Thiết Cốc Môn

chương 26: bách ðộc ngũ uẩn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng nói vừa dứt thì năm bóng người đã hạ mình xuống đất. Quần hùng thảy đều chăm chú vào năm người.

Văn Đồng vừa trông thấy đã nhận ngay chính là Khương Trạch mọi người.

Ngân Hán bang Bang chủ Trịnh Vũ nhìn thấy trong đám người ấy có bạn ông là Thiết Chỉ Thần Chưởng Dịch Thành trong đó. Dịch Thành không khỏi vui mừng, đang vội vã bước lên cung ta cười nói :

- Tại hạ cùng mấy người bạn trên đường theo dõi Hoàn Vũ tứ ma Vương Phổ lão quái mà đến đây! Chẳng hiểu Trịnh huynh vì việc gì mà xung đột với vị Chưởng môn nhân thế?

Trịnh Vũ nghe nói ngạc nhiên, nhìn quanh mọi người một lượt, đặng hỏi :

- Chưởng môn nhân của Dịch huynh là ai thế?

Dịch Thành nghe hỏi, mỉm cười đoạn đem việc Phương Văn Thiên bội phản, Văn Đồng ra tay trợ giúp nên mới khỏi bị rũi ro, và Khương Trạch khuyên can thành thử đã tình nguyện đem hết sức thừa giúp đỡ Văn Đồng trùng trấn Thiết Cốc môn thảy đều nói rõ.

Trịnh Vũ nghe xong, không khỏi nhíu mày đưa mắt nhìn qua Khương Trạch bốn người, đoạn đem việc Đường chủ Ngô Tĩnh trước đây mấy tháng cùng Văn Đồng có xảy ra xích mích trên sông Hớn Thủy, đồng thời còn kể việc xảy ra đêm nay.

Dịch Thành nghe qua tự sự, suy nghĩ giây lát, liền nghiêm ngay nét mặt nói :

- Theo lời Trịnh huynh vừa nói, việc nơi sông Hớn Thủy thấy rõ Ngô đường chủ của quý bang đã ỷ thế hiếp người, còn việc đêm nay tại hạ dám bảo đảm Vũ chưởng môn nhân không có lòng muốn đã thương là gì...

Lời chưa nói dứt, bỗng nghe bước chân người khua động, từ bên ngoài một chàng đại hán vội vã chạy vào.

Dịch Thành thấy việc hình như khác lạ, nên liền im ngay không nói nữa, ai nấy đều đưa mắt chăm chú vào tên hán tử ấy.

Chàng ta chạy đến trước mặt Trịnh Vũ, lấy ngay trong người ra hai miếng xương đầu lâu người đỏ như máu, hai tay kính cẩn dâng lên, hơi thở hổn hển nói :

- Thuộc hạ tiếp được vật này, không hiểu là gì, kính cẩn trình lên Bang chủ!

Trịnh Vũ vừa thấy hai miếng xương đầu người, mặt liền biến sắc, khoát tay ra hiệu cho đại hán im lại, đoạn tiếp lấy hai miếng xương ấy xem qua một lượt, thần sắc dần dần trấn tỉnh lại, quay sang Dịch Thành nói :

- Theo lời Dịch huynh, vậy thì sự việc giữa Vũ Văn thiếu hiệp cùng bổn bang có thể để lại hôm khác sẽ nói. Vì đêm nay...

Vừa nói đến đây, lại nghe tiếng chân người lảo đảo chạy vào, cắt đứt lời nói của ông ta.

Mọi người đưa mắt nhìn ra, lại thấy một hán tử áo lam, đầu tóc rối bù, hơ hải chạy vào.

Trịnh Vũ thấy thế, thần sắc lại biến đổi, vội vàng lên tiếng hỏi :

- Tân đà chủ! Người sao thế?

Hán tử áo lam gượng đến còn cách Trịnh Vũ mấy bước, liền ngã lăn xuống đất, mặt mày nhăn nhó, hơi thở gấp rút, gắng gượng nói :

- Bang chủ! Bách Độc môn... ái...

Ông ta đột nhiên rống lên một tiếng đau đớn, toàn thân như mềm nhũn, miệng tuy cứ mở ra, song không phát thành tiếng.

Kình Ngư đường Đường chủ đứng bên Trịnh Vũ thấy thế, thét lên một tiếng uất ức, tung mình nhảy ra, định đưa tay điểm vào Chương Môn cùng Thái Ất hai nơi yếu huyệt của hán tử áo lam...

Trịnh Vũ thất kinh vội vàng gọi lại :

- Ngưng tay! Không được đụng vào!

Kình Ngư đường Đường chủ nghe Bang chủ gọi thế, liền tỉnh ngộ ngay, lập tức dừng tay đứng lại.

Lại nghe hán tử áo lam kêu lên một tiếng đau đớn nữa, máu đen nơi thất khiếu cứ rịn ra, thân hình rùng mạnh một cái tắt thở chết ngay.

Đôi mắt oán giận của Trịnh Vũ bất giác nhỏ ra hai giọt nm đau thương, ông thở ra buột miệng :

- Không ngờ bọn chúng lại đến chóng như thế!

Đoạn ông quay ra sau quát lớn :

- Tần đường chủ, lập tức truyền lịnh cho đệ tử các nơi phải khẩn cấp phòng bị...

Bỗng nghe ngoài thính có tiếng cười ha hả phát ra, tiếp theo với giọng khàn khàn nói :

- Khỏi cần!

Lời vừa dứt thì năm bóng người nhanh như điện chớp từ ngoài phi vào, hạ người ngay trước mặt Trịnh Vũ chỉ cách nhau độ tám thước.

Người dẫn đầu đứng giữa, mình cao bảy thước, da bọc lấy xương, mặc chiếc áo xám rộng phùng phình, chân đi giày cỏ. Bên mặt hai người là một trung niên hán tử cùng một đầu đà, mình cao không đầy ba thước. Hai kẻ bên trái là một trung niên nho sĩ, cùng một cụ già râu hàm quai nón, gương mặt năm người đều khác nhau, nhưng thần thái thì lạnh lùng khôn kể.

Khương Trạch mọi người thấy Trịnh Vũ là Bang chủ của một bang, vậy mà đối với sự có mặt của năm người này tỏ ra giật mình sợ hãi, đủ rõ họ đến đây không phải là một việc thường, nên đều tập trung tinh thần, lặng yên đứng chờ xem động tịnh.

Chỉ có một mình Văn Đồng vẫn chắp tay sau lưng đứng ngước mắt nhìn trời, tỏ ra hình như không có gì trước mắt.

Sau một hồi lâu, Trịnh Vũ như lấy lại sự bình tĩnh, chắp tay nói với bọn năm người :

- Trịnh mỗ lâu nay từng ngưỡng mộ đến đại danh của Ngũ Uẩn Bách Độc môn! Hôm nay gặp nhau quả thật danh bất hư truyền. Chẳng hiểu năm vị gía lâm đến bỉ bang có đều chi chỉ giáo?

Thì ra ngũ quái khách này vốn là môn hạ của Nhị Hải Cung Bách Độc môn, thiên hạ thường gọi là Bách Độc ngũ uẩn.

Người đứng giữa tên là Kim Uẩn Tiêu Phong. Còn bốn người kia là Mộc Uẩn Kê Di, Hoa Uẩn Phùng Túy, Thủy Uẩn Lê Thi cùng Thổ Uẩn Can Hàng. Ngũ uẩn này lâu nay hoành hành nơi phía Nam biên cương, ít khi bước chân vào Trung Nguyên. Vì vậy nên kiến thức quảng bát như Khương Trạch, Phương Sóc cũng chỉ nghe tên chứ chưa hề thấy mặt.

Kim Uẩn nghe Trịnh Vũ nói thế, liền buông tiếng cười ha hả nói :

- Năm ngoái, Trịnh bang chủ khi dạo qua Nhị Hải, vô cớ đả thương đến bổn môn đệ tử. Lúc ấy, bởi năm người tôi đang phụng mạng đi Vô Lượng sơn bái kiến Chưởng môn sư tôn, nên không kịp đến tìm Bang chủ lãnh giáo. Đêm nay... ha ha... tưởng Trịnh bang chủ chớ nên từ chối vậy...

Trịnh Vũ nghe nói, đôi mày nhíu lại, mỉm cười :

- Các vị giá lâm bỉ bang, thì ra chỉ vì việc nơi Nhị Hải năm ngoái, nhưng các vị đến đây có hơi sớm, đồng thời bỉ bang Tân đà chủ có tội tình gì, mời Tiêu lão đại trả lời cho Trịnh mỗ nghe thử!

Kim Uẩn Tiêu Phong cười nhạt :

- Năm ngoái, ngươi cùng bổn môn tuy có hẹn đến ngày Trung Thu, nhưng năm anh em chúng ta hễ muốn lúc nào là làm lúc nấy, đâu cần chi những lời nói ấy. Còn vị Tân đà chủ của các ngươi đã biết Truy Mạng Huyết Thiệp của bổn môn mà còn cố tình làm khó dễ, đâu thể trách chúng ta ra tay răn dạy...

Trịnh Vũ không đợi cho Kim Uẩn nói hết đã ngửa mặt lên trời cười lớn nói :

- À! Thuộc hạ của Trịnh mỗ không biết lễ nghi, đa tạ sự chỉ giáo của chư vị!

Đoạn ông quay sang bảo Tần Tân :

- Tần đường chủ truyền lịnh cho anh em dọn yến tiệc lên để đãi khách!

Hỏa Uẩn Phùng Túy cười lên một tiếng, đoạn lạnh lùng nói :

- Trịnh bang chủ chớ nên mệt nhọc. Hiện giờ, trời cũng gần sáng, tốt hơn đưa mạng mau lên để chúng ta còn đi!

Ha ha ha... Phó bang chủ Tư Đồ Văn đứng bên buông lên tiếng cười quái dị :

- Dân ngoài biên cương quả thật vô tri vô lễ, còn dám đến Trung Nguyên ra mắt nữa sao? Thật là trò cười!

Hỏa Uẩn Phùng Túy trợn mắt nhìn Tư Đồ Văn, trầm giọng quát lớn :

- Tư Đồ tiểu tặc, nếu ngươi không thể nói rõ lý đó, lão sẽ cho ngươi cốt thành tro bụi ngay cả làm ma cũng không được nữa!

Đồ Văn cười nhạt nói :

- Các ngươi nếu chính thức đầu thiếp bái sơn, bỉ Bang chủ tự nhiên phải thiếp lễ tiếp đãi, các ngươi lại từ chối, còn buông lời ngông cuồng không phải là vô lễ sao? Bước vào giang hồ mà chẳng hiểu chút gì của giang hồ cả, không phải là bất trí còn gì?

Kim Uẩn Tiêu Phong hừ một tiếng lạnh lùng xen lời :

- Nói vậy chúng ta cần phải nhờ Tư Đồ phó bang chủ chỉ giáo trước đã!

Tư Đồ Văn lạnh lùng nói :

- Đâu dám, bổn Phó bang chủ cũng đang muốn lãnh giáo vài chiêu kỳ công tuyệt học của Bách Độc môn xem sao!

Kim Uẩn Tiêu Phong cười ha hả :

- Được, được! Quý Phó bang chủ nếu có lòng ấy, anh em chúng tôi xin chiều theo vậy.

Lời vừa dứt, hai bên đã bắt đầu tiến lên.

Trịnh Vũ bỗng vói tay cản lại :

- Khoan đã! Trịnh mỗ còn có một việc muốn hỏi!

Kim Uẩn Tiêu Phong sa sầm ngay nét mặt :

- Việc gì nữa?

Trịnh Vũ điềm nhiên nói :

- Năm trước Trịnh mỗ vô ý đả thương đệ tử của quý môn đó là tình thế bất đắc dĩ, nhưng với nguyên nhân xảy ra việc này cũng do mười hai đệ tử của bỉ bang đến Nhị Hải hái thuốc, bị quý phái giết chết mà ra. Tưởng quý Tán lịnh chủ ắt cũng hiểu biết điều ấy chứ?

Kim Uẩn Tiêu Phong cười khĩnh :

- Anh em chúng tôi chỉ biết đến quý bang theo lời đã ước, ngoài ra không hiểu gì cả!

Trịnh Vũ giận hỏi :

- Chẳng lẽ quý Tán lịnh chủ không đến sao?

Kim Uẩn Tiêu Phong lạnh lùng :

- Khi nào quý Bang chủ thắng được anh em chúng ta, Tán lịnh chủ tự nhiên có mặt để thanh toán vậy!

Trịnh Vũ quá tức, bật lên tiếng cười gằn :

- Được, chư vị từ xa đến tức là khách, vậy đêm nay thắng phụ như thế nào, xin cho biết cao kiến?

Kim Uẩn cười ha hả :

- Quý Bang chủ khách sao làm chi như thế?

Đoạn ông quay sang nói với bốn người trong bọn :

- Chúng ta dùng Ngũ Hành Bách Tuyệt trận để nhờ Trịnh bang chủ chỉ giáo vậy!

Lời dứt thì Thổ Uẩn Can Hàng đã lập tức xoay chiếc túi da trâu đeo trước ngực, bước tới ba bước đứng yên bất động.

Tiếp theo là Kim, Mộc, Thủ, Hỏa Tứ uẩn đồng lúc chia ra thành năm phương vị theo lối Ngũ Hành dàn trận đứng chờ.

Kim Uẩn Tiêu Phong dùng cây trường kiếm màu vàng. Mộc Uẩn sử dụng cây sáo gỗ.

Hỏa Uẩn dùng chiếch bình sắt. Còn Thủy Uẩn thì cầm cây cần dài màu đen.

Năm người dàn trận xong xuôi, Thổ Uẩn liền phát ra tiếng cười ngạo nghễ, lên giọng nói :

- Chỉ cần kẻ nào vào đây đi một vòng mà không bị thương tích, thì năm anh em chúng tôi sẽ dùng hai tay dâng đầu tức khắc!

Lời nói ngông cuồng tự kiêu ấy khiến cho bọn Khương Trạch mọi người là kẻ ngoại cuộc nghe thấy cũng phải tức giận. Văn Đồng “hừ” lên một tiếng lạnh lùng.

Riêng về Trịnh Vũ đã biết Ngũ Hành Bách Độc trận hung hiểm khó lường, lâu nay chưa từng nghe ai vào mà còn sống ra được. Vì vậy nên cũng có danh từ là Tử Vong trận.

Không ngờ Ngũ uẩn vừa đến đã dụng ngay trận này. Vầng trán ông ta cứ nhíu đọng, tim hồi hộp đập. Nhưng vì là Bang chủ của một bang, đâu chịu tỏ ra yếu ớt, ông cười nói :

- Các vị đã coi trọng bỉ bang nên mới dùng tuyệt học trấn sớn của quý môn đem ra phô diễn, Trịnh mỗ tình nguyện kiến thức một phen!

Lời ông vừa dứt, bỗng nhiên phía sau có bóng người vụt tới, lên tiếng nói :

- Ngũ Hành trận nhỏ như thế này, cần chi Bang chủ phải ra tay, để bổn tọa dẹp cho!

Trịnh Vũ xem thấy thì ra là Kình Ngư đường Tần Tân, ông liền khẽ lắc đầu :

- Trận này hiểm độc lắm đấy, Tần đường chủ nên cẩn thận mới được!

Tần Tân cung thân đáp :

- Đa tạ Bang chủ đã lo lắng, bổn tọa xin nghe theo lời căn dặn!

Lời dứt thì ông ta đã quay người đưa tay ra sau rút lấy cây quạt sắt trên phất da trâu to có thể che được nửa thân người. Ngày thường đối địch, ông ta ít hay dùng đến, hôm nay vì biết tình thế hiểm nguy nên chẳng dám sơ hỡ.

Hai tay ông vừa rung động, chân khẽ dặm đã lướt đến trước trận đấu, lập tức sử dụng chiêu Kim Hồng Quán Nhật đánh ngay vào mặt Mộc Uẩn.

Mộc Uẩn thấy quạt chưa đến mà kình phong đã áo đảo mạnh vô cùng, trong lòng không khỏi rúng sợ, vội vã lách mình né tránh. Thuận đà quất cây sáo gỗ vào hông họ Tần, luồng gió phát ra tiếng kêu vi vút.

Tần Tân lạnh lùng hừ lên một tiếng, hai chân nhớm lên, cung thân né tránh, rồi xẹt một cái trả ngay chiêu Khổng Tước Khai Vĩ, chiếc quạt xòe ra, khình phong từng lớp một bắn vào Mộc Uẩn.

Hỏa Uẩn Phùng Túy lẹ làng phóng mình đến bên cạnh Tần Tân. Chiếc lọ sắt cầm nơi tay đánh ra một thức Hoành Tảo Thiên Quân thế tợ lôi đình, nhằm ngay eo của đối phương đánh tới.

Tần Tân nhảy dang né tránh, liền trả ngay thế Dạ Chiến Bát Phương, gió cuộn ào ào, tung ra tứ phía.

Phùng Túy biết đối phương đã trúng kế, khẽ cười một tiếng, hai tay nâng chiếc lọ sắt lên, lập tức một ngọn lửa đỏ phun ra nhằm ngay đối phương ập tới...

Tần Tân quát lên một tiếng, Thiết Cốt Phiến từ chiêu Dạ Chiến Bát Phương hóa ra thành Phong Vân Tế Hội, tận dụng nội gia kình khí đập vào ngọn lửa đang phun tới.

Lạ thay, ngọn lửa từ đỏ hóa thành xanh và khi gặp ngọn gió của đối phương liền tắt phụp. Tiếp theo là tiếng cười đắc chí của Hỏa Uẩn Phùng Túy.

Tân Tân trong lòng nghi ngại, không biết điều gì, thì một lùm khói trắng xông lên nực mùi, đầu óc choáng váng, trước ngực ran đau, chỉ còn rống lên một tiếng, liền nhào ngay xuống đất mê man.

Trong bọn Ngân Hán bang lại vụt ra hai người, nhảy thẳng vào Ngũ Hành Bách Tuyệt trận.

Kim Uẩn Tiêu Phong cười lên ha hả :

- Muốn chết thì vào thêm mấy đứa nữa chẳng ngại!

Tiếng cười vừa dứt thì Kim, Mộc, Hỏa Tam uẩn lẹ làng đóng ngay cửa trận lại, vây lấy hai người vào chính giữa.

Hai người của Ngân Hán bang, một là Phó bang chủ Tư Đồ Văn, người kia là Thiên Nga đường chủ Từ Phi. Hai người lẽ ra định cứu Tần Tân ra khỏi trận trước, rồi sẽ thiết kế công trận, không ngờ chân vừa chấm đất đã bị dồn ngay vào giữa, thành thử không còn cách nào để cứu Tần đường chủ nữa.

Tư Đồ Văn liền lớn tiếng nói :

- Từ đường chủ, chúng ta kiến thức Ngũ Hành độc trận trước cũng tốt vậy!

Lời dứt thì tay mặt đưa ra với thế Khai Thiên Bích Địa đánh ngay vào Kim Uẩn Tiêu Phong.

Tư Đồ Văn có tiếng là Thiết Chưởng Kim Đan, nên chưởng lực đâu phải tầm thường, chỉ thấy đẩy ra một cái, lập tức cuồng phong nổi dậy cát bụi tung bay.

Kim Uẩn Tiêu Phong thét lên một tiếng. Thân hình lách sang một tí, lười trường kiếm vung lên, chớp lóe như điện xẹt nhắm ngay vai mặt của Đồ Văn xả xuống.

Đồ Văn cười nhạt một tiếng, nhích vai né tránh đoạn vung chỉ định điểm vào lưỡi kiếm vàng...

Bỗng nghe Trịnh Vũ bên ngoài vội vã kêu lên :

- Lưỡi kiếm có chất độc, không được đụng vào...

Nhưng thế tiến của Đồ Văn quá ư mau lẹ, đợi khi nghe lời nhắc nhỡ thì ngón tay đã chạm phải sóng lưỡi rồi. Ông ta liền cảm thấy một hơi lạnh buốt xương, đầu ngón tay tê cứng, chất lạnh tê ấy dần dần chuyền lên bả vai, ông ta sợ hãi vô cùng.

Lẹ như chớp, mũi kiếm ấy lại chém tiếp một đường. Đồ Văn vừa vận khí tụ phong lấy mấy nơi yếu huyệt để phòng ngừa độc khí lan ra, vừa vội vã lách mình né tránh thế công của đối thủ.

Bỗng nghe một tiếng kêu thảm khốc bên tai, Thiên Nga đường chủ Từ Phi đã bị Mộc Uẩn dùng sáo gỗ thổi ra một chất độc khiến cho đầu óc choáng váng, kế tiếp là lọ sắt của Hỏa Uẩn đánh nhằm vào hông, ngã ngay xuống đất tức thì.

Tiêu Phong đắc ý cười lên như sấm, vun vút chém nhanh ba đường kiếm, bức cho Đồ Văn phải một phen lúng túng.

Bên ngoài, Ngân Hán bang chủ Trịnh Vũ nhìn thấy các tay cao thủ của mình đều bị hại, trong lòng nóng như lửa đốt, hai tay nắm chặt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn đăm đăm vào trận, chỉ còn đợi Đồ Văn nếu một khi bị bất trắc, ông liền nhào vô can thiệp.

Khương Trạch là người lão luyện giang hồ, liền nhận biết ngay chất độc của bọn Ngũ uẩn quyết không thể dùng võ công mà giải quyết được, suy nghĩ giây lâu, ông bèn từ từ đến bên Văn Đồng kề tai khẽ nói...

Trong lúc ấy, chất độc trong người Phó bang chủ Tư Đồ Văn đã từ từ lan ra, tuy ông đã bế mấy huyệt đạo, nhưng vẫn vô hiệu quả, tay chân bắt đầu yếu ớt, thế đánh bắt đầu chậm chạp.

Kim Uẩn Tiêu Phong đôi mắt sành đời vừa thấy đã biết ngay kẻ địch đã đến hồi kết liễu, nên cười ha hả nói :

- Niệm tình ngươi là Phó bang chủ, vậy để cho ngươi chết một cách dễ coi!

Lời dứt, thì đường kiếm đã nhắm vào hông Đồ Văn chém xả tới...

Đồ Văn thấy thế mà không còn tránh được nữa, chỉ đành cắn răng vận dụng bình sanh công lực dồn vào song chưởng thí mạng đánh ra...

Đây là lối ngọc đá chọi nhau, hai đàng kẻ bại người thương, quyết không tránh khỏi.

Nhưng Ngũ uẩn thuộc về hàng cao thủ, đâu phải chẳng biết chưởng lực của Đồ Văn vừa đánh ra. Hỏa Uẩn với Mộc Uẩn đã hợp nhau chống cự.

Mạng sống của Tư Đồ Văn trong thế chỉ mành treo chuông, bỗng nghe một tiếng quát lớn :

- Ngưng tay!

Tiếp theo là một tiếng rít vang tai, một bóng người áo xám cùng một bóng người áo lam nhanh như điện xẹt, tung ngay vào giữa trận.

Bóng người áo lam đi sau mà đến trước, vượt qua bóng áo xám, tà áo khẽ phất nhẹ trên không, lập tức đẩy bóng người áo xám trở ra ngoài vòng trận. Không người áo lam chân vừa chấm đất đã chụp ngay Đồ Văn lia ra khỏi trận...

Động tác quá ư mau lẹ khiến cho Kim, Mộc, Hỏa Tam uẩn tập trung thế đánh nhằm vào Đồ Văn, nhưng giờ lại là bóng người áo lam hoàn toàn chịu thế...

Bùng! Bùng! Bùng!

Ba tiếng đồng vang lên, bóng người áo lam vẫn đứng yên bất động, trái lại đối phương thảy đều lảo đảo lùi sau mấy bước.

Bóng người áo lam bị đẩy dội ra chính là Ngân Hán bang chủ Trịnh Vũ. Ông ta nhìn thấy người áo lam ấy chính là Vũ Văn Đồng, trong lòng đã yên dạ, bỗng thấy thân hình của Đồ Văn bay bổng trên không, vội vã đưa tay ra chụp lấy.

Bầu không khí bắt đầu nghiêm trọng. Ánh trăng mờ đã nghiêng hẳn phía Tây, tứ bề im lặng như tờ.

Ngũ uẩn đã biết chạm phải tay kình địch chưa từng gặp qua, sắc mặt ngạo nghễ đã biến mất, ai nấy giữ chặt lấy phương vị của mình, mắt đăm đăm nhìn vào địch thủ.

Đôi mắt của Văn Đồng lạnh lùng như băng tuyết quét nhìn năm người một lượt, trầm giọng nói :

- Với hành vi cố ý đả thương người, đáng lẽ không thể tha thứ được, nhưng niệm tình Trịnh bang chủ có lòng hòa giải, nên cung chẳng làm khó các ngươi!

Nói đến đây hai luồng nhãn quang của chàng như phát ra điện sáng nhìn vào Kim Uẩn Tiêu Phong gằn từng tiếng một :

- Mau đưa thuốc giải độc ra đây!

Tiêu Phong nghe nói liền biến sắc, vội đưa mắt trao đổi với bốn đồng đãng, đoạn tằng hắng một tiếng, chậm rãi nói :

- Các hạ xen vào can thiệp, xin cho biết sư môn lai lịch, đặng anh em chúng tôi có bề chiêm ngưỡng tuyệt môn!

Văn Đồng hừ lên một tiếng, sầm nét mặt nói :

- Chớ có lôi thôi! Mau đưa thuốc giải ra ta sẽ tha cho các ngươi được sống!

Tiêu Phong cười nham hiểm :

- Nếu anh em chúng tôi không ưng thuận, các hạ lại làm gì?

Văn Đồng ngửa mặt sang nơi khác, lạnh lùng nói :

- Chỉ sợ không tùy ý theo các ngươi được chứ!

Chàng vừa nói hết câu, Bách Độc ngũ uẩn đã lanh lẹ di động, biến đổi trận thế thành nhưng ngôi vị khác...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio