Âm thanh của Tống Minh Uyên lập tức khiến Việt Tu chú ý, nhanh chóng quay lại, đợi lúc Việt Tu bước vào, Tống Minh Uyên đã vội vã đi tới trước khoang dinh dưỡng trong suốt, Việt Tu hốt hoảng, nhanh chân đi qua: “Làm sao thế…”
Còn chưa kịp dứt lời, anh đã nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của em trai nhà mình, sắc mặt Việt Tu thay đổi, quay phắt về phía màn hình, vô thức muốn đưa tay đóng dụng cụ lại, ai ngờ lại bị Tống Minh Uyên ngăn cản, cùng lúc đó, Việt Tu cũng vừa nhìn rõ số liệu trên màn hình, không khỏi sững sờ.
Chỉ thấy các chỉ số sinh mệnh cơ bản đều trong phạm vi bình thường, mà mật độ xương, sức chịu đựng của tim phổi đã vượt qua mong muốn, rõ ràng đang phát triển tới hướng tốt hơn. Việt Tu nghiêm túc quan sát hai giây, lại nhìn sắc mặt em trai nhà mình, bàn tay muốn nhấn nút tắt máy từ từ siết chặt: “… Có chuyện gì xảy ra?”
Lúc nãy Tống Minh Uyên chạy vào cũng đã định tắt đi, nhưng đột nhiên liếc nhìn màn hình, vì vậy mới chần chừ, anh ép buộc bản thân phải bình tĩnh, đè nén xúc động muốn ôm chặt người nào đó, ra lệnh cho Trọng Thiên quan sát.
Lục Việt đang hóa thành quang não bay trên không trung, thấy thế cũng bay lên trước, lo lắng lượn lờ quanh khoang dinh dưỡng kêu to, chỉ sợ chủ nhân gặp chuyện không may. Trọng Thiên trầm mặc một giây, đang định bảo nó yên tĩnh một chút thì đã thấy nó bay vào trong góc yên lặng co lại, sau đó nghe Tống Minh Uyên nói tiếp tục, liền hiểu chủ nhân đã dùng tinh thần lực khống chế nhị hóa này rồi, bắt đầu chuyên tâm làm việc.
Mặc dù trước kia Việt Tu có nghe em trai kể về cơ giáp, nhưng lúc này thấy Trọng Thiên nhanh chóng phân giải và biến hóa cũng không nén nổi kinh ngạc, chỉ là bây giờ toàn bộ tâm trí anh đều đặt vào em trai, cảm xúc kia chỉ chợt lóe lên, ngay sau đó lại nhìn về phía trước.
Trọng Thiên duỗi mấy sợi dây mảnh ra bắt đầu liên kết với dụng cụ, sau đó phân tích bằng tốc độ cực cao.
Trong phòng bỗng trở nên yên lặng, chỉ có thể nghe được tiếng tít tít lanh lảnh, sắc mặt Bạch Thời đã sớm trắng bệch, cau mày, lại giật giật, hình như muốn co người lại rúc vào một chỗ. Ánh mắt Tống Minh Uyên hơi trầm xuống, vô thức muốn kéo cậu vào lòng ôm thật chặt, anh bước lên hai bước, vừa nhìn chằm chằm vào người trước mắt, vừa chờ đợi kết quả.
Không bao lâu sau, Trọng Thiên đã kết thúc việc phân tích hệ thống lần thứ nhất, trầm giọng nói: “Số liệu thay đổi rất nhanh, các chức năng đều đang tiến hành sửa chữa vào điều chỉnh, cậu ấy sẽ cảm thấy đau, nhưng trước mắt vẫn trong phạm vi có thể thừa nhận, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Sắc mặt Việt Tu vô cùng nghiêm túc, không nhịn được mà nói: “Không nên nhanh như vậy.”
Vì em trai nhà mình khôi phục lại gene cấp S, cấu trúc toàn thân sẽ thay đổi theo, đương nhiên anh biết rõ quá trình này sẽ rất đau đớn, nhưng ở bên trong dịch dinh dưỡng đã được trộn thêm dược liệu giúp giảm đau, hơn nữa còn làm Bạch Thời rơi vào trạng thái ngủ say, theo lý thuyết thì không thể cảm nhận quá rõ ràng chứ, thật không ngờ thuốc tháo bỏ niêm phong lại phát huy nhanh như vậy, vì thế cơ thể mới không chịu nổi.
Trọng Thiên vẫn còn phân tích các nhân tố khác, cũng đã rút ra một chút máu, vài phút sau đột nhiên nói: “Trong cơ thể của cậu ấy còn chứa một loại thuốc khác, có lẽ vì gene chưa được gỡ niêm phong, cho nên vẫn luôn bị ức chế, cho tới bây giờ mới phát huy tác dụng.”
Việt Tu giật mình hoảng hốt: “Là cái gì?”
Trong đầu Tống Minh Uyên chợt liên hiện một đoạn ký ức ngắn ngủi, nhanh chân bước tới gần chỗ Bạch Thời để quần áo, tìm được một cái túi nhỏ mà nhân ngư tặng cậu từ trong không gian cầm tay, lấy một viên thuốc đưa tới: “Trước kia A Bạch từng dùng loại thuốc cải tiến gene này.”
Trọng Thiên nhận lấy xem xét một chút, khẳng định: “Đúng, chính là nó.”
Việt Tu vội vàng hỏi: “Có để lại hậu quả gì không?”
“Không biết vì nguyên nhân gì, loại thuốc này đang dung hợp với thuốc giải phóng gene, cùng tiến thành cải tạo cơ thể cậu ấy, đây cũng là nguyên nhân khiến số liệu biến hóa vô cùng nhanh, đại khái chỉ cần ngâm một buổi là cậu ấy có thể hấp thu thuốc.” Trọng Thiên phỏng đoán, “Đợi sau khi hấp thu hoàn toàn, rất có thể gene của cậu ấy sẽ trở nên tốt hơn, chỉ là tôi không thể xác định đến cùng sẽ lên tới cấp bậc nào.”
Trọng Thiên ngừng lại một chút, biết rõ tâm tư của chủ nhân dành cho Bạch Thời, nói tiếp: “Chỉ là cậu ấy sẽ rất đau, nhưng không khuyến khích tăng lượng thuốc giảm đau, bây giờ cậu ấy đã ngủ say, nếu tăng thêm chỉ sợ sẽ tổn thương tới não bộ.”
Tống Minh Uyên và Việt Tu cùng nhìn về phía Bạch Thời, thấy cậu nhíu mày chặt hơn, hai người biết cậu đang rất khó chịu, nhưng họ không thể chấm dứt khi quá trình đang dang dở, chỉ có thể để cậu cố chịu đựng. Cảm xúc trong mắt Tống Minh Uyên dần sâu hơn: “Em sẽ ở cạnh cậu ấy.”
Việt Tu cũng không có ý định rời đi, bảo quản gia tùy tiện mang đồ ăn vào, sau đó yên lặng trông coi em trai.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Bạch Thời càng cựa quậy mạnh hơn, bờ môi đã cùng màu với đôi má, dường như cơn đau khủng khiếp đã kích thích ý thức đang hôn mê, hàng mi của Bạch Thời khẽ giật giật, đang giãy dụa rời khỏi trạng thái ngủ sâu, mắt hơi mở hé. Tống Minh Uyên đứng ngay trước mắt Bạch Thời, thấy thế liền tiến lên một chút: “A Bạch.”
Việt Tu cũng vội vàng bước tới sát hơn, đứng cạnh Tống Minh Uyên cùng nhìn, sắc mặt Bạch Thời mang theo sự yếu ớt rõ ràng, hai mắt mông lung, tạm thời không thể điều chỉnh tiêu điểm, cậu thở hổn hển mấy cái, lại nhắm mắt, phải mất vài giây sau mới mở ra lần nữa. Bạch Thời chu môi một cái, như thể đang nói đau.
Tống Minh Uyên đặt tay lên khung kính: “A Bạch, cố chịu.”
Bạch Thời bị ngăn cách bởi một lớp nước, ánh mắt có chút mơ hồ, nhưng trong sự mơ hồ ấy cậu có thể nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sức mạnh và kiên định của đại ca, cậu hiểu được ý đại khái, vươn tay chạm vào tay anh qua lớp thủy tinh, khẽ gật đầu một cái.
Tống Minh Uyên nhạy bén phát hiện đầu ngón tay Bạch Thời đang run rẩy, cảm xúc trong mắt càng sâu hơn, lại nhích gần thêm một bước.
Việt Tu đứng cạnh quan sát, dứt khoát đứng xa một chút để chỗ trống cho hai người.
Bạch Thời chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, như thể mỗi tế bào đều bị mổ xẻ và nghiên cứu, trong lòng cậu không nén nổi cảm xúc bi phẫn, mẹ nó, cậu chỉ muốn làm một mỹ nam trong sạch tươi mát thôi mà, tại sao lại phải xuyên vào thế giới này làm nam chính chứ, có lẽ phụ nữ sinh con cũng chẳng đau đến mức này ấy, bây giờ cậu còn chẳng có sức mà kêu la nữa.
Ý thức dần dần mơ hồ, Bạch Thời oán thầm xong câu này thì còn chẳng còn sức mà suy nghĩ việc khác, khó chịu nhắm nghiền hai mắt, đợi thật lâu sau mới mở ra, phát hiện đại ca vẫn đứng đây với cậu, trong lòng thật ấm áp, cố sức nhích về phía trước: “Đại ca…”
Mặc dù Tống Minh Uyên không nghe được âm thanh, nhưng có thể đoán được ý tứ từ khuôn miệng, gật đầu.
Bạch Thời cảm giác đã có chút sức lực, quan sát anh từ khoảng cách gần. Tống Minh Uyên rũ mắt đối mặt với cậu, ánh mắt dịu dần. Bạch Thời chịu đựng cơn đau kịch liệt lan tràn khắp toàn thân để nhìn anh thật lâu, cuối cùng khi kìm nén đến cực hạn, cậu bám lấy vách thủy tinh lẩm bẩm một câu: Em rất thích anh, không muốn xa nhau, rồi hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Tống Minh Uyên thấy tay Bạch Thời tuột xuống vô lực, trong khoảnh khắc đó, anh thực sự chỉ muốn đập nát khoang dinh dưỡng. Tống Minh Uyên âm thầm hít khí, kiên nhẫn chờ đợi hai giờ, cuối cùng cũng nghe được Trọng Thiên thông báo đã xong, liền vội vàng ôm Bạch Thời ra dùng khăn tắm quấn thật nhẹ, quay người rời đi.
Tinh thần lực khống chế Lục Việt đã được buông lỏng, giờ phút này không tiếp tục rúc vào góc nữa mà nhanh nhẹn đi theo họ tới gian phòng khác, sau đó thấy chủ nhân được đặt lên giường, liền ngoan ngoãn lướt tới, ngoan ngoãn nán lại bên cạnh cậu.
Tống Minh Uyên dùng máy vệ sinh làm sạch hết dịch dinh dưỡng trên người cậu, đưa tầm mắt đánh giá toàn thân Bạch Thời.
Ưu thế về gene đã bắt đầu phát huy tác dụng, đường cong trên ngũ quan của Bạch Thời càng trôi chảy hơn trước kia, mặc dù thay đổi rất nhỏ, nhưng rõ ràng là tinh xảo hơn không ít, ngoài ra cơ thể cậu trở nên cân xứng hơn, dường như ẩn chứa sức mạnh vô hạn, giống như một con báo tráng kiện tuấn mỹ, vô cùng hấp dẫn.
Tống Minh Uyên nhìn chăm chú một lát, cúi xuống hôn trán Bạch Thời, đắp kín chăn cho cậu.
Việt Tu đi nghe điện thoại của ba mẹ, lúc này vừa mới bước vào, anh vẫn đang để chế độ trò chuyện video, lúc này liền điều chỉnh góc độ để ba mẹ có thể nhìn thấy Bạch Thời, cam đoan rằng em trai thật sự không có việc gì, sau đó lại hàn huyên một lát, đưa tay ngắt liên lạc. Việt Tu ngẩng đầu thấy Trọng Thiên đang quét hình, không nén nổi tò mò mà hỏi: “Sao rồi?”
Tống Minh Uyên cũng muốn biết kết quả, ngồi bên giường nắm chặt hai tay Bạch Thời yên lặng quan sát.
“Bởi vì niêm phong đã được gỡ bỏ, tinh thần lực của cậu ấy cũng cao hơn.” Giọng nói xưa nay trầm ổn của Trọng Thiên mang theo chút kinh ngạc, im lặng vài giây mới nói: “SS… Gene và tinh thần lực của cậu ấy đều đạt tới cấp SS.”
Tống Minh Uyên và Việt Tu cùng rùng mình. Lục Việt cũng không nhịn được nữa, lập tức kích động ngao một tiếng, ngay sau đó đã bị Tống Minh Uyên ép tắt máy, hoàn toàn yên tĩnh. Hai người còn lại liếc nhìn nhau, Tống Minh Uyên mở lời: “Việc này…”
Việt Tu gật đầu, không đợi Tống Minh Uyên nói xong đã cắt ngang: “Anh biết…”
Vì vậy Tống Minh Uyên không cần nhiều lời nữa, thấy Việt Tu rời đi liền xoay người lên giường, ôm Bạch Thời vào lòng.
Mặc dù cấp bậc gene của Bạch Thời đã cao hơn, nhưng dù sao cũng bị cải tạo toàn thân, cho nên giờ phút này vẫn còn rất yếu ớt, cậu ngủ mãi đến tối mới dần dần khôi phục ý thức. Bạch Thời chỉ cảm thấy trong ngực mềm mềm cực kỳ ấm áp, vô thức duỗi móng vuốt ôm chặt, sau đó phát hiện cổ mình bị cọ xát, rồi trên người có một thứ gì đó nhào tới, không khỏi mở mắt ra.
Tiểu Hiên đang nằm bên cạnh cậu: “Phụ thân~”
Bạch Thời ừ một tiếng, đưa tay kéo cả tiểu Duệ vào trong chăn, ôm chúng một lúc mới hỏi: “Mấy giờ rồi.”
“Hơn sáu giờ, ba ba định ở bên phụ thân không muốn đi ăn cơm, nhưng cậu kiên trì kéo ba ba đi ăn cơm, ba ba vẫn chưa muốn đi ăn cơm, cậu lại kiên trì kéo ba ba đi ăn cơm, sau đó ba ba xuống lầu đi ăn cơm, phụ thân có đói không? Nếu như đói, bây giờ có thể xuống ăn cơm tối.”
Bạch Thời nghe mà mơ mơ hồ hồ, dứt khoát kéo chúng vào lòng, nhắm mắt ngủ tiếp. Tống Minh Uyên vừa bước vào phòng, thấy cậu giật giật, liền tiến kêu gọi một tiếng A Bạch thăm dò. Bạch Thời nghe vậy lên tiếng đáp lại, chậm rãi ngồi dậy nhìn anh.
Tống Minh Uyên bật đèn đầu giường, ý bảo Tri Nguyên thú nhường chỗ, ngồi ở bên cạnh kéo cậu vào lòng ôm thật chặt, sau đó đi lấy đồ ăn cho cậu, đợi đến lúc Bạch Thời ăn xong mới nói cho cậu biết về kết quả cải thiện gene.
Bạch Thời khẽ giật mình: “SS?”
Tống Minh Uyên hôn khóe miệng cậu một cái: “Ừ.”
Ôi mẹ ơi, quả nhiên là nam chính, thật là khí phách quá đi! Mà đợi đã, bây giờ cậu không cần liều chết với nhân vật phản diện, cấp SS thì cũng làm được cái gì? Tăng độ bền khi lên giường hả? Bạch Thời lập tức trầm mặc.
“A Bạch?”
“… À, không có việc gì.”
Tống Minh Uyên đã quen việc thỉnh thoảng bạn nhỏ này sẽ mơ màng, bởi vậy cởi quần áo lên giường. Bạch Thời vừa ngủ một giấc, hiện tại hoàn toàn không buồn ngủ, liền duỗi móng vuốt ôm anh. Tống Minh Uyên thấy sắc mặt Bạch Thời vẫn còn trắng lắm, nên để yên cho cậu, chỉ xoa xoa đầu bạn nhỏ này, kiên nhẫn nằm ôm nhau, tiện thể nói về tình huống hiện tại của tập đoàn Thiên Việt.
Bạch Thời biết thương phẩm mà Thiên Việt sản xuất rất được hoan nghênh, đã sớm mở rộng thị trường, hơn nữa còn hướng tới việc chen chân sang lĩnh vực khác, lập tức thỏa mãn, sâu sắc cảm giác với tư cách là chủ tịch, mình phải bớt thời gian đi thị sát một vòng mới được, tránh cảnh các nhân viên không nhận ra cậu. Cậu nói chuyện với đại ca tới khuya, dần dần buồn ngủ, liền co lại rúc vào trong ngực đại ca, ngủ thật say.
Fan của Tiểu Nhị Hóa ngồi không đợi cả buổi trưa và nguyên một ngày hôm sau, đi lục soát diễn đàn của học viện Hoàng Gia một lần, cuối cùng phát điên: “Không phải nói thường xuyên đến trường à? Nam thần của bọn tui đâu? Biến nam thần của bọn tui ra mau!”
Một số người không nhịn được mà lo âu nói: “Đừng bảo ẻm đã biết chuyện trên mạng, cho nên muốn bí ẩn nữa nha?”
Mọi người cảm thấy với tính cách khó ở của nam thần có khi sẽ làm việc này thật đấy, lập tức choáng váng: “Mẹ nó, không phải chớ?”
Các fan khóc nức nở: “Lần này định biến mất bao lâu? Tui không chịu được kích thích này đâu, tui muốn tới học viện Hoàng Gia thắt cổ!”
“Thắt cổ +”
“Thắt cổ +”
“Nhìn rộng ra chút.” Fan CP nói, “Có lẽ ẻm đã bỏ trốn cùng ngô vương rồi.”
“Biến đê, ẻm là của bà!”
“…” Các sinh viên an ủi, “Bây giờ đừng cãi nhau, ngày mai đến phiên bạn trai của cậu ấy so tài, theo lý thuyết cậu ấy sẽ tới thôi.”
“Thật không đó? Chị đây ít đọc sách, mấy đứa đừng có gạt chị.”
“…” Các sinh viên nói: “Rất có thể sẽ đến, cho dù không lộ diện, đến ngày khai giảng cậu ấy vẫn phải đi học mà.”
Các fan hơi yên tâm, quyết định chờ thêm một chút, nếu thật sự không chờ được thì đi thắt cổ sau vẫn chưa muộn: “Vậy thì tốt, giao cho mấy đứa đó, thiếu niên! Nhớ rõ chụp vài tấm hình rõ ràng chút.”
“Được rồi.”
Vì vậy các fan rất hài lòng, lúc này mới chịu thôi.