Thiết Lập Này Hỏng Rồi

chương 121: giác ngộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mãi tới khi ngồi trên xe, Bạch Thời mới tìm lại trạng thái, sau đó giật mình nhận ra đích đến của họ chính là Tống gia, cậu lại nghĩ tới việc mình đã đồng ý, bây giờ mà thay đổi thì hơi sĩ diện cãi láo, đành phải im lặng.

Tốc độ xe chạy thời đại này rất nhanh, trên thực tế cái xe này còn là kiểu xe thể thao, bởi vậy họ chỉ tốn đúng mười phút đã lái vào dinh thự của Tống gia. Tống Minh Uyên chậm rãi dừng xe, ý bảo bạn nhỏ ngốc manh nào đó rằng đã đến.

Bạch Thời: “…”

Còn không cho thời gian chuẩn bị tinh thần luôn hả? Bạch Thời mặt liệt mở cửa xe, nhích từng chút một.

Tống Minh Uyên liếc cậu, anh đoán có lẽ bạn nhỏ này đang hồi hộp, liền cầm chặt tay cậu kéo vào nhà.

Dinh thự của Tống gia và Việt gia đều toát lên vẻ cổ điển trang nhã, bài trí đơn giản mà tinh xảo, làm cho người ta nhìn vào là cảm thấy thoải mái. Tống tướng quân đã trở về từ quân bộ, đang thay quần áo chuẩn bị xuống lầu, kết quả vừa mở cửa lại nghe quản gia báo con út dẫn con dâu về, bước chân khựng lại, vội vàng quay vào phòng, cẩn thận soi gương, mãi đến lúc cảm thấy không có vấn đề gì mới đi ra ngoài

Hai người con trai khác của Tống gia đều có việc bận, giữa trưa không về nhà, mẹ Tống ngồi ở phòng khách, là người đầu tiên nhìn thấy con út kéo bạn nhỏ kia vào nhà, bà cười dịu dàng, bảo họ ngồi xuống.

Cảm giác bà mang lại không khác mẹ là bao, Bạch Thời thả lỏng rất nhanh, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, sau đó ngẩng đầu nhìn liếc qua, thấy có một người đang đi xuống lầu, người này mặc đồ ở nhà, trong vẻ uy nghiêm mang theo sự hòa khí, hình dáng ngũ quan khá là quen mắt, hiển nhiên là cha của đại ca. Cậu nghe đại ca giới thiệu cho mình, vội đứng dậy chào một tiếng bác.

Tống tướng quân gật đầu trầm ổn, trò chuyện với họ một lát, sau đó liền dặn dò quản gia dọn cơm. Ông đã bí mật quan sát, cảm thấy đứa nhỏ này rất nghe lời, bị giam ở nơi đó hai năm, không những không sụp đổ mà còn có thể thành công đột phá thoát khỏi khốn cảnh, ngần ấy đã đủ để thấy cậu kiên nghị đến nhường nào, rõ ràng là một nhân tài ưu tú không kém gì tiểu Uyên. Hai người này đều là tinh anh, hôm nay lại yêu đương, ngàn vạn lần không thể đi lệch.

Tống tướng quân chậm rãi dùng bữa, tạm thời không đi nghỉ trưa mà ngồi trong phòng khách hàn huyên trò chuyện, tranh thủ lúc con út rời đi để hỏi: “Nghe nói cháu muốn vào học viện Hoàng Gia?”

“Vâng.”

Tống tướng quân ừ một tiếng: “Về sau có ý định vào quân bộ không?”

“Chắc là có ạ.”

Tống tướng quân lại ừ thêm một tiếng: “Tốt lắm, mấy đứa đều là niềm kiêu ngạo của đế quốc, nhớ rõ trọng trách là phải bảo vệ quốc gia này, ra sức vì nước.” Ông dừng lại một giây, chuyển chủ đề, “Cháu và tiểu Uyên quen biết trên sao Mê Điệt?”

Bạch Thời giật mình: “Dạ.”

Tống tướng quân không biết liệu con dâu có biết tiểu Uyên có thế lực trên đó không, nên không đề cập tới, chỉ nói: “Thế thì phải đi đánh đấu trường đen rồi, từ bé đứa nhỏ này đã có chính kiến, ta chỉ lo lắng tương lai nó sẽ gặp rắc rối, sau này hai đứa ở bên nhau, cháu xem rồi để ý nó, không quản được cứ nói cho ta, ta tới xử lý.”

Bạch Thời chớp mắt mấy cái, yên lặng nhìn ông.

Không muốn quản cũng không muốn nói cho bác biết có được không ạ? Nhỡ sau khi đại ca bước tới chính đồ không làm nhân vật phản diện rồi không thích cháu nữa thì phải làm sao bây giờ? Cháu muốn đi hủy diệt thế giới cùng ảnh… Cậu chậm rãi suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy không thể làm vậy, đau đớn dạ một tiếng.

Tại sao lại chần chừ? Tống tướng quân lập tức xoắn xuýt, là vì biết rõ tiểu Uyên có thể lực? Hay là thế lực trên sao Mê Điệt cũng có một phần của nhóc này? Cũng đúng, đứa nhỏ này cũng rất hung tàn, bị giam hai năm nếu mà tạo thành tâm lý oán hận gì thì có khi còn hung tàn hơn. Có điều hai năm qua tiểu Uyên biểu hiện rất tốt, chắc sẽ không phản xã hội đâu nhỉ?

Ông bình tĩnh ngồi xuống, cảm thấy rất thất vọng, tự nhủ: bây giờ nói gì đều quá sớm, trước tiên phải quan sát một thời gian ngắn mới được, hoặc ông có thể kéo Việt tướng quân vào hội phụ huynh, dù sao đây cũng là hội với mục tiêu giữ gìn quan hệ với con cái mà, gia nhập cũng không tổn thất gì, hơn nữa ông giờ đã là quản lý rồi, muốn kéo người vào rất dễ.

Tống tướng quân âm thầm nghĩ, thấy con út đã quay lại, không có ý định trò chuyện thêm, ra hiệu bảo hai người lên lầu nghỉ ngơi.

Bạch Thời đi theo đại ca vào phòng ngủ, tò mò đánh giá xung quanh. Tống Minh Uyên để cậu xem thoải mái, một lát sau mới kéo bạn nhỏ này lên giường, ôm chặt rồi hôn một cái. Bạch Thời nhìn đối phương từ khoảng cách gần, cậu giãy dụa một lát, hỏi: “Đại ca, vì sao anh lại thích em?”

“Thích thì thích, cần gì lý do?”

Bởi vì em sợ việc này liên quan tới cái sự độc miệng của mình, Bạch Thời mặt liệt rúc vào trong ngực anh, chưa từ bỏ ý định: “Thật sự không có?”

Bạch Thời ừ một tiếng, sau đó thấy oắt con này đang co lại thành một nắm, hơi sững lại, kéo cậu vào trong lòng, nói: “Nhìn em thấy thuận mắt.”

Quả nhiên… Bạch Thời đang đau lòng, ngay sau đó đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, đối với những tình huống không hợp lý, thế giới sẽ có điều chỉnh, nhưng không thể chi phối ý thức của một người, cho nên hẳn là thế giới đã biến mình thành kiểu mà đại ca thích, còn đại ca có động lòng hay không thì tùy thuộc vào đại ca rồi.

Bởi vậy đại ca thích cậu, đó chính là thích cậu.

Bạch Thời chợt cảm thấy cánh cửa trước mặt mở rộng, lập tức quay người nhào qua, ôm đại ca thật chặt, thậm chí còn có cảm giác đã mất nhưng tìm lại được, tiện thể xoa xoa mặt anh vài cái, nghĩ thầm may quá, may quá đi, người này vẫn là của cậu. Tống Minh Uyên nắm lấy móng vuốt nhỏ kia, bình tĩnh nhìn cậu. Bạch Thời mất hai giây để phản ứng, cậu cảm giác hình như người này lại muốn đè cậu xuống làm một trận, im lặng một lát, vội di chuyển sự chú ý: “Em có lời muốn hỏi.”

Ngón tay Tống Minh Uyên chậm rãi vuốt ve cổ tay cậu: “Hỏi đi.”

Bạch Thời hạ giọng: “Trước kia anh nói anh phải làm hai việc nguy hiểm, nhưng lại nói người anh muốn đối phó có địa vị khá cao, nếu như một trong số đó có liên quan tới Hoàng Gia, vậy việc còn lại là gì?”

Tống Minh Uyên sững sờ một chút, rũ mắt nhìn Bạch Thời, xoa xoa đầu cậu: “Tìm một người, anh cũng không rõ liệu việc này có nguy hiểm hay không.”

Chẳng lẽ không phải là thống trị vũ trụ, leo lên đỉnh cao nhất gì gì đó sao? Bạch Thời khẽ giật mình, đột nhiên cảm giác vẫn có cơ hội cứu vớt đại ca, hỏi: “Tìm ai?”

“Long Nghiễn.”

Long Nghiễn? Bạch Thời lại khẽ giật mình lần nữa, cậu chỉ cảm thấy cái tên này hơi quen tai, nhưng lại không nhớ rõ manh mối cụ thể.

Mấy tên khốn kia rất dở trong khoản đặt tên, mỗi khi muốn thêm nhân vật quan trọng nào đó là lại tới hỏi cố vấn, bảo cậu và tham mưu khác đặt hộ, mà lý do quan trọng nhất tên tham mưu còn lại được kéo vào cũng vì cậu ta rất thích đặt tên, cho nên thường xuyên quăng một đống tên lên, làm cho người ta hoa mắt.

Thứ Bạch Thời có thể nhớ rõ ràng nhất là cảnh tượng trước và sau khi cậu độc miệng, mặc dù ký ức về những lần nói chuyện phiếm khác không biến mất, nhưng cũng có chút mơ hồ, bởi vậy lần này cũng giống như cái tên giả của đại ca, cậu có ấn tượng, nhưng lại không biết nó là của ai. Bạch Thời hỏi: “Hắn đang làm gì?”

“Trước mắt vẫn không rõ ràng lắm.” Sắc mặt Tống Minh Uyên bình tĩnh, “Em nhớ kỹ là được, nếu như có gặp hắn, phải nói cho anh biết đầu tiên.”

Bạch Thời ngoan ngoãn đáp lại, một lát sau hỏi tiếp: “Thế… Vì sao anh và hoàng gia lại xích mích?”

Tạm thời Tống Minh Uyên vẫn chưa rõ thái độ của hoàng gia đối với A Bạch, và thái độ với việc hai người họ yêu nhau, hôn trán cậu một cái: “Chuyện này nói sau, ngủ đi.”

Bạch Thời không miễn cưỡng, duỗi móng vuốt ôm anh, ngủ thật say.

Càng gần cuối kỳ, Tống Minh Uyên càng ít khóa học hơn, dứt khoát nghỉ ở nhà dạy kèm cho Bạch Thời. Bạch Thời không có ý kiến, chăm chú lắng nghe, dù sao trước khi tới cậu cũng tiện thể mang theo tài liệu ôn tập rồi, nhưng sau khi cậu chỉ mới ngồi trên ghế hai giờ đã bị đại ca dụ vào giường, ngay cả nhà cũng không về nổi ấy, sau sự kiện ấy Bạch Thời kiên quyết từ chối học bổ túc ở đây, đồng thời cũng từ chối học ở nhà mình, cậu phải tìm nơi đông đúc thôi.

Sáng thứ hai Tống Minh Uyên có tiết, mà tiết thứ nhất phòng học đó không có ai dùng, bèn dẫn cậu tới, chuẩn bị ngồi đến giữa trưa tan học luôn. Bạch Thời ngoan ngoãn nghe lời, bắt đầu chăm chú học tập.

Vì vậy đợi khi cách sinh viên khác tục lục đến, chỉ thấy bên cạnh Tống Minh Uyên có một người đang ngồi sẵn, lập tức giật mình. Ánh mắt Lydia tối sầm lại, tìm một nơi ngồi xuống, không nói một lời. Joshua thì bước tới cười cười: “Đã lâu không gặp.”

Ban một hệ cơ giáp đa số là nam sinh, chỉ có năm nữ sinh, ngoại trừ Lydia thì hai ba người khác cũng tương tư Tống Minh Uyên, mấy người còn lại đều thưởng thức hoặc sùng bái, cho nên mặc dù Tống Minh Uyên có rất đông người ái mộ, nhưng trong lớp anh lại ít nhất. Bởi vậy mọi người cũng chỉ tò mò về Bạch Thời, nhưng lúc nghe Joshua nói, họ không nén nổi kinh ngạc.

Nghe đồn Tống Minh Uyên cứu được một thiếu niên trong tay bọn cướp, sau đó người nọ vừa nhìn thấy Tống Minh Uyên đã yêu, bắt đầu làm nũng, quyến rũ, giả bộ đáng thương để quấn quýt lấy Tống Minh Uyên, sống chết cũng không chịu đi cơ mà? Tình huống bây giờ là thế nào? Có thể khiến Joshua nói đã lâu không gặp, vậy chứng tỏ người ta đã quen biết từ lâu rồi! Mịa, quả nhiên tin đồn không đáng tin mà!

Bạch Thời gật gật đầu với Joshua, thầm nghĩ: nhìn như vậy, tiểu đệ của nhân vật phản diện hoàn toàn không có cảm giác ghi hận mình, chẳng lẽ việc này liên quan tới việc lập trường khác nhau?

Joshua ngồi xuống bên cạnh cậu: “Hai năm qua đi đâu thế?”

“Đi tới một nơi hoang vu không bóng người.” Bạch Thời đáp, di tích sẽ gây chấn động rất lớn, đã vậy còn quá đặc biệt, có khi sau này nơi đó sẽ mang lại tác dụng, cho nên cậu và đại ca đã thương lượng ngay lúc ở trên phi thuyền rồi, quyết định nói dối về địa điểm, chỉ nói chẳng biết vì sao rơi vào đấy, qua cửa xong lại bị đẩy ra ngoài vũ trụ.

Joshua tò mò nhướn mày, đang định hỏi lại thấy thầy giáo đã vào, đành phải thôi. Bạch Thời liền cúi đầu nghiêm túc đọc sách, đợi đến giữa trưa đi ăn cơm với đại ca, buổi chiều tiếp tục tìm một nơi ôm tập cùng đại ca, từ ánh nhìn của người ngoài thì hai người họ chẳng khác nào hình với bóng.

Tin tức được lan truyền rất nhanh, mọi người cảm thấy rõ ràng nam thần đang hẹn hò rồi, lập tức phát điên, mẹ nó chớ, đến cùng thì nam thần thích nó ở điểm nào a a a! Đây không phải là sự thật a a a! Nghe nói tiểu yêu tinh phải thi, mịa, tốt nhất là thi trượt, mỗi ngày học trong lớp tu nghiệp, mệt chết nhà ngươi a a a!

Bạch Thời không hề hay biết tới cảm xúc của người khác, cậu vẫn ngoan ngoãn đi theo đại ca, đợi lúc học mệt rồi thì bị kéo đi tản bộ.

Học viện Hoàng Gia được xây dựng rất xa hoa, thời điểm này là lúc hoa nở rộ, dường như trong không trung cũng có mùi hương thoang thoảng, dạo quanh con đường nhỏ như vậy, vô cùng thoải mái.

Vóc dáng hai người đều xuất sắc, một số người coi Tống Minh Uyên như thần tượng, cũng không cố chấp như mọi người, đột nhiên cảm giác thật ấm áp, rất xứng đôi, đã vậy còn có tin tức nói rằng hai người quen biết từ trước rồi, vì vậy nhanh chóng đào ngũ, đồng thoạt thốt lên nam thần phải hạnh phúc nha. Những người còn lại thì nức nở cắn khăn tay, yên lặng nhìn chằm chằm.

Từ thời điểm diễn đàn sôi sục, Velar đã biết rõ chuyện giữa hai người rồi, hôm nay tình cờ gặp phải, liền mỉm cười chào hỏi: “Đang định đi đâu thế?”

Tống Minh Uyên đáp: “Tùy tiện dạo chơi.”

“Nghe nói cậu đang giúp cậu ấy ôn tập?”

“Ừ.”

Velar gật đầu, nhìn về phía Bạch Thời: “Đừng quá mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi.”

Bạch Thời ừ một tiếng, âm thầm quan sát hai người, cảm giác hình như quan hệ giữa họ không tệ như trong tưởng tượng, có điều họ không dừng lại lâu, lập tức đi tiếp.

Velar mỉm cười đứng tại chỗ đưa mắt nhìn họ đi xa, nhìn bàn tay đan vào nhau của hai người, chậm rãi thu ánh mắt.

Bây giờ đã sắp tới chạng vạng tối, kế hoạch ban đầu của Bạch Thời là đi ăn cơm với đại ca, ai ngờ lại nhận được tin nhắn của Trì Tả nói rằng đã hạ cánh, sắp về nhà rồi, bèn hẹn địa điểm, kiên nhẫn chờ đợi, sau đó gặp một chiếc xe dừng lại trước mặt.

Trì Tả là người chạy ra đầu tiên, hai mắt đỏ ửng nhào tới ôm lấy cậu: “A Bạch, A Bạch…”

Bạch Thời nghĩ thầm, hai người thân duy nhất đều không có tin tức, chắc tiểu đệ phải lo lắng nhiều lắm, cậu vỗ vỗ lưng Trì Tả: “Tớ đã về rồi.”

Trì Tả ừ, tiếp tục ôm cậu. Bạch Thời lại vỗ vỗ, nhìn về phía trước, thấy ngoài Lam ra còn có cả Phi Minh và Kim Tam Vạn. Lam vẫn mang theo nụ cười ôn hòa như trước, xoa xoa tóc cậu, nói về sau đừng có đùa như thế nữa. Kim Tam Vạn cũng kích động như Trì Tả, nhưng hắn có thể kiềm chế, thấy họ buông nhau ra mới ôm lấy Bạch Thời, nói câu cuối cùng em cũng về rồi. Phi Minh xưa nay không biết biểu đạt tình cảm, chỉ vỗ vỗ vai.

Bạch Thời nhìn những người này, chợt cảm thấy trong lòng ấm áp, vui vẻ ăn tối cùng họ, chơi mãi đến khuya mới về, ngày hôm sau lại bắt đầu ôn tập.

Thời gian chậm rãi trôi qua, vài ngày sau, cuối cùng Bạch Thời cũng nghênh đón kỳ thi tuyển, thành tích của cậu trên trung đẳng, thành công nhận được thư báo trúng tuyển, bây giờ chỉ cần đợi chia lớp và khai giảng.

Tống Minh Uyên còn phải thi một môn cơ giáp chiến đấu cuối cùng, kỳ thi môn này cũng giống như việc thi đấu và xếp hạng, đến lúc đó học sinh của toàn hệ sẽ tham gia theo tứ tự, việc này luôn hấp dẫn sự chú ý từ trong đến ngoài trường, là một sự kiện nóng bỏng tay. Đương nhiên, người ngoài muốn vào xem phải có vé, sinh viên trong trường thì được xem miễn phí, mà Bạch Thời đã trở thành tân sinh khóa mới, đương nhiên cũng không cần.

Hôm nay là trận đấu của năm nhất, năm thứ hai thì phải mấy hôm nữa mới tiến hành xen kẽ, mặc dù Tống Minh Uyên không cần luyện tập, nhưng anh thường xuyên nhận được lời mời chỉ đạo, liền đi qua.

Bạch Thời cũng bị kéo đến, ngoan ngoãn ngồi bên ngoài quan sát.

Bây giờ là thời kỳ then chốt, sân tập rất đông, có một số ít tới để quan sát học tập, xung quanh gần như đã kín hết chỗ, Bạch Thời bị âm thanh ầm ĩ này làm cho đau đầu, dứt khoát đứng dậy đi tới đại sảnh mua đồ uống, tìm chỗ khác yên tĩnh hơn, nhưng chưa ngồi bao lâu đã thấy bên cạnh xuất hiện một người, không khỏi ngẩng đầu.

Đó là một nam sinh, nhìn rất hiền hòa: “Xin hỏi bạn có phải là sinh viên hệ cơ giáp không?”

Sớm muộn gì cũng phải, cho nên Bạch Thời ừ một tiếng.

Nam sinh nói: “Người đối luyện với mình hôm nay không đến, mình không tìm được người quen, nếu bạn rảnh rỗi có thể đánh với mình một trận không?”

Bây giờ Bạch Thời cũng không có việc gì, gật gật đầu: “Có thể.”

“Tốt quá!” Nam sinh rất vui, dẫn cậu tới lựa chọn cơ giáp, sau đó đi vào phòng.

Đám người cách đó không xa lập tức chạy tới, không dám đứng quá gần, chỉ có thể đứng ở phụ cận hớn hở quan sát, nghĩ thầm, không đoạt lại nam thần được, nhưng tối thiểu nhất cũng có thể quang minh chính đại dạy cho tiểu yêu tinh này một bài học! Phải cố gắng lên!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio