Hơi ngạc nhiên sau khi đi ra khỏi cửa hàng son phấn Huyết Phong nói là muốn về nhà, Lam Thanh hỏi nhỏ:
- Sao lại về? Còn củi và thảo dược chưa bán mà…
-Củi mang về nhà nấu nước tắm cho muội. hảo dược để dành cũng được. Huynh…huynh hơi mệt…
-Huynh mệt lắm sao? -Lam Thanh lo lắng, sờ tay lên trán chồng- Đâu có sốt…
-Huynh khó chịu một chút thôi. Không đi bộ nổi…Thanh Thanh…muội ôm chặt huynh nhé!
Lam Thanh không hỏi nữa, ôm lấy cổ Huyết Phong.
Như một bóng ma quỷ dị, Phó Huyết Phong giở khinh công, lướt như bay…
Đằng sau là một lũ người lăm lăm dao kiếm đang đuổi tới:
-Đâu…đâu rồi…
-Mụ Lý…Tiểu mỹ nhân ở đâu rồi?
Thì ra bọn chúng đã đuổi đến đây.
-Phong huynh…bọn chúng…
-Mặc kệ chúng đi- Trong lòng Phó Huyết Phong đã có quyết định- Huynh đưa muội về nhà đã.
-Dạ…
Đã vướng phải sai lầm nhất thiết phải nhanh chóng sửa chữa sai lầm đó…
Rất nhanh chóng, Phó Huyết Phong quay lại khu rừng…
Cả bọn vẫn chưa bỏ cuộc đang cật lực tìm kiếm.
Chơi với chúng một trò vui…
-Lý đại nương…Lý đại nương…
Nhìn thấy Phó Huyết Phong trong hình dáng A Tam mặt mày xấu xí, lưng gù, Lý Thập Nương giả vờ vồn vã:
-A Tam… A Tam!
-Sao đại nương lại ở đây? Trong này vắng vẻ lắm…Ở bên trong còn có thú dữ nữa. Cẩn thận chứ đại nương…Còn đây
-Là Đỗ Đại công tử đấy. Chào Đỗ công tử đi!
-Thì ra là Đỗ công tử…Tiểu nhân không biết…Xin chào người…
-Là hắn à?
-Dạ…Hắn là A Tam.
-Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga- Bây đâu…
-Dạ…
Một thỏi vàng sáng chóa được quăng ra trước mắt Huyết Phong:
-Dạ…Công tử…
-Đó là lượng vàng, cầm lấy và dẫn ta về nhà.
-Dạ…?
-Bổn công tử nghe nói nương tử của ngươi xinh đẹp như hoa. Bổn công tử cho ngươi nén vàng, đủ cho ngươi làm ăn và cưới một cô vợ mới. Cầm tiền và dẫn ta về nhà. Nếu ta hài lòng, ta sẽ cho ngươi thêm vàng.
Máu nóng trong đầu Huyết Phong bốc bừng bừng.
Lũ khốn kiếp…
-Dạ…Công tử chiếu cố…Thật là vinh hạnh quá!
Đúng như dự đoán, bọn chúng không sao đề phòng khi Huyết Phong ra tay nhanh như chớp.
Cổ của tên Đỗ Đại đã bị khống chế:
-Ngươi…ngươi làm gì?
-Làm gì à? Thử đoán xem…
Huyết Phong đẩy mạnh hắn ra, lạnh lùng dùng một chiêu Độc huyết chưởng:
-Á!
Tiếng thét chói tai của Lý Thậương:
-Giết người! Giết người! A Tam giết người.
Đám người sau phút kinh hoàng, đồng loạt xong vào.
Chỉ trong chiêu, Phó Huyết Phong đã khống chế cục diện.
-Ta không giết người đâu…Chỉ làm bẩn tay ta…Nhưng để cho bọn ngươi đi thì không được.
Một tay bóp miệng Lý Thập nương- tay Phó Huyết Phong đổ vào đó một gói thuốc bột:
-Đoạn thanh tán sử dụng cho bà là đúng lắm rồi. Cái miệng hại đời người ta, từ nay từ từ mà im miệng nhé!
Quay sang Đỗ Đại:
- Còn ngươi…dâm tặc hại người. Ta nghĩ làm như cách một người đã từng làm là hợp với ngươi nhất đấy.
Kiếm vung lên.
Một tiếng la thảm thiết…
Một viên thuốc búng vào miệng hắn.
Bên môi Phó Huyết Phong ẩn hiện nét cười tà khí:
-Còn các người…Nếu hôm nay chuyện này tiết lộ ra ngoài, đừng trách ta sao độc ác!
Thấy Huyết Phong có vẻ tư lự trong bữa cơm, Lam Thanh nhỏ nhẹ:
-Huynh có tâm sự gì à? Phong huynh?
-Không…-Muội ăn cá đi …Huynh bắt được dưới suối, ngọt lắm!
-Huynh ăn với muội đi…Dạo này huynh ốm lắm Phong huynh!
-Còn nương tử của huynh thì càng ngày càng tròn trịa- Phó Huyết Phong trêu nàng- Thế mới biết tướng công yêu muội thế nào. Có bao nhiêu thức ngon muội dành ăn của huynh hết rồi
-Huynh…không đùa với huynh nữa…
-Đừng giận mà…Nói vậy thôi chứ Thanh Thanh của huynh như thế này mới đáng yêu…Muội phải tẩm bổ nhiều, mới có sức…- Mắt hắn lấp lánh tia nhìn ấm áp lẫn trêu chọc- Cùng lang quân tạo ra một Tiểu Phong Phong trắng trẻo, mập mạp chứ.
-Huynh…thật là…Muội đi rửa chén đây.
Đuổi theo gương mặt đỏ bừng của Lam Thanh là tràng cười sảng khoái của Huyết Phong. Môi cũng bất giác rạng rỡ nụ cười hạnh phúc, nàng ước mong mọi thứ sẽ là vĩnh viễn, có thể cùng chàng sống tới bạc đầu:
-Thanh Thanh ơi! Huynh đi hái thêm thảo dược…Muội đi với huynh nhé?
-Muội hơi mệt…Hôm nay muội ở nhà một hôm nha…
-Không có muội huynh không hái được nhiều thuốc.
-Đừng có mượn cớ- Lam Thanh bĩu môi, từ trong nói vọng ra- Lần trước huynh cũng dụ muội đi theo, nhưng có hái được gì đâu…Toàn lợi dụng…lợi dụng…
-Lợi dụng…Lợi dụng cái gì?
-Không nói với huynh nữa…-Mặt Lam Thanh đã đỏ au, nóng bừng- Huynh đi đi, kẻo trễ đó.
-Ở nhà cẩn thận. Túi Độc huyết trâm huynh để trên bàn, không được quên đâu đấy.
-Dạ…
Lòng Phó Huyết Phong tràn ngập cảm giác bất an. Không hiểu tại sao gần đây lúc nào hắn cũng không được yên tâm. Tên Đỗ Đại và Lý Thập nương sau đó không tin tức gì, thị trấn trở nên yên tĩnh lạ. Đã thế, nhưng linh tính cứ thúc giục, hắn không thể tiếp tục ở lại đây.
Những ngày qua lúc nào Phó Huyết Phong cũng không muốn rời Lam Thanh nửa bước.
Hái thuốc, chặt củi hắn đều mang nàng theo. Những tảng đá, sườn núi, bãi cõ đều đã chứng kiến đôi vợ chồng trẻ đằm thắm trao gửi cho nhau những lời mật ngọt. Ân ái càng nồng đượm, càng khiến lòng người thương tiếc, sợ một mai nó tan đi như bong bóng xà phòng.
Càng bước, lòng Phó Huyết Phong càng nóng.
Có lẽ phải rời khỏi nơi này…
Càng nhanh càng tốt.
Hắn quyết định về nhà…
Và…
-Thanh Thanh!
Trái tim như muốn vọt khỏi lồng ngực.
Thanh Thanh của hắn đang nằm sóng xoài trên đất…
Một đám đông từ trong ngôi nhà hạnh phúc của hắn bước ra…
Không khó để hắn nhận ra…
Phụ mẫu hắn.
Bọn người Ngũ độc giáo.
Khúc Hương Linh…
Tay của mẹ hắn đang muốn hạ xuống.
Phản ứng tức thì của cơ thể.
-Dừng lại…Dừng tay lại…Thanh Thanh!
Phó Huyết Phong vốn không còn cách nào khác.
Độc sa chưởng…
Chưởng lực của Huyết Phong thẳng vào mẹ chỉ có thành công lực nhưng Độc sa chưởng của bà mà hắn thay Lam Thanh hứng trọn lại dùng toàn lực. Một ngụm máu tươi phun ra, chiếc áo xanh của Lam Thanh đẫm máu…Sự việc bất ngờ khiến mọi người đều ngần ra. Tới lúc hoàn hồn, Lam Thanh hét lên:
-Phong nhi!
-Phong ca…!
-Muội không sao chứ Thanh Thanh?
-Không sao…Muội không sao!
Vận công điều tiết một phần khí huyết, Huyết Phong lạnh lùng:
-Con đã trốn tới tận cùng nơi này. Tại sao không thể buông tha con và Thanh Thanh chứ?
-Nếu cô nương ấy không chết, con sẽ không quay trở lại được…Phong nhi, sau những chuyện đã làm, con đã là kẻ địch chung của toàn võ lâm. Khó khăn lắm chúng ta mới thuyết phục được mọi người về một cái cớ khiến con làm vậy…Ta…
-Con bị Thanh Thanh dụ dỗ, mê hoặc. Giết chết nàng, mang con về tạ lỗi với giáo chúng…Đúng không?
Tim Tiết Phương Hoa đau như cắt…Ánh mắt oán trách của đứa con trai bà hết lòng yêu thương…Bà cũng hiểu, cô gái nhỏ này là lẽ sống của nó. Vì cô ta, Huyết Phong từ bỏ tất cả…Song, nó chỉ mới tuổi. Bà không thể để tiền đồ của đứa con trai yêu quý bị hủy đi, chôn cuộc đời trong chốn núi rừng. Hơn nữa, nó lại đối nghịch với cả chính đạo. Không có sự hậu thuẫn của tà giáo, Phó Huyết Phong liệu có chịu được sự truy tìm, cố sát của bọn họ không?
-Tha lỗi cho mẹ…Phong nhi!
Một chiêu tấn công vào Phó Huyết Phong…
-Dịch ca…Huynh giữ chân Phong nhi, muội phải giết con bé đó!
Lòng thương con đã biến thành mù quáng.
Phó Huyết Phong cố nén cơn đau, một tay ôm chặt Lam Thanh, một tay đón chiêu của phụ mẫu mình.
Khúc Hương Linh cũng ra tay.
Một chọi ba…
Còn lũ Bạch cốt giáo đang chờ đợi, một dn biến nhỏ nhất là sẽ xông vào.
Vết thương của Huyết Phong không phải nhẹ.
Độc sa chưởng đối với Huyết Phong không phải là thứ thương thế đoạt mạng, song bây giờ giữa tình thế chọi , lại phải bảo vệ Lam Thanh. Cũng may là đối với những chiêu thế sát thương, chỉ cần Huyết Phong dùng thân hình ra đỡ là họ vội vã thu hồi. Bóng huyết kiếm bao phủ lấy toàn thân. Phó Huyết Phong cũng không nỡ đả thương phụ mẫu mình. Vì thế trận chiến kéo dài dằng dai. Bất thình lình, có tiếng hét:
-Giết!
Là mệnh lệnh của giáo chủ Ngũ độc giáo. Thì ra sau một lần Hương Linh trúng chưởng của Huyết Phong, lòng người cha cũng không yên nữa.
Bọn đệ tử Ngũ độc giáo có trên đưới tên, bao vây Phó Huyết Phong vào giữa.
Bất thình lình có tiếng sáo…
Những cái gì đó từ xa di động.
-Độc xà…
Độc xà đã bị tiếng sáo thu hút…
Lần bò về phía Huyết Phong.
- Buông muội ra đi…Phong huynh! Không đáng đâu…Muội…
-Ngốc tử! Nếu buông muội ra được, huynh đã buông từ rất lâu rồi.
Một loạt Độc châm tung ra nhanh như chớp.
Huyết Phong quyết định liều.
Hắn dùng một luồng lực nhẹ, đẩy Lam Thanh ra phía trước.
Tay còn lại tung ra một trảo hướng về phía Khúc Hương Linh.
Bình thường Độc ma trảo ra tay nhanh như chớp, nhưng hôm nay nội thương Huyết Phong khá nặng, cộng thêm nãy giờ dùng quá nhiều sức đã khiến chiêu thức chậm đi một nhịp.
Tay của Ngũ độc giáo chủ đã nhanh hơn hắn một bước.
Khúc Hương Linh bị kéo ra, khiến Độc ma trảo nhắm sai đối tượng…
Một chưởng pháp ngàn cân nhắm về hướng Lam Thanh.
Phó Huyết Phong chỉ kịp xoay người
Một tiếng nổ…
Cả thân hình Phó Huyết Phong bị bắn về phía trước…
Vực sâu ngàn trượng…
Trong vòng tay hắn vẫn ôm chặt Lam Thanh.
Chút lý trí còn sót lại trong đầu khiến hắn chỉ còn thực hiện một hành động duy nhất.
Lam Thanh bị một luồng lực đẩy lên.
Bóng Phó Huyết Phong mất hút trong đáy sâu hun hút.
Đâu đó còn vọng lại:
-Thanh Thanh!