Thủy Thiên Bình là người trấn tĩnh lại nhanh nhất. Trong lòng bà không chỉ là kinh hãi, còn có sự sững sờ:
-Chiêu vừa rồi…Ngươi là…
-Đi nhanh đi! Không có thời gian đâu.
Đúng là không có nhiều thời gian nữa, Thủy Thiên Bình nhanh chóng ra lệnh để Tiểu Vân và Tiểu Ngọc cởi lấy xiêm y của các đệ tử Nga My đi cạnh, khoác vào người:
-Nếu ngươi còn giở trò một lần nữa…Cũng sắp đến lúc ta khôi phục công lực rồi…Tiểu tử!
-Đi thôi Thanh nhi
Trời tối đen…chỉ có vài ngọn đuốc lập lòe trước mặt.
Là chỗ canh gác của các đệ tử Thanh Thành:
-Đại sư huynh…
-Đại sư huynh..
-Mở cửa đi! Ta và các vị đệ tử Nga my đưa tiểu ma nữ này ra ngoài thành. Độc huyết môn đã phát hiện ra tông tích của nàng ta rồi.
-Nhưng sư phụ có dặn, không có lệnh bài của người thì…
-Suýt nữa ta quên. Ta có mang theo lệnh bài…
Lăng Thạch Bằng cho tay vào thắt lưng.
-Á!
Một loạt ám khí tung ra nhanh như chớp.
Hàng chục tên đệ tử nằm bẹp xuống.
-Đi!
Lăng Thạch Bằng nắm lấy tay Lam Thanh, tay trái từ lúc nào đã xuất hiện thanh kiếm.
Sau khi hoàn hồn những tên còn lại cũng lao vào.
Một trận chiến diễn ra.
Thủy Thiên Bình công lực vẫn chưa phục hồi nên có phần bất lợi. Tiểu Vân và Tiểu Ngọc cũng mang thương tích nên ra tay có phần chậm chạp, trong một lúc không thể chiếm thượng phong.
Một tay tấn công, một tay Lăng Thạch Bằng ôm Lam Thanh vào trong lòng.Vừa lúc đó, hắn cũng phải để ý đến chiến trường bên cạnh
-Lăng đại ca…Huynh buông muội ra đi…Muội sẽ làm vướng chân huynh…
-Tiểu nha đầu…Muội có Độc Huyết Trâm phải không? Rút ra
-Dạ…
Lam Thanh cầm nắm Độc Huyết trâm trên tay, nhưng bóng tối và sự di chuyển lúc nhanh lúc chậm trong trận chiến khiến nàng không thể định hướng được:
-Ném về bên trái. Cổ tay dùng hết sức. Nhanh!
Lam Thanh chỉ biết làm theo lời…
-Á!
Có tiếng người ngã xuống.
-Bên phải huynh…Dồn hết sức vào tay…Phóng đi Thanh nhi!
Đằng xa đã có thêm người nhập cuộc. Khá đông! Cả người bị vây vào giữa…
-Giết hết bọn chúng..Chỉ để lại cô gái mang thai…
Lưng Lăng Thạch Bằng sát vào người Thủy Thiên Bình.
-Bà có thể yểm trợ tại hạ không?
-Ngươi muốn gì?
-Tại hạ có một món đồ cần phải lấy.
-Yểm trợ thế nào?
-Hướng Tây Bắc…Khoảng chừng chiêu…
-Được…
Dồn hết sức tàn, Thủy Thiên Bình quyết định sử dụng Độc ma trảo.
Thứ võ công này uy lực mạnh nhưng khá là tàn độc. Một chiêu ra tay là bẻ cổ đối thủ, vốn là loại Thủy Thiên Bình không thích sử dụng dù nó là do chồng bà sáng tạo ra.
Những thân người ngã rạp xuống. Chiêu thức tàn nhẫn, cái chết nhanh chóng khiến đám người cũng phải chùn tay.
Lăng Thạch Bằng tiế bức tường đá.
Tay hắn vỗ mạnh vào tường.
Bên trong là một hốc rỗng.
Trên tay Lăng Thạch Bằng là một gói thuốc bột.
Màu tím, mùi hương nồng nặc:
- Tử hồn đoạt mệnh tán. Phong bế huyệt đạo…Nhanh lên!
Một làn khói mù mịt.
Cả người đã không còn tung tích.
Như thể bóng ma…
-Trong phạm vi dặm nhất định phải tìm cho ra…Không được cho bọn chúng chạy thoát.
——————————————-
-Ngươi là ai?
Vừa thoát khỏi bọn người đó, Thủy Thiên Bình đã hỏi ngay:
-Muội có sao không Thanh nhi?
-Muội…muội không sao…
Đôi mắt trong veo của Lam Thanh nhìn thẳng vào Lăng Thạch Bằng, nửa tin nửa ngờ.
Nàng không hiểu…Sao cũng là một con người mà có lúc lại tráo trở, gian trá, có lúc lại dịu dàng như Lăng đại ca của ngày nào.
-Không sao là tốt rồi…Đi thôi! Nơi này không an toàn đâu. Ít ra nên tìm một chỗ cho Thanh nhi nghỉ ngơi đã…
Nơi hắn dẫn mọi người cùng đến là một ngôi nhà cây nhỏ được xây cất sâu trong cánh rừng già…
Vừa vén lớp cửa lá, Thủy Thiên Bình đã nghe tiếng gọi
-Chủ nhân…Các muội…
Là Tiểu Dung.
Sắc mặt xanh mét nhưng vẫn còn sống:
-Tiểu Dung tỷ…
-Dung nhi!
Vòng tay ôm chặt…
Nước mắt:
-Tiểu Dung tỷ…Muội sợ lắm…Tỷ không sao rồi….Muội sợ lắm…
-Tỷ không sao…Không sao!
Một viên thuốc bỏ vào miệng, sau đó Tiểu Dung hoàn toàn mất đi nhận thức, cho đến lúc tỉnh lại tại đây.
-Tại sao ngươi phải làm vậy? Giăng bẫy bắt chúng ta rồi lại cứu chúng ta? Ngươi muốn gì?