Vương Phác lạnh nhạt nói:
- Mang theo người của ngươi Ở dưới chân núi xây dựng cơ sở tạm thời, ăn cơm, ngủ.
- Cái gì? - Râu Rậm suýt nữa hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, không dám tin tưởng, hỏi lại.- Ăn Cơm ngủ, Tướng quân, ngài mới là ngay bây giờ?
- Đúng.- Vương Phác nói: - Chính là ngay bây giờ.
- Không thể nào. Râu Râm lẩm bẩm.- Lúc này đang là giữa tra, không ngủ được nha.
- Ngủ không được cũng phải ngủ.- Vương Phác nói: - Đây là quần lệnh.
- Được rồi.- Râu Rậm cào cào cái đầu, quay lại quát vài tên Bả tổng: - Nghe thấy hết con mẹ nó rồi chứ, Tướng quân ra lệnh chúng ta ăn trước trước. Sau đó ngủ!
- Cái gì?
- Việc này.
Vài Bả tổng ngơ ngác nhìn nhau nhưng không ai dám nghi ngờ quân lệnh của Vương Phác, đành phải phụng mệnh làm việc.
Khoa Nhĩ Thẩm.
Ô Khắc Thiện mang theo mấy quý tộc khẩn trương đi tới, đội trưởng thị Vệ Ba Đặc đang chỉ huy người thiết lập xa trận vội chạy ra đón.một tay ôm ngực hành lễ nói:
- Vương gia.sao ngài lại tới đây?
- Ba Đặc – Thân Sắc Ô Khắc Thiện hết sức nghiêm trọng, hỏi: - Xa trận bày xong chưa?
Ba Đặc đáp: - Sắp xong rồi ạ.
- Hai cối pháo cũng bày xong chưa?
- Bày xong rồi
- Thật sao? - Ô Khắc Thiện hơi bất ngờ, hỏi: - Quân Minh không tiến công hay sao?
- Không ạ, quần Minh đã hạ trại dưới chân núi rồi.
Ba Đặc lắc lắc đầu, chỉ tay xuống dưới chân núi, nói: - Vương gia ngài xem, ngoại trừ bốn năm trăm quân Minh ở giữa sườn núi phụ trách giám thị hành động của chúng ta ra thì những kỵ binh quân Minh khác đều đang làm Việc, có một vài nhóm thì đào hố ngựa. Ở trước Sườn núi.một đội khác thì chặt cây trong rừng. Còn một nhóm nữa thì cơm nước Xong thì đi ngủ rồi.
- Ngủ? – Ô Khắc Thiện không dám tin, hỏi: - Còn có chuyện này sao?
Ba Đặc nói:.- Vương gia ngài xem mấy trăm cái lều kia kìa, có chừng một ngàn quân Minh đang ngủ trong đó.
- Kỳ lạ. – Ô Khắc Thiện nói: - Thật sự là kỳ lạ! Chúng ta còn chưa chuẩn bị xong, đó là thời cơ tiến công tốt nhất của quân Minh, nhưng chúng lại bỏ qua, giờ lại ngủ say sưa trong lều dưới chân núi.chúng đang làm gì vậy.
Ba Đặc và Vài quý tộc Khoa Nhĩ Thẩm không biết nói gì.
- Bỏ đi, mặc kệ chúng – Ô Khắc Thiện lắc lắc đầu, hỏi: - Ba Đặc, phái khoái mã đi sông Tích Lạp Mộc Luân cầu viện rồi hả?
Ba Đặc nói: - Vương gia yên tâm, trước khi quân Minh giết đến cũng đã phái đi rồi
- Như vậy cũng tốt. – Ô Khắc Thiện thở phào một hơi, hạ thấp giọng nói: - Ba Đặc bảo người của ngươi giữ vững tinh thần. Bất kể như thế nào đều phải chắn quân Minh. Ở dưới chần núi, không cho phép chúng xông lên. Sau hai ngày Tháp
Cát Nhĩ có thể dẫn hai vạn kỵ binh từ bờ đông Sông Tích Lạp Mộc Luân giết trở về Tổi.
- Vương gia yên tâm.- Bạ Đặc ngang nhiên đáp lại: - Chỉ cần tiểu nhân còn Sống tuyệt đối không cho phép một tên quân Minh đi lên.
- Làm rất tốt. – Ô Khắc Thiện vỗ vỗ bả vai Ba Đặc, nói: - Đợi đánh bại quân Minh, bổn Vương tấn phong ngươi Thiên phu trưởng, cho ngươi thống lĩnh ba nghìn thiết Vệ của bổn Vương.
Ba Đặc quỳ một chân trên đất, lớn tiếng nói: – Đa tạ Vương gia.
Trời tối rất nhanh, đội ngàn người của Mặt Sẹo đã tạo xong một lượng lớn cự mã.
Dựa theo quân lệnh của Vương Phác. Mặt Sẹo dẫn người xếp ba hàng cự mã Ở
cánh phải Và ngay trước mặt đại doanh, duy chỉ có mặt trái đối diện với Hãn đình Khoa Nhĩ Thẩm là không hề thiết lập cự mã.
Đội ngàn người của Đường Thắng dù không có công cụ vừa tay nhưng cùng dùng Trảm Mã Đao đào trên trăm hố ngựa trên bãi cỏ mềm mại, dựa theo ý của Vương Phác, những hố ngựa này sầu có nông có, giăng khắp nơi, nhìn có vẻ lộn xộn, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện những hố ngựa này là phân bố theo vòng tròn dọc theo hai cánh trái phải và ngay mặt đại doanh quân Minh, chỉ ở góc đông nam và góc tây nam không thiết lập để kỵ binh có thể an toàn thông hành.
Trương hòa thượng mang theo đội năm trăm người canh giữ ở nửa sườn núi giằng co với hai trăm thị Vệ của Ba Đặc. Lã Lục mang theo đội hai trăm người phụ trách Cảnh giới bốn phía trên thảo nguyên, chỉ có đội ngàn người của Râu Rậm là tiêu dao nhất. Sau khi ăn uống no nên thì vào lều đánh một giấc ngáy o. O... đến hiện tại thì đã ngủ suốt ngửa ngày rồi
Đến lúc này, ý đồ chiến thuật của Vương Phác đã lộ rõ.
Ý đồ của Vương Phác chính là "Vây điểm đánh viện binh", cố ý lưu trữ không đánh hãn đình trên sườn núi, vì chính là để dẫn dắt người Khoa Nhĩ Thẩm lấy đội quân mệt mỏi cường công đại doanh quân Minh, hơn nữa là cường công không tiếc phải trả bằng giá nào! Mặt Sẹo dẫn người tạo cự mã, còn có Đường Thắng dần người đào lấp hố ngựa, là chuẩn bị cho người Khoa Nhĩ Thẩm.
Còn một ngàn Hỏa thương binh của Râu Rậm nghỉ ngơi dưỡng sức, chính là để thu thập người Khoa Nhĩ Thâm hung hãn.
Khi sắc trời đen hoàn toàn, chân trời phía tây nam bỗng nhiên liên tục xuất hiện từng mũi hỏa tiễn, từ xa đến gần giống như là tiếp sức đến đại doanh quân Minh.
Trong lều da trâu thấp lùn, Vương Phác vừa mới gặm xong lương khô cứng ngắc. Lã Lục Vội vã vọt vào, nói lớn: - Tướng quân, phía tây nam ba mươi dặm phát hiện đại đội kỵ binh Mông
Vương Phác chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vòng hướng tây nam, trên mặt đã hiện lên một tia sát khí, đại đội kỵ binh người Khoa Nhĩ Thẩm rốt cục chạy tới sao?
Trước khi xuất binh đến Tam Bât Lạt Xuyên, Vương Phác đã cẩn thận tính toán.chờ khi ba nghìn kỵ binh của hắn tới Khất Nhĩ Hai đại đội kỵ binh Khoa Nhĩ Thầm hẳn là đã đi được nửa đường.
Đội kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm đầu tiên tuy rằng bị đánh bại, nhưng còn dư lại mấy trăm tàn kỵ Vân chạy Ở phụ cận Yêm At Hải, lúc nào cũng giám thị được hướng đi của quần Minh.
Ba nghìn kỵ binh dưới tay Vương Phác cùng với một vạn con chiến mã đại quy mô hành động không có khả năng giấu diếm được du kỵ Binh Khoa Nhĩ Thẩm, chỉ cần người Khoa Nhĩ Thẩm không phải ngu ngốc, bọn họ nhất định đề phòng Vương Phác tiến quân về hướng Khất Nhi Hải là vì tránh đi đại đội kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm. Sau đó đi đánh lén Tam Bất Lạt Xuyên.
Cứ như vậy, kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm đầu tiên sẽ bằng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức cho đại đội kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm vừa đi được nửa đường, một bên là Hãn đình Khoa Nhĩ Thẩm một bên là người Thổ Mặc Đặc. Vương Phác không cho rằng người Khoa Nhĩ Thẩm sẽ vì cứu người Thổ Mặc Dặc mà không quan tâm đến Hàn đình Tam Bất Lạt Xuyên.
Không hề nghi ngờ, đại đội kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm đi được nửa đường sẽ điều quân trở về Tam Bât Lạt Xuyên.
Người Mông Cổ chỉ có chạy nhanh trên đoạn đường dài mới có thể trang bị một người ba kỵ, lần này người Khoa Nhĩ Thẩm là tác chiến ở cửa nhà, cho nên bọn họ không có khả năng chuẩn bị một người ba kỵ mà kỵ binh của Vương Phác lại là một người ba kỵ, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa tuyệt không kém hơn người Mông Cổ,
dựa theo suy đoán của Vương Phác, nhân mã của hắn ít nhất phải đuổi tới Hãn đình Tam Bất Lạt Xuyên sớm hơn người Khoa Nhĩ Thẩm.
Trên thực tế tình hình không khác lắm so với dự liệu của Vương Phác.
Đợi Ban Khắc Đồ, Tác Cát Nhĩ mang theo hơn tám nghìn Khoa Nhĩ Thẩm kỵ binh đuổi tới Hãn đình thì binh mã của Vương Phác đã nghỉ ngơi và chỉnh đốn hơn nửa ngày, cũng đã bố trí phòng ngự đầu ra đầy rồi.
Đỉnh Sườn núi.
Khi Ba Đặc mang theo hai trăm thị Vệ canh giữ Ở mặt sau Xa trận sẵn sàng đón quân địch, chợt có thị Vệ thị lực tốt chỉ ngón tay. Về hướng tây nam kêu to: - Mọi người nhìn kia, đại đội kỵ binh!
-
Ba Đặc và những thị vệ còn lại đều nghiêng đầu.nhìn theo hướng chỉ của thị Vệ kia.quả nhiên thấy hướng tây nam đã xuất hiện một mảng ánh lửa loáng thoáng, đang đi về phía Hãn đình. Ba Đặc bằng Vào kinh nghiệm của mình nhận ra đội kỵ binh này ít nhất còn cách hơn mười dặm!
- Đội kỵ binh này nhất định là của chúng ta trở lại! - Thị Vệ phát hiện ra đầu tiên hưng phấn kêu to:
- Nhất định là vậy!
- Ủ, hẳn là như vậy, Ba Đặc gật gật đầu, quát lớn: - Người tới, lập tức đem tin tức tốt này bẩm báo Vương gia, lại đốt lên mấy đống lửa lớn, cắm Vương kỳ của Vương gia Ở giữa mấy đông lửa, dùng nó đề thu hút dũng Sĩ đến cứu viện. Hãn đình không Sao, Vương gia cũng không Sao!
- Vâng!
Vài tên thị vệ lĩnh mệnh đi.
Ban Khắc Đồ và Tác Cát Nhĩ mang theo hơn tám nghìn kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm trải qua một ngày một đêm hành quân gấp, rốt cục trước khi trời tối ngày hôm sau đã trở về Hãn đình, lúc này tọa kỵ của kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm phần lớn đều đã miệng sùi bọt mép.nỏ mạnh hết đà, thể lực của kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm cũng đã đến cực hạn rồi
Ban Khắc Đổ thúc ngựa lao ở phía trước nhất liếc nhìn thấy đại doanh quân Minh dưới sườn núi, tức giận măng to: - Chết tiệt, đã để cho quân Minh giành trước nửa bước!
Tác Cát Nhĩ phía sau lo lắng hỏi: - Cũng không biết Phụ Hãn thế nào?
Tác Cát Nhĩ vừa dứt, trên núi bỗng dấy lên mấy đống lửa lớn, trong đó có một đại kỳ đang đón gió bay phần phật. Ban Khắc. Đô tinh mắt nhận ra đó là Vương kỳ của Khắc Đồ Thân vương, lập tức mừng rỡ nói: - Thật tốt quá, là vương kỳ của phụ hãn, Hãn đình và Phụ hãn không sao cả.
– Thật sự là Vương kỳ của phụ hãn. Tác Cát Nhĩ cũng đã thấy rõ ràng. Vui vẻ nói: – Ông trời phù hộ, phụ hãn không Sao.
Ban Khắc Đồ rút loan đao ra, quay lại quát: - Thoát Lý Thoát A, Ô Hốt Lỗ, các ngươi mang hai ngàn kỵ binh lập tức khởi xướng tiến công chính diện, Khất Lý Miệt, Trát Khắc Lồ, các ngươi các mang một ngàn kỵ binh cảnh giới từ hai cánh trái phải. Tiểu Vương hạn các ngươi trong vòng mưa canh giờ phá được đại doanh quần Minh!
- Vâng!
- Vâng!
Bốn gã Thiên phu trường ầm ầm đáp lại.
- Đại ca
Tác Cát Nhĩ vội khuyên can: - Các tướng Sĩ vừa mới trải qua đoạn đường dài chạy nhanh, mã lực và nhân lực đều đã đến cực hạn, có nên nghỉ ngơi hai canh giờ trước hay không?
- Um. – Ban Khắc Đô ngầm nghĩ một chút, gật đầu nói: – Nhị đệ đạo lý, dù sao Phụ Hầm bình yên Vô Sự, cũng không phải thời gian chiến đấu, vậy trước tiên nghỉ tạm hai canh giờ, đợi các tướng sĩ khôi phục thể lực mới khởi xướng tiến công đại doanh quân Minh!
Đại doanh quân Minh.
Vương Phác cùng Lã Lục Và hơn mấy chục thần binh thị Vệ ra khỏi đại doanh đến trước trận.