phóng xe

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Lâm chợt cười gian uốn éo chân ga, Yamaha gào thét mà đi PDT ngồi phía sau bất ngờ không kịp đề phòng thân thể mất thăng bằng suýt ngã hắn vội vàng duỗi hai tay ôm lấy eo của Quan Lâm.

Quan Lâm đang lái xe vô cùng buồn bực không ngờ tới mình lại tạo cơ hội cho Phương Dât Thiên, nàng thầm nghĩ do mình dễ bị khi dễ hay do tên giá hoả này quá âm hiểm?

"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra, anh tin hay không tôi cho anh rớt khỏi xe?" Quan Lâm lạnh mặt lạnh lùng nói.

"Vừa rồi thiếu chút ngã sấp rồi mới duỗi tay ôm lấy thắt lưng cô, đừng trách móc chẳng qua thắt lưng ngươi thật nhỏ, eo rất đẹp!" Phương Dật Thiên cười, buông lỏng tay mình ra.

"Anh câm miệng lại cho tôi, không tới lượt anh nghị luận tôi, cũng không muốn nghe loại lời nói giả mù sa mưa này." Quan Lâm lạnh lùng nói, rồi đột ngột tăng ga ngoại hình bữu hãn nhưng thập phần sống động của chiếc Yamaha liền như nước chảy tả xung hữu đột trên đường, kỹ thuật lái xe của Quan Lâm khá cao siêu.

"Tôi đánh giá cô là giả mù sa mưa sao chứ? Nói thật cô xinh đẹp, vóc người cũng đẹp, làn gia khoẻ mạnh cùng những nữ lang ngoại quốc gợi cảm không sai biệt lắm, tôi nghĩ không ra vì cái gì mà người trong cảnh giới (Giới cảnh sát) nhất trí gọi ngươi là Bá vương hoa? Đây rõ ràng là công kích nhân thân, chẳng lẽ, bọn họ nhìn không ra sự yêu kiều của đại mỹ nữ? Tuy nói tính cánh cương liệt nhưng đây là biểu hiện bên ngoài kỳ thật nhân tâm rất ôn nhu thiện lương có đúng hay không?" Phương Dật Thiên bắt đầu phát huy ba tấc lưỡi của mình, miệng lươi lưu loát nói tiếp.

Quan Lâm nghe vậy hơi nhíu mày, về biệt danh "Bá Vương Hoa" nàng đã biết, cũng biết những đồng nghiệp nam đều dùng biệt danh này thay cho tên của nàng, cảnh sát thành phố Thiên Hải không ai không biết danh hiệu Bá Vương Hoa này.

Dù như thế nàng vẫn như cũ làm theo ý mình cũng không vì cái biệt danh "Bá vương Hoa" làm nàng ôn nhu hơn, nàng vẫn như cũ bữu hãn dũng mãnh như trước.

"Anh có thấy phiền không? Tự nhiên nói mấy lời vô nghĩa, sớm biết vậy đem bịt miệng anh lại! Tôi nội tâm ôn nhu thiện lương? Hừ, anh nói vậy với những người khác thì đã bị họ cho là anh ngu ngốc, ai chẳng biết tôi là cọp cái?" Quan Lâm lạnh lùng nói, ngữ khí bất cần, quả thật mấy năm nay người khác gọi nàng là Bá Vương Hoa hay cọp cái đã thành quen rồi. (DG: giống ta bị chửi nhiều quá chai tai rồi )

"Hảo, quả nhiên là hãn nữu, tâm tính lạnh nhạt đáng tán dương! Giống như người khác đã mắng người tôi là hỗn đản rồi, tôi cũng vậy không sao cả một vẻ lạnh nhạt, điểm ấy tôi với cô chung chí hướng a!" Phương Dật Thiên cười nói. (DG: Tên này mặt dày vô địch rồi. Kiểu gì cũng nói được)

"Mk! Anh kêu tôi hãn nữu một lần nữa, tôi một cước đá anh rơi xuống xe!" Quan Lâm tức giận nói.

"Được rồi tới đây nhất định sửa, vừa rồi còn khen bình tĩnh tựa Như Lai như thế nào đã tức giận rồi?" Phương Dật Thiên thản nhiên hỏi.

Quan Lâm không nói một lời nào, nàng cuối cùng cũng phát hiện chỉ cần cùng tên nam nhân này nói chuyện cuối cùng đều bị khinh bỉ, biện pháp tốt nhất chính là không phản ứng lại với tên hỗn đản này.

Một lòng lái xe Quan Lâm chợt cười gian làm tốc đọ chiếc xe nhanh dần, âm thanh động cơ chiếc Yamaha phát ra bên mỗi chiếc ô tô lưu lại một đạo âm thanh trầm thấp như tiếng gầm gừ, cả con đường cơ hồ vì âm thanh chiếc Yamaha mà run rẩy.

Rất nhanh, tốc độ chiếc Yamaha có thể nói là kinh khủng, tốc đọ này sớm đã vượt qua hạn chế tốc độ nhưng Quan Lâm không thèm quan tâm dù sao cảnh sát giao thông cũng không ngốc tìm nàng gây phiền toái

Sự hung hãn của Quan Lâm tại cảnh giới đã nổi tiếng xa gần, đồng dạng chiếc xe của nàng cũng quá quen thuộc với cảnh sát giao thông thành phố Thiên Hải, vô luận Quan Lâm trên đường phố cho tốc đọ chiếc Yamaha vượt quá tốc độ hạn chế thì cũng không cảnh sát giao thông nào can thiệp

Nhìn quan Lâm trong dòng xe cổ dày đặc phóng như bay Phương Dật Thiên cũng thầm giật mình nghĩ thầm hãn nữu này uống nhầm thuốc hay bị điên vậy lái xe nhanh như vậy không sợ gây tai nạn hay sao?

Hắn không biết Quan Lâm có gây tai nạn không, tóm lại hắn không muốn chết, cuộc sống tốt đẹp đang chờ hắn bởi vậy trong thời gian này hắn "thủ khẩu như bình", thức thời không nói một lời nào tránh kích thích thần kinh mẫn cảm của Quan Lâm dẫn đến hoạ sát thân,

Cho đến khi Quan Lâm đi đến đường lớn Tân Hải mới giảm tốc độ, kỳ quái chính là đường Tân Hải xe cộ thưa thớt thì Quan Lâm lại không bày ra tốc độ chạy như bay nữa, tựa hồ lúc nãy trên đường xe cộ đông nàng mới bày ra tốc độ chạy như bay cũng là chứng minh cho PDT kỹ thuật lái xe cao siêu của mình!

Phương Dật Thiên cân nhắc trong lòng, thầm nghĩ lúc trước mình khi dễ nàng, nay có cơ hội khen nàng một lần vậy, chiếc xe của mình bị cảnh sát giao thông kéo đi còn cần làm phiền nàng!

"Phù! Vừa rồi thật khiến tôi sợ muốn chết, không ngờ cô chạy xe nhanh vậy, vài lần tôi tưởng cô quẹt phải xe người khác, sợ tới mức tôi phải nhắm mắt lại, chạy xe nhanh như vậy lần đầu tôi thấy!" Phương Dật Thiên miệng đầy chân thành nói

Quan Lâm nghe vậy vẫn không nói lời nào, khó bỏ được hiềm nghi trong những lời nói vuốt mông ngựa này của PDT, nàng mừng thầm trong lòng chẳng qua bên ngoài mặt vẫn không đổi sắc, vẫn băng lạnh như cũ.

"Không ngại nói cho cô tôi muốn theo ngươi học lái đó, vừa rồi ngươi lách xe trên đường cực kỳ đẹp mắt!" Phương Dật Thiên lại nói thêm một câu.

"Có cái gì đáng cho anh khen vậy chứ?" Quan Lâm không thèm quan tâm nói nhưng ngữ khí đã dịu đi rất nhiều.

"Đương nhiên đáng giá, tôi không dễ khen người khác nhưng biểu hiện vừa rồi của cô quả thực rất đáng khen!" Phương Dật Thiên mặt dày nói.

"Đừng giả mù sa mưa, anh nói vậy là có mục đích gì?" Quan Lâm lạnh lùng nói, nàng cũng không tin tên hỗn đản này thiệt tình khen nàng.

"Không có mục đích gì, đúng rồi Quan Đại mỹ nữ, chiếc xe của tôi bị cảnh sát giao thông kéo đi, tôi nghĩ có thể hay không giúp tôi một tay nói giúp cho tôi một câu giải thích để cảnh sát giao thông trả xe lại." Phương Dật Thiên vội nói.

"Hừ..." Quan Lâm hừ lạnh một tiếng khinh thường nói "Thì ra muốn tôi giúp cô lấy xe về, tôi nói thái độ của ngươi thế nào chuyển biến nhanh vậy thật đúng là có tâm tư khác."

"Uý, không thể nói như vậy vừa rồi tôi chân thành tán thưởng cô cho nên tìm cô hỗ trợ nói giúp với cảnh sát giao thông một câu xem như hỗ trợ đi hơn nữa xe của tôi bị kéo đi là do giúp cô bắt cướp a!" PDT nói

"Nói vậy là anh cầu xin tôi?" Quan Lâm lạnh lùng nói ngữ khí đầy đắc ý.

"Đúng đúng, có khó khăn mới nói được những lời ấp ủ này với cảnh sát!" Phương Dật Thiên vội vàng nói.

"Nhưng đây là bộ dạng anh cầu xin tôi sao? Không có nửa điểm thành ý!" Quan Lâm nghĩ thầm đây là một cơ hội quyết không buông tha hung hăng bức bách Phương Dật Thiên.

"A? Thành ý? Cô xem như thế nào mới có thành ý?" Phương Dật Thiên vỗ vỗ ngực hỏi.

"Này... tôi nghĩ anh nên rõ ràng chứ, nếu không biết biểu hiện thế nào coi như xong!" Quan Lâm nói xong đột nhiên phanh lại gỡ mũ bảo hiểm xuống nhàn nhạt nói.

Phương Dật Thiên nhìn lại bên cạnh là mẫn côi trang viên hắn xuống xe nói: "Cám ơn đúng rồi cho dù tôi có thành ý cũng không tìm được cô a, lưu số điện thoại lại đi."

Quan Lâm lạnh lùng nhìn hắn cuối cùng nói: "Đem điện thoại của anh đây."

Phương Dật Thiên biết trong lòng Quan Lâm muốn làm gì, liền đưa di động của hắn cho nàng, Quan Lâm tiếp nhận di động bấm vào một dãy số nói: "Tốt lắm!"

"Nhìn không ra anh là đại gia a, ở trong biệt thự cao cấp vậy!" Quan Lâm lại nói một câu.

"Cô nhầm rồi tôi chỉ đến nơi này làm bảo tiêu cho một tiểu thư mỹ lệ thôi!" Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười.

Quan Lâm hừ một tiếng lại đội mũ bảo hiểm, giẫm chân ga, động cơ chiếc Yamaha nổ vang rồi chuyển một đường chạy như bay, phía sau nàng Phương Dật Thiên lớn tiếng gào:

"Haizzz, hãn nữu, hẹn gặp lại cô!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio