Thiếp Thân Đặc Công

chương 249: tổ chức hắc thập tự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nam tử mặc bộ đồ tây màu đỏ dùng tiếng anh hô lên một cách kích động, bất quá cũng không có tạo ra được dao động nào hết.

Đơn giản là sau khi tên phần tử khủng bố bị giải quyết, thì trên mặt những người ở đây cũng toát ra một vẻ cảm giác như đã trút được gánh nặng, khuôn mặt của đám người trở nên cực kỳ mừng rỡ kích động, đặc biệt là các lãnh đạo cao tầng cùng với mấy người nổi tiếng trong xã hội đang bị trói chặt, thanh âm bị chặn miệng lại "um um um" phát ra không ngừng, tựa hồ như là muốn các cảnh sát ở hiện trường cởi trói giải cứu hắn vậy.

Chỉ có Phương Dật Thiên, sau khi nghe được tiếng la của nam tử mặc đồ tây màu đỏ, thì một mũi nhọn lạnh lẽo bén nhọn chợt lóe qua trong mắt hắn, sát khí nồng đậm vô hình bắn ra ngoài. Bất quá khuôn mặt của hắn vẫn bất vi sở động, cầm thiết bị điều khiển bom trong tòa cao ốc ngân hàng giao cho Quan Lâm, ân cần hỏi: "Này, hãn nữ, cô không sao chứ?"

Quan Lâm sau khi nghe xong nhẹ thở ra một hơi, rồi sau đó mỉm cười, đây là lần đầu tiên nàng nghe được Phương Dật Thiên gọi nàng là hãn nữ mà không đột nhiên nổi giận, nàng cảm kích nói: "Phương Dật Thiên, cám ơn anh, nếu không phải anh kịp thời xuất hiện, chúng ta đã......"

Phương Dật Thiên xua tay ngăn Quan Lâm lại, thản nhiên nói: "Trước tiên xử lý chuyện trước mắt đi, mấy người này cô phái người lên hộ tống đi ra ngoài!"

Phương Dật Thiên vừa nói vừa xoay người hướng phía nam tử mặc đồ tây màu đỏ chậm rãi đi tới, trong mắt bắn ra thần sắc bén như dao.

"Mới vừa rồi mày bảo tao là cái gì?" Phương Dật Thiên mở miệng hỏi, nói bằng tiếng Anh.

"Chiến Lang, mày chính là Chiến Lang, cũng chính là Chiến Lang mà tổ chức bọn tao đang tìm, chính là mày!" Nam tử mặc bộ đồ tây màu đỏ ngữ khí kích động nói.

"Tổ chức?" Phương Dật Thiên trong tâm vừa động, nắm lấy áo của tên nam tử mặc bộ đồ đỏ xé ra nhìn, thì thấy trên ngực phải của hắn có khắc đồ án hình chữ thập màu đen, phía trên chữ thập còn có gắn một cái hình đầu lâu thập phần khủng bố.

"Mày là người của tổ chức Hắc Thập Tự?" Phương Dật Thiên ngữ khí trầm xuống, lạnh lùng hỏi.

"Không sai, mày đã giết người của bọn tao, ở hiện trường còn dám kiêu ngạo để lại dòng chữ" Chiến Lang giết chết". Bất quá mày sẽ không đắc ý được lâu đâu, rất nhanh, sẽ có người đến lấy mạng mày! Sứ mạng của tao chính là đem mày bức ra, xem như là thành công rồi!" Nam tử mặc đồ tây đỏ lạnh lùng nói.

Trên quốc tế, có rất nhiều tổ chức khủng bố tựa như tổ chức Hắc Thập Tự, bọn họ thông thường muốn tìm địch nhân của mình đều đến quốc gia của địch nhân tạo ra một loạt hành động khủng bố, bức bách chính phủ đem người giao ra, thông thường loại thủ đoạn này cực kỳ có hiệu quả. Nếu như chính phủ nước đó không giao người ra thì bọn họ vẫn cứ tiếp tục áp dụng đả kích khủng bố. Sự kinh khủng của tổ chức chính là các phần tử của họ đều là những kẻ điên không để ý tới sinh tử. Cuối cùng, dưới đủ trăm loại áp lực kéo tới, khó mà có được chính phủ quốc gia nào có thể thừa nhận mà bất đắc dĩ không giao người ra!

Hiển nhiên, hiện tại người của tổ chức Hắc Thập Tự cho rằng Phương Dật Thiên đã giết chết đại nhân vật của tổ chức bọn họ, bởi vậy cho nên mới dùng loại mánh khóe này để bức bách Phương Dật Thiên hiện thân.

"Tụi mày nghĩ sai rồi, tao cũng không có giết người trong tổ chức Hắc Thập Tự, ít nhất là trong vòng 1 năm gần đây không có! Bởi vì, tao đã quy ẩn từ 1 năm trước!" Phương dật thiên trầm thấp nói.

"Hừ, Chiến Lang, bây giờ mới nói những lời này mày không cảm thấy rất ngây thơ sao? Thực không dám giấu diếm, đối với mày tao vẫn mang lòng sùng kính, không chút khoa trương mà nói mày chính là thần tượng của tao, thua trong tay mày cũng không phải là không có thể diện, ngược lại còn cảm thấy đáng giá! Nếu như lúc này không phải bởi vì mày thì tao cũng không bị nhận nhiệm vụ lần này! Bất quá, rất nhanh, mày sẽ phải theo ta xuống dưới làm bạn thôi!" Nam tử mặc bộ đồ tây màu đỏ cười lạnh nói.

"Tao lập lại lần nữa, tao không có giết người của bọn mày! Nếu như tổ chức của bọn mày vẫn cứ khư khư cố chấp, vậy được lắm, tao vui lòng phụng bồi!" Phương Dật Thiên lạnh lùng nói.

Đồng thời, hắn cũng nhớ tới cái đêm ở chỗ Hạ Băng, hắn lên mạng gặp được Monica, Monica nói với hắn rằng có tình huống có người giả mạo hắn không ngừng gây án. Xem ra, lần này đại nhân vật bị giết của tổ chức Hắc Thập Tự hẳn là di kẻ giả mạo hắn giết chết, mục đích chính là để khiến cho hắn cùng với tổ chức Hắc Thập Tự mâu thuẫn tranh cãi!

"Haha, hay lắm, đây mới là khí phách không sợ hãi của Chiến Lang mà tao từng nghe nói, hôm nay có thể cùng mày gặp mặt xem như tao đã thỏa mãn được tâm nguyện lớn, có chết cũng không tiếc!" Nam tử mặc bộ đồ tây màu đỏ nói.

Quan Lâm ở bên kia sau khi cởi trói giải cứu cho con tin xong thì cũng chú ý tới cuộc nói chuyện giữa Phương Dật Thiên cùng với nam tử mặc đồ đỏ. Tiếng anh của nàng cũng không tốt lắm, chỉ nghe hiểu được một chút nội dung của bọn họ. Bất quá, nàng có thể cảm giác được luồng sát khí dày đặc đang tỏa ra trên người Phương Dật Thiên.

Nàng trong lòng hoảng hốt, sợ Phương Dật Thiên sẽ hạ độc thủ đối với tên mặc đồ đỏ này. Dù sao, trước mắt mà nói tên nam tử mặc đồ tây đỏ đối với việc điều tra hành động khủng bố lần này có tác dụng rất trọng yếu, nàng đương nhiên không thể để cho hắn chết đi.

"Phương Dật Thiên, để hắn sống, anh không thể giết hắn!" Quan Lâm vừa nói vừa chạy nhanh tới.

Ánh mắt của Phương Dật Thiên trầm xuống, trước mắt mà nói, hắn thầm nghĩ chỉ muốn có một cuộc sống an ổn, hắn cũng không hy vọng thân phận chân thật của mình bị bại lộ ra. Bởi vậy, hắn đương nhiên không muốn thấy tên nam tử mặc đồ tây đỏ này rơi vào trong tay cảnh sát.

"Tao nghe nói trong tổ chức của mày chỉ có kẻ thắng, sự thất bại là điều xấu hổ, không có mặt mũi để tiếp tục sống sót. Trước mắt mà thấy, mày đã thua dưới tay tao, bằng vào năng lực trước mắt của mày, mày hẳn là biết nên làm gì để giải quyết tánh mạng của mày rồi chứ, tao nghĩ mày cũng không hy vọng mình rơi vào tay cảnh sát đúng không?" Phương Dật Thiên hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói.

"Chiến Lang, bại bởi tay mày tao cũng không cảm thấy có gì dọa người!" Nam tử mặc bộ đồ màu đỏ chậm rãi đứng lên bước tới góc tường, sửa sang lại bộ đồ tây trên người một chút. Tiếp theo nở nụ cười tiêu sái mà ưu nhã, mở miệng ra dùng tiếng hoa không quen cho lắm nói với Quan Lâm đang bước nhanh tới, "Mỹ nữ, gặp sau nhé!"

Vừa nói, tay phải của nam tử mặc đồ tây đỏ đột nhiên kiềm lấy cổ họng mình, sau đó hắn rống lên một tiếng, dùng sức vặn mạnh!

Rốp!

Đầu của nam tử mặc bộ đồ tây đỏ quẹo sang một bên, thân thể xụi lơ ngã xuống mặt đất, tắt thở mà chết!

"Không!" Khi Quan Lâm chạy tới thì đã chứng kiến một thi thể không còn hơi thở, kế đến, Quan Lâm lộ ra vẻ phẫn nộ nhìn về phía Phương Dật Thiên nói, "Tôi đã nói là tôi muốn hắn sống!"

"Cô cũng thấy đó, tôi không có giết hắn!" Phương Dật Thiên thản nhiên nói, theo thói quen rút ra một điếu thuốc, kéo sâu một hơi, từ từ nhả khói ra.

"Anh, anh...... nhưng mà anh rõ ràng có cơ hội ngăn cản hắn, chẳng lẽ anh không biết hắn đối với vụ án này có tác dụng rất mấu chốt sao?" Quan Lâm tức giận chất vấn hắn.

Phương Dật Thiên cười nhạt một cái, ánh mắt trở nên thâm thúy nói: "Quan Lâm, cô thật không thể hiểu được những người này đâu, bọn họ tình nguyện tự sát cũng không muốn bị rơi vào trong tay cảnh sát các người. Cho dù tôi có ngăn cản hắn, nhưng chỉ cần một khắc thoáng giãn ra, thì hắn cũng vẫn sẽ lựa chọn tự sát mà chết."

Quan Lâm nao nao, trợn mắt nhìn Phương Dật Thiên, mới vừa rồi dựa theo cử động điên cuồng của phần tử khủng bố đối cho thấy, nàng tin tưởng lời của Phương Dật Thiên.

"Vậy trước khi chết hắn đã nói với anh những gì?" Quan Lâm không cam lòng hỏi lại nữa.

"Tôi cũng không biết hắn nói cái gì, tiếng Anh của tôi cũng không có tốt như cô tưởng tượng. Tôi nghĩ, hẳn là đang phát tiết bất mãn trong lòng vì nhiệm vụ thất bại trước khi chết thôi." Phương Dật Thiên thản nhiên nói.

"Thật... thật sự là vậy sao?" Quan Lâm nghi hoặc hỏi.

"Không tin thì cô có thể tự mình hỏi hắn, nếu như hắn còn có thể mở miệng nói chuyện." Phương dật thiên nhún vai, nói.

"Anh......" Quan Lâm hừ một tiếng, trong lòng cực kỳ bất mãn.

Phương Dật Thiên cười nhạt nói: "Mau mau gọi bộ chỉ huy của các người trợ giúp tìm kiếm đi. Còn nữa, nhanh chóng mời chuyên gia hủy bom tới, có thiết bị điều khiển, chuyên gia đến hủy bỏ bom trong tòa cao ốc cũng không khó."

Sau khi nghe Phương Dật Thiên nhắc nhở thì Quan Lâm lúc này mới tỉnh ngộ lại, tuy nói trong lòng nàng vẫn còn hàng vạn hàng nghìn nghi vấn muốn hỏi Phương Dật Thiên, nhưng mà không thể không đem tình huống khẩn cấp trước mắt xử lý. Đối với cảnh sát bọn họ mà nói, bất cứ lúc nào, an toàn của con tin cũng đều là ở vị trí thứ nhất.

Rất nhanh, cứu viện của cảnh sát liền chạy tới, đem những con tin ở đây hộ tống an toàn ra ngoài. Chuyên gia gỡ bom có được thiết bị điều khiển cũng hữu kinh vô hiểm mà đem bốn trái bom hủy bỏ thành công. (Hữu kinh vô hiểm: Có sợ nhưng không nguy hiểm)

Vậy là lần khủng bố nguy cấp này cứ như thế hữu kinh vô hiểm mà trôi qua. Đương nhiên, phía cảnh sát bên này cũng mất đi ba đội viên tác chiến chống khủng bố.

Lúc Quan Lâm đi ra khỏi tòa cao ốc, rất nhiều người nhiệt liệt vỗ tay, có điều Quan Lâm vẫn có chút không yên lòng. Đột nhiên, nàng nhớ tới sao lại không thấy thân ảnh của Phương Dật Thiên đâu hết, vì thế liền quay đầu lại nhìn chung quanh, nhưng mà chẳng thấy được bóng dáng của hắn ở đâu cả?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio