Thiếp Thân Đặc Công

chương 206: vui chính là vụng trộm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sr anh em vì hwa không có chương nào, hnay post bù thêm 3c nữa.

Mọi nam nhân đều không thể chịu đựng được loại kích thích này của Vân Mộng…Vì tránh cho bữa ăn không nhịn được, Phương Dật Thiện lấy cớ đi vệ sinh, muốn thoát khỏi sự dây dưa của Vân Mộng.

Hắn đứng lên, tôiy trái Vân Mộng tự nhiên cũng rụt về. Dù sao nàng cũng không muốn người khác chứng kiến động tác vụng trộm của nàng, như vậy thật xấu hổ.

Bởi vì bị tôiy trái Vân Mộng đùa bỡn một phen cho nên cái vật trong đũng quần của Phương Dật Thiên đã nổi đứng lên .Mà ngay tại vị trí dễ nhìn thấyVân Mộng nhẹ nhàng liếc mắt qua, không nhịn được hé miệng cười, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

Cũng may những người khác không có phát hiện ra. Phương Dật Thiên liền rời ghế ngồi đi ra bên ngoài. Sau khi trốn được ra ngoài, hắn hít nhẹ một hơi, trong lòng thầm nghĩ sau này phải xử lýi Vân Mộng cho tốt mới được. Dám nhìn xuống phía dưới hắn trêu chọc, muốn nhẫn nại nhưng không thể được.

Đi tới phòng vệ sinh, sau khi trút hết bầu tâm sự, cảm giác sướng khoái rất nhiều. Sau đó hắn rửa mặt, luồng nhiệt huyết sôi trào biến mất không ít. Hắn thầm nghĩ tí nữa trở lại không thể ngồi bên cạnh Vân Mộng được nữa, có trời biết.. người phụ nữ này có thể hay không tái diễn trò cũ nữa không..Lại khiến khố quần của hắn bắn ra...cái kia!

Vì vậy, khi trở lại bao sương, Phương Dật Thiên liền ngồi trên ghế salon, đối mặt với ánh mắt của mọi người nhìn hắn, hắn cười nói:"Tôi ăn no rồi, muốn xem TV, mọi người tiếp tục ăn đi."

"Phương tiên sinh đã ăn no rồi hả? Ăn no nhanh vậy sao? Trên bàn rượu còn chưa uống hết này. Ăn no vẫn có thể uống rượu tiếp chứ." Vân Mộng đôi mắt đẹp vừa động, nhìn về phía Phương Dật Thiên nói.

"Ách! Uống rượu vừa phải thôi, đêm nay tôi còn có việc, không thể uống nhiều, thật sự xin lỗi!" Phương Dật Thiên cười cười từ chối Vân Mộng. Hắn đương nhiên biết Vân Mộng bản ý không phải là muốn hắn uống rượu… mà là có mục đích khác.

"A, Phương Dật Thiên, bình thường ngươi không phải có dạ dày lớn sao? Hôm nay sao mới ăn có một tẹo thế?" Lâm Thiên Tuyết nghi hoặc nói.

Phương Dật Thiên ngẩn ra vội vàng nói:"Ai nói tôi mới ăn một tẹo. Không thấy toàn bộ chỗ tôm hùm chui vào bụng tôi hết sao?"

Lâm Thiên Tuyết hừ một tiếng, tỏ vẻ không tin lời Phương Dật Thiên, bất quá nàng cũng không nghĩ ra Phương Dật Thiên không hề quay trở lại bàn ăn,không thèm nói lại.

Vân Mộng hai mắt chớp động, hiện ra tia cười giảo hoạt. Cũng chỉ có nàng ta mới biết Phương Dật Thiên tại sao không trở lại chỗ ngồi. Nàng cũng không nói gì, tiếp tục bắt chuyện với Tiêu Di. Lúc rảnh rỗi tranh thủ gửi tin nhắn.

Điện thoại trong quần Phương Dật Thiên chợt vang lên, là báo có tin nhắn tới. Hắn thản nhiên như không, thầm nghĩ không phải Vân Mộng gửi tin nhắn thứ 3 chứ?

Một lúc sau, Phương Dật Thiên mở điện thoại ra nhìn, quả thật là tin nhắn của Vân Mộng.

"Này, nếu vì em mà anhi không ăn được thì em thật áy náy trong lòng. Quay lại ăn chút gì đó đi, em sẽ không làm gì anh là được chứ gì."

Phương Dật Thiên liếc mắt về phía bàn ăn, thấy không có ai chú ý tới hắn, liền nhắn tin trả lời.

"Không cần phải áy náy. Anh thật sự no rồi, bất quá, chuyện vừa qua anh sẽ không bỏ qua đâu."

Rất nhanh, Vân Mộng liền hồi đáp:"Hì hì, anh muốn trả thù như thế nào? Qua tin nhắn sao? Em đang chờ xem đây. Mới rồi chúng ta xem như trộm tình nhỉ? Loại cảm giác này thật kích thích, e cũng là lần đầu tiên to gan đến thế đấy.Hihi, trộm tình với anh thật là thú vị !"

Phương Dật Thiên đọc tin nhắn chỉ có thể âm thầm cười khổ một tiếng. Hắn rốt cục tin một câu nói:" một người phụ nữ khi đã điên cuồng chuyện gì thì cũng có thể làm được,đó là một loại cuống nhiệt chí tử (đến chết)!

Phương Dật Thiên sau khi xem xong tin nhắn liền xóa hết. Loại tin nhắn cực kỳ mập mờ này hắn đương nhiên không lưu lại trong điện thoại làm gì. Sau khi hắn nhận được tin nhắn, trước mắt bao người, Vân Mộng nhắn tin khẳng định sẽ bị người khác phát giác.

Lại nói Hoàng Minh chứng kiến Phương Dật Thiên rời bàn ăn, liền nhìn chằm chằm vào chỗ Phương Dật Thiên, thầm nghĩ mình có nên hay không dũng cảm, đứng lên đi lại chỗ đó, rồi ngồi xuống. Như vậy không phải có thể ở bên cạnh Tiêu Di sao?

Nhưng ngay lúc hắn đang chần chừ, Vân Mộng đã nhanh chân giành trước, đặt mông vào chỗ Phương Dật Thiên ngồi trước đó, cùng Tiêu Di trò chuyện, trực tiếp xóa bỏ ý định của hắn.

Hoàng Minh không còn lòng dạ ăn cái gì nữa. Hắn ngồi một lúc rồi cũng ngồi xuống salon, cùng Phương Dật Thiên tán phét.

Ngược lại Lâm Thiên Tuyết lại ăn một cách say mê, phỏng chừng muốn lấp đầy cái bụng đói của mình.

Cuối cùng, Lâm Thiên Tuyết ăn no.Tiêu Di cùng Vân Mộng hai người kết thúc chuyện trò. Các nàng cũng không muốn ăn thêm thứ gì, đối với các nàng mà nói, thức ăn ngon trước mặt không quan trọng bằng giữ dáng.

Khi mọi người rời bàn tiệc đi tới, Hoàng Minh tự nhiên là chủ động gọi tính tiền. Trước mặt Tiêu Di, điểm phong độ đấy vẫn còn giữ được.

Sau khi đi ra ngoài tửu điếm. mọi người đều tự động tản đi. Vân Mộng cùng Tiêu Di ước hẹn một buổi dạo phố. Tiêu Di cũng cười đáp ứng.

Trước lúc Vân Mộng đi, đôi mắt quyến rũ kinh tâm động phách liếc qua Phương Dật Thiên một cái, cười nhẹ rồi lên xe Hoàng Minh rời đi.

Phương Dật Thiên cũng lên xe Porche chở Lâm Thiên Tuyết và Tiêu Di đi về Mân Côi trang viên.

"Phương Dật Thiên, anh không cảm thấy anh hôm nay rất kỳ quái sao? Mới ăn một nửa đã thôi rồi. Đừng nói anh no nhé, có quỷ mới tin anh." Sau khi lên xe, Lâm Thiên Tuyết không buông tha cho Phương Dật Thiên, truy hỏi.

Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, nói:"Đại tiểu thư, tôi thỉnh thoảng một lần ăn không ngon là bình thường mà?"

"Lúc Vân Mộng tới, anh không được bình thường, có chuyện gì vậy, có phải sợ nàng ta không?" Tiêu Di thản nhiên hỏi.

"….Ách" Phương Dật Thiên nấc một cái, cười cười nói:"Tôi đây thế nào lại phải sợ nàng ta. Nàng takhông ăn thịt tôi, tôi cũng không nợ nàng tiền. Tôi xem Tiêu Di chơi rất thân với nàng tôi à."

"Đúng vậy, chơi rất thân. Nàng ta nhiều lần nhắc tới anh đấy, khen anh rất có phong vị đàn ông." Tiêu Di lãnh đạm nói.

"Cái gì? Phong vị đàn ông? Ông trời ơi! Vân Mộng không phải là thèm muốn cơ thể hắn đấy chứ?" Lâm Thiên Tuyết vẻ mặt khoa trương nói.

"Này, thân thể tôi không có mùi thối, không ngờ cô cũng biết hả." Phương Dật Thiên lập tức phản bác nói.

Tiêu Di mỉm cười, không nói gì nữa, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nghĩ tới một người nào đó.

Phương Dật Thiên nhìn kính hậu, chú ý tới vẻ mặt Tiêu Di, hắn trong lòng thầm nghi ngờ, đến tột cùng Vân Mộng nói gì với Tiêu Di? Không phải đem chuyện tối qua nói ra chứ? Nếu vậy thì nghiêm trọng rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio