Thiếp Thân Đặc Công

chương 236: chân khả nhân khiêu chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phương Dật Thiên trong lòng thầm nhủ phải vượt qua chiếc BMWs màu trắng của Chân Khả Nhân, nhớ tới mỹ nữ lãnh ngạo cao quý này, trong lòng Phương Dật Thiên tâm nhịn không được mỉm cười, hắn đã mấy lần làm nàng tức đến chết, vừa hôn môi, vừa trảo hung( bóp ... ae tự hiểu), một tiểu cô nương như nàng không tức giận mới là lạ.

Hơn nữa, một nữ hài tử như nàng có mấy lần lần đầu tiên đều bị Phương Dật Thiên đoạt được, nghĩ lại cũng đủ thấy trong lòng nàng rất buồn bực.

Phương Dật Thiên thấy nàng lái xe vượt qua hắn thì trong long nổi lên ý muốn trêu chọc nàng, nghĩ vậy, hắn liền đạp chân ga, tăng tốc độ vọt đi.

Tốc độ xe của Chân Khả Nhân cũng không phải là nhanh, chỉ khoảng trên dưới 80km/h, Phương Dật Thiên gia tăng tốc độ đuổi theo, khi hắn chuẩn bị vượt lên thì chiếc BMWs cũng tăng tốc, kéo rời khoảng cách với xe của Phương Dật Thiên.

Xem ra Chân Khả Nhân đã thấy Phương Dật Thiên ở phía sau muốn vượt lên, vì vậy nàng liền cố ý tăng tốc.

Phương Dật Thiên cười, cũng không có gia tăng tốc độ, mà vẫn duy trì khoảng cách với xe của Chân Khả Nhân, hắn đã có tính toán trong lòng.

Lúc này, phía trước xuất hiện một ngã rẽ, Chân Khả Nhân thoáng giảm tốc độ xe, vừa rẽ vào, nhưng mà Phương Dật Thiên phía sau lại không giảm tốc độ xe xuống, hắn chạy đến chỗ rẽ liền phanh xe khẩn cấp, sau đó chuyển tay lái, đuôi xe tựa như nhẹ nhành trôi đi, chiếc xe liền vượt qua ngã rẽ, sau đó vọt lên phía trước.

Sau đó, hắn lợi dụng chỗ rẽ, thoáng cái liền đuổi kịp xe của Chân Khả Nhân, hai chiếc xe song song.Phương Dật Thiên hạ cửa kính xuống, hướng ra ngoài hô: "Này, Khả Nhân, thật trùng hợp a, mới sáng sớm mà chúng ta đã gặp nhau thật hữu duyên a!"

Lại nói, Chân Khả Nhân ngồi trong xe thấy được một chiếc xe màu đen đuổi theo đã khơi dậy lòng hiếu thắng của nàng, vừa định tăng tốc thì lại nghe được thanh âm của Phương Dật Thiên, nàng giật mình, liền hạ cửa sổ bên trái, nàng quay đầu lại liền thấy nụ cười lười biếng của tên Phương Dật Thiên chết tiệt.

Phương Dật Thiên cười tủm tỉm nhìn Chân Khả Nhân, trên mặt hắn đang đeo một chiếc kính mát màu rám nắng, nhìn vừa mốt vừa sang, Chân Khả Nhân nhếch môi anh đào, lộ ra vẻ lãnh ngạo, lúc thấy Phương Dật Thiên thì nàng nhíu nhíu mày, đối với nàng mà nói, sáng sớm mà đã gặp phải Phương Dật Thiên chết tiệt đang tươi cười thì coi như tâm tình của nàng đã bị hắn phá hỏng.

"Đúng vậy, tôi còn tưởng là đụng phải quỷ a!" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói.

Phương Dật Thiên đạm đạm nhất tiếu, nói rằng: "Ai, Chân mỹ nữ ơi, cô nhìn tôi giống quỷ vậy sao? Một thanh niên đẹp trai như tôi mà nhìn không ra ư?"

"Phi, cái gì mà thanh niên đẹp trai, nói mà không biết ngượng, rõ ràng là một tên hạ lưu, hèn mọn!" Chân Khả Nhân bụp lại ngay lập tức.

"Haizz, vậy chỉ có thể nói là ánh mắt của cô có chuyện, từ lúc học mẫu giáo đến tiểu học tôi đều có giấy khen tam hảo học sinh a."(học sinh có 3 điểm tốt) Phương Dật Thiên tự mình cảm thấy tự hào nói ra.

"Anh? Là tam hảo học sinh? Thực là không biết xấu hổ!" Chân Khả Nhân tức giận nói.

Phương Dật Thiên nhìn khuôn mặt lãnh ngạo nhưng tinh xảo mỹ lệ của Chân Khả Nhân nói: "Ai nói tôi sẽ không đỏ mặt xấu hổ, ngày đó khi cô hôn tôi thì mặt tôi cũng đỏ, chỉ là mặt tôi hơi đen nên nhìn không ra mà thôi."

"Anh..." Nhắc tới ngày đó đánh cuộc bị thua, bất đắc dĩ phải hôn Phương Dật Thiên, khuôn mặt Chân Khả Nhân cũng hơi nóng lên, nàng lạnh lùng nói: "Rõ ràng là anh chơi xấu, vô liêm sỉ, rốt cục tôi cũng gặp được người có da mặt dày nhất!"

"Đó là hạnh vận của tôi, việc này nam nhân da mặt không dày một chút thì không được! Ví dụ hôm đó nếu da mặt tôi mỏng một chút thì làm sao dám nhận nụ hôn của cô? May là không phải nụ hôn đầu của tôi, nếu không lãng phí như vậy thì thật là tiếc!" Phương Dật Thiên thản nhiên nói.

"Đáng tiếc?!!" Khi Chân Khả Nhân nghe được thì lửa giận bốc lên, nụ hôn đó đối với Phương Dật Thiên có thể là bình thường, nhưng đó lại là nụ hôn đầu của nàng a, nhưng hắn lại còn nói là đáng tiếc? Ý hắn là gì? Lẽ nào hôn mình xong hắn vẫn còn không vừa ý? Quá ghê tởm, khi dễ người cũng quá thậm tệ đi!

"Anh là đồ hỗn đản, đây không phải nụ hôn đầu của anh, nhưng là..." Chân Khả Nhân kích động thốt lên, nhưng khi nói được phân nửa mới ý thức được cái gì, nàng liền im lặng, khuôn mặt tức giận đến mức trắng bệch.

Phương Dật Thiên sửng sốt, hắn tự nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Chân Khả Nhân, hắn sờ sờ mũi, thật không ngờ đó lại là nụ hôn đầu của Chân Khả Nhân, nếu biết vậy hắn sẽ hôn thêm một chút hoặc là mạnh mẽ hôn lưỡi các loại.

Phải biết rằng, nữ hài tử rất quan tâm tới nụ hôn đầu của các nàng, có thể nói là khắc cốt ghi tâm.

"Bất quá, không thể không nói, môi của cô rất ngọt, vị ngọt thơm ngon, đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ a." Phương Dật Thiên cười cười, trêu chọc nói.

"Phương Dật Thiên, đủ rồi, không phải chỉ là một nụ hôn sao, có gì đặc biệt! Còn nữa, ngày đó tôi nói với anh cái gì, anh bây giờ còn nhớ không?" Chân Khả Nhân tức giận nói.

"Hả? Nói cái gì?" Phương Dật Thiên có vẻ không hiểu.

"Chúng tôi đua xe, ai thua thì để người kia xử lý, anh có dám hay không? Không dám là cháu trai của tôi!" Chân Khả Nhân vừa nói vừa gây sự.

"Cái này..." Phương Dật Thiên ngẩn ra, đua xe, việc này rất nguy hiểm, hắn đang tuổi thanh xuân, không hưởng thụ lại đi đua xe với tiểu nữu này làm, chán sống rồi sao?

"Cô cũng biết, tôi rất là bề bộn, không rời khỏi Lâm Thiên Tuyết nửa bước, tôi nếu đáp ứng cô cũng không có thời gian, a" Phương Dật Thiên nhún vai.

"Cái gì mà không dễ xử lý, chẳng lẽ qua 12h đêm anh còn muốn đi theo tiểu Tuyết? Khi đó anh không về sớm nghỉ ngơi sao? Đêm nay 12h, tôi chờ anh tại đại lộ Tân Hải, chúng ta đua xe quyết định thắng bại, nếu không dám tới là cháu tôi!" Chân Khả Nhân nói xong đột nhiên tăng tốc, chạy đi như bay.

Phương Dật Thiên sửng sốt, tiểu nữu này lại hạ chiến thư với mình, đây là xích loả khiêu chiến a, xem ra mỹ nữ lãnh ngạo này cũng không dễ trêu chọc, Phương Dật Thiên cười khổ, nàng một khi cao hứng, mặc kệ anh là cái gì, nàng nói cái gì là cái đó, thực sự là bưu hãn a!

Trình độ bưu hãn như vậy có thể so sánh được với Quan Lâm, thậm chí hơn Quan Lâm ở chỗ không thèm nói lý, Phương Dật Thiên phát giác, mình trêu chọc mỹ nữ này quả thật là sai lầm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio