Khách sạn bị hao tổn nghiêm trọng, đang khẽ lung lay, tiếng xe cứu thương và xe cảnh sát xé tan bầu trời, cấp tốc lao đến hòa với đám đông la hét.
Thanh niên nhìn chằm chằm vào phía trước, gã đang không ngừng mượn lực từ những khối đá rơi xuống để nhảy lên, cuối cùng nơi vào một nơi an toàn. Gã ôm bả vai bị thương, ngẩng đầu nhìn lỗ hổng cách đó không xa, thấy ngoại trừ người điều khiển cơ giáp màu đen lúc nãy thì bên ngoài còn có mấy người nữa chạy đến, không biết đối phương đã phát hiện ra con mồi của gã chưa.
Gã nhớ lại hình ảnh cơ giáp màu đen phân giải rồi đặt chủ nhân xuống, có lẽ đám người này rất khó đối phó, do dự vài giây, phát hiện xe cảnh sát càng ngày càng gần, cuối cùng gã quyết định không tiến lên, nhanh chóng rút lui.
Thời điểm đám Tống Minh Uyên xuất hiện rất rầm rộ, đã trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của cảnh sát ngay sau đó, vì thế bọn họ không vội đi mà cẩn thận tìm trong phòng một lần, tìm được không gian cầm tay của Bạch Thời và Lục Việt đã tắt máy, lúc này mới xuống dưới.
Bọn họ chỉ tới cứu bạn, không phải nhân vật nguy hiểm, phối hợp trả lời xong là được thả, mấy người mau chóng rời khỏi khu vực hỗn loạn này, dừng chân tại một khách sạn có sao khác trong thành phố.
Tống Minh Uyên nhìn về phía Việt Tu: “A Bạch đâu?”
Lúc trước anh nghe Việt Tu nói khi biến thân sẽ thành trạng thái thú nhân, nên định tiếp tục đuổi theo Thừa Viêm, chỉ là chợt nhớ đến nhẫn không gian, anh cảm thấy thứ Bạch Thời luôn mang theo bên mình không thể rơi được, hơi chần chừ một chút, chờ đợi Việt Tu, ai ngờ lại được cho biết động vật nhỏ trong tay mình đúng là A Bạch.
“Đang ngủ.” Việt Tu nói xong cởi áo khoác, ôm một cái nắm nhỏ ra, đưa tay vuốt ve lớp lông mềm mại của cậu.
Việt Tu không muốn A Bạch bại lộ, vừa rồi đã phun thuốc đặc chế mang theo, che bớt mùi, giấu kín trong ngực. Bạch Thời cũng có thể ngửi thấy mùi cùng tộc trên người anh, cho nên không bài xích, bởi vậy lúc này đang ngủ rất say, cuộn mình thành một trái bóng, cơ thể đang nhẹ nhàng phập phồng theo hô hấp, hoàn toàn không rõ mình bị mang tới đâu.
Mọi người xung quanh lập tức nhìn qua, thấy Bạch Thời chỉ lớn đúng cỡ một tờ giấy A, cảm thấy có chút khó tin. Lam là người bật cười đầu tiên, tiến lên hai bước muốn sờ sờ. Việt Tu còn chưa kịp ngăn cản, Bạch Thời đã tỉnh lại ngay lập tức, quay đầu nhìn chằm chằm vào Lam đầy cảnh giác, rúc rúc vào trong lòng anh trai nhà mình.
Lúc này bọn họ mới nhìn rõ bộ dạng của Bạch Thời, nhìn hơi giống động vật họ mèo, nhưng trên mặt không có râu, cái đuôi cũng bông bông xù xù, rất đẹp, hơn nữa hai cặp mắt mang theo chút nguy hiểm, khiến người ta không thể nhầm lẫn bạn nhỏ này với các động vật vô hại như chó, mèo.
Việt Tu vuốt ve Bạch Thời, dỗ dành: “Bọn họ là bạn, không sao.”
Trước khi tới đây Bạch Thời đã nghe anh trai kể về tình trạng hiện tại, cậu đoán chắc bọn họ đã từng quen nhau, chỉ là mình tạm thời không nhớ rõ. Cậu nhìn đại ca, lại nhìn mọi người, nhanh chóng đưa mắt về phía Tống Minh Uyên, lại cảm thấy… Người này thật là đẹp quá đi mà!
Tống Minh Uyên biết bạn nhỏ này mất trí nhớ, đưa tay ôm cậu tới, giơ lên trước mắt, mặt đối mặt với cậu, bình tĩnh hỏi: “Có nói được không?”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Ngao~”
Tống Minh Uyên: “…”
Lam không nhịn cười được, đưa tay sờ sờ mặc kệ cặp mắt nhỏ đầy cảnh giác của Bạch Thời: “Hình như trước kia chưa từng gặp phải, em trai là thú gì thế?”
Việt TU không giấu: “Bạch Thụy thú.”
Mọi người đồng loạt giật mình, vô thức nhớ tới thái độ rất tôn kính và kiêng kị của cảnh sát đối với Việt Tu, giờ thì đã hiểu rõ. Cho dù bọn họ không biết nhiều về đế quốc Thú Nhân, nhưng đều đã nghe tới đại danh của Bạch Thụy thú, bởi vì rất nhiều thú nhân từng đề cập tới cái tên này, Bạch Thụy thú thần bí và hùng mạnh, là bá chủ trong tộc thú, thậm chí còn được gọi là “Bạch Long”, vô cùng lợi hại.
“Hóa ra đây chính là Bạch Thụy thú.” Lam lại cười cười, đưa tay vuốt vuốt cái nắm nhỏ kia, hắn đoán có lẽ đại ca và Việt Tu có chuyện cần nói, dứt khoát về phòng ngủ. Những người còn lại không nán lại lâu, đồng loạt về phòng, chẳng mấy chốc trong gian phòng còn lại hai người một thú.
Tống Minh Uyên ôm Bạch Thời ngồi xuống sô pha, hỏi: “Không phải là hình dạng thú nhân sao?”
“Ừ, trong cơ thể của anh và A Bạch chỉ có một nửa huyết thống, rất khó biến được đến hình thái thứ hai.” Việt Tu nhìn em trai nhà mình, “Có điều…”
Việt Tu dừng lại một chút, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Lúc nãy anh ngửi được trong phòng ngủ có thuốc kích thích, nó có thể làm xúc tác thúc đẩy tộc thú biến thân, anh đoán có kẻ muốn A Bạch thức tỉnh nên cố ý phun, nhưng có lẽ A Bạch hấp thu tốt, cũng có lẽ là do gene quá ưu tú, vì thế mới kích phát toàn bộ huyết thống thú, đạt tới hình thái thứ hai.”
Tống Minh Uyên đã sớm biết A Bạch trước khi thức tỉnh thì không hề phát ra mùi, từ từ nheo mắt lại: “Đối phương là thú cao cấp.”
Việt Tu gật đầu: “Không biết bọn chúng muốn làm gì, để xem mấy ngày nay có điều tra được không.”
Tống Minh Uyên lên tiếng đáp lời, trong quá trình Bạch Thời biến thân, Lục Việt bị tinh thần lực mạnh mẽ tấn công ép tắt máy hoàn toàn, nó lại bị Bạch Thời điều chỉnh trị số tiếp thu, anh không mở lên được, cũng không rõ cụ thể đã có chuyện gì xảy ra, đành nói đầu tiên sẽ tự tra trước. Anh liếc nhìn cái nắm nhỏ đang nhăm nhe bò về phía kia, kéo lại ôm vào lòng: “Lúc nào cậu ấy tới thời kỳ động dục.”
Ban đầu Bạch Thời còn đang định kiên nhẫn đi tìm anh trai mình cơ, nhưng chợt nghe thấy Tống Minh Uyên nói, móng vuốt nhỏ khựng lại, ngửa đầu nhìn anh, thời kỳ động dục là cái quái gì… Đang nói cậu hả? Nhưng đây là cái quỷ gì mới được?
“Thằng bé bị ép biến hóa, tạm thời bỏ qua giai đoạn này rồi, có thể trì hoãn một thời gian ngắn.” Việt Tu vuốt ve an ủi em trai nhà mình, “Hy vọng có thể biến về hình thái thứ nhất.”
Tống Minh Uyên ừ một tiếng.
Bỏ qua loại thú trí lực quá thấp không thể nào biến thân, đại đa số tộc thú đều có hai loại hình thái, trong đó thú nhân là hình thái thứ nhất, thú là hình thái thứ hai. Đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, ví dụ như Tri Nguyên thú và nhân ngư, loài trước vì theo đuổi sức mạnh nên bỏ hẳn bước biến hình, chỉ khi đạt tới điều kiện nào đó mới chuyển đổi giữa thú nhân và hình người, còn nhân ngư lại chỉ chuyển đổi giữa thú nhân và loài người, nhưng nói cho cùng vẫn là hai loại, riêng giống loài của A Bạch có tới ba loại —— Loài người, thú nhân, thú.
Tống Minh Uyên rũ mắt quan sát nắm nhỏ nào đó, nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của cậu.
Bạch Thời vẫn còn đang mải xoắn xuýt về thời kỳ động dục quái quỷ, giờ phút này mới nhúc nhích lỗ tai, đưa mắt nhìn người trước mắt, mặc dù cậu không muốn lên giường cùng động vật kỳ quái, nhưng nếu đổi thành người này thì cũng được đó… Có thể suy xét! Bạch Thời tò mò quay sang ngao ngao với anh trai nhà mình: anh, mỹ nhân này tên gì vậy?
Việt Tu: “…”
Tống Minh Uyên hỏi: “Sao thế?”
“… Thằng bé đang hỏi tên em.” Việt Tu tự động lược qua xưng hô mà em trai nhà mình dành cho người ta, giới thiệu sơ lược về Tống Minh Uyên, kể cả tên và thân phận. Bạch Thời tiêu hóa thông tin mất tận một giây, lập tức kêu léo nhéo: anh ấy là bạn trai của em thật á?
“Ừ.”
“Ngao ngao~” Bạch Thời vui quá đi mất, mẹ nó, thẩm mỹ của ông đây tốt quá nha!
Việt Tu: “…”
Tống Minh Uyên khó chịu vì không thể hiểu ý ngốc manh, hỏi: “Bao giờ cậu ấy nói chuyện được?”
“Hẳn là vài năm nữa, bây giờ thằng bé vẫn chỉ là thú con thôi.” Việt Tu đáp qua loa, có thể nhận thấy em trai nhà mình rất mệt, bèn đứng dậy, để hai người nghỉ ngơi.
Bạch Thời giật mình, vội vã nhào tới ôm lấy cánh tay Việt Tu, chần chừ hỏi thăm bọn họ thật sự phải ngủ chung sao, thế này không tốt lắm đâu.
Khóe môi Việt Tu khẽ giật giật, cực kỳ muốn nói lại một câu: Có bản lĩnh thì mắt đừng sáng lên như thế, nhưng nghĩ tới người trong cuộc vẫn còn ở đây, đành phải thôi, liền túm lấy vùng da mềm dưới gáy đưa lại cho Tống Minh Uyên.
Tống Minh Uyên đưa tay nhận lấy, ôm ngốc manh đi tiễn anh, thuận miệng hỏi: “Vì sao các anh lại có ba loại hình thái?”
Bước chân của Việt Tu dừng lại, trên mặt mang theo nét vui vẻ: “Thái độ bình tĩnh như thế làm anh cứ tưởng cậu không hỏi.”
Tống Minh Uyên từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn nhìn anh.
Việt Tu thành thật đáp: “Là bốn loại.”
Tống Minh Uyên khẽ giật mình, chợt nghĩ tới điều gì: “Bạch Long không chỉ là một xưng hô?”
“Phải, nhưng rất khó để tới hình thái kia.” Việt Tu nói xong liền chuyển chủ đề tới câu hỏi vừa rồi, trả lời rằng anh và A Bạch chỉ có nửa huyết mạch, không chịu nổi sức mạnh quá dồi dào, cho nên trước khi trưởng thành phần thú sẽ ngủ say, vì vậy mới tạo thành bốn loại hình thái, Bạch Thụy thú thuần huyết chỉ có ba loại, khi biến thân tới hình thái cuối cùng, trên người sẽ được phủ đầy vảy bạc, đây mới là hình thái kinh khủng và mạnh mẽ nhất, cũng là điều khiến họ trở thành bá chủ.
Chỉ là… Đã rất nhiều năm, không ai trong số họ đạt được tới độ cao ấy.
Tống Minh Uyên đưa mắt tiễn Việt Tu rời đi, xoa xoa cái nắm nhỏ trong lòng: “Đói không? Đừng kêu, lắc đầu hoặc gật đầu.”
Bạch Thời ngoan ngoãn lắc đầu.
Tống Minh Uyên hài lòng ừ một tiếng, dẫn ngốc manh vào phòng tắm rửa. Bạch Thời tận mắt thấy quá trình thoát y của anh, tiện thể thấy được cơ thể dưới lớp quần áo ấy, sâu sắc cảm giác mình lời to rồi, sau khi được ôm vào bồn tắm thì không kiềm chế được mà túm lấy bờ vai anh, thè lưỡi liếm mặt anh một cái, khiêm tốn a ô một tiếng, ôm đuôi vui vẻ cuộn tròn lại.
Nếu như Việt Tu nghe thấy chắc sẽ câm nín và cảm thấy mất mặt lắm đây, bởi vì người nào đó đang nói —— Ngao, đã hôn được rồi nè!
Đương nhiên Tống Minh Uyên không hiểu gì cả, đưa tay duỗi người bạn nhỏ này ra: “Sao thế?”
Bạch Thời lắc đầu bày tỏ không có việc gì, yên lặng làm tổ trong lòng anh, càng nghĩ càng sướng, dần dần lại co tròn như quả bóng.
Tống Minh Uyên bất đắc dĩ vuốt lông Bạch Thời, cẩn thận tắm rửa cho cậu xong xuôi, đi ra ngoài sấy khô, thấy bộ lông trắng muốt của Bạch Thời đã xù bông, ánh mắt dịu dàng, ôm vào lòng: “Ngủ đi.”
Bạch Thời đã mệt lắm rồi, tìm một vị trí thoải mái nhất, ngủ thật say. Một giấc ngủ này kéo dài đến trưa, người bên cạnh đã rời giường, việc này cậu cũng mơ hồ phát hiện trong giấc ngủ, cho nên không nghĩ nhiều, chầm chậm chui ra khỏi chăn.
Lam và Joshua có trách nhiệm trông cậu, thấy thế nhìn qua, Lam cười nói: “Tỉnh rồi hả?”
Bạch Thời nhìn bọn họ hơi cảnh giác, chần chừ một giây, gật gật đầu, nhìn xung quanh.
Lam giải thích: “Camera an ninh trong khách sạn em ở lúc trước đã bị xóa, anh trai và đại ca nhà em dẫn Trọng Thiên trà trộn vào xem có thể thử phục hồi không, lát nữa mới về.”
Bạch Thời hiểu, nhàm chán lăn một vòng trên giường, vẫn cảm giác không có chút sức nào hết, đành cuộn mình bên gối đầu đánh một giấc nữa, nhưng đúng lúc này cậu chợt ngửi thấy một mùi thơm ơi là thơm, lập tức mở mắt ra nhìn.
Lam đang cầm một cái đùi gà, đưa tới bên miệng bạn nhỏ nào đó. Bạch Thời ngửi ngửi, cảm giác thơm ghê á, há miệng muốn cắn. Lam kịp thời lui lại, cười tủm tỉm: “Nào, đến đây~”
Bạch Thời ngẩng đầu nhìn một chút, tiến lên hai bước. Lam lại lui về phía sau, thấy cậu hơi chần chừ, lại đưa đùi gà tới, rồi tiếp tục lùi ngay lúc Bạch Thời muốn cắn đùi gà, dụ dỗ bạn nhỏ này tiến lên. Bạch Thời dậm cái chân ngắn bước tới mấy lần, cảm thấy người này đang đùa giỡn mình, phẫn hận quay đầu chui vào chăn, co lại thành một nhúm, bất động.
Lam cười muốn đau bụng, nhấc chăn lên: “Đi ra nào, có đói không?”
Joshua liếc nhìn: “Cậu đợi sau khi thằng bé khôi phục trí nhớ rồi tìm cậu tính sổ đi.”
“Không có đâu.” Lam mỉm cười ngồi xuống bên giường, dịu dàng giảng giải đạo lý cho ai kia, “Không được ăn trên giường, nếu nhóc không muốn đi, anh sẽ ôm em lên bàn ăn cơm?”
Bạch Thời yên lặng quay đầu, nhìn hắn đầy nghi ngờ. Lam cố nhịn cười, không trêu chọc bạn nhỏ này nữa, một tay ôm lấy đặt cậu lên bàn, cắt đùi gà thành khối nhỏ cho tiện cắn, đẩy đĩa qua. Lúc này Bạch Thời mới được thỏa mãn, bắt đầu ăn cơm.
Lúc Tống Minh Uyên trở lại, bạn nhỏ nào đó đã ngủ rồi, phát hiện anh lại gần thì mở hé mắt, duỗi duỗi móng vuốt về phía anh. Tống Minh Uyên ôm lấy Bạch Thời, nhẹ nhàng vuốt ve.
Joshua hỏi: “Tra được rồi?”
“Ừm.”
Lam thấy anh ngồi xuống, hình như sắc mặt kia rất lạnh, nhướn mày: “Là ai?”
Tống Minh Uyên dịu dàng vuốt ve Bạch Thời, bình tĩnh đáp: “Một gã con lai vốn nên chết rồi, nhưng vẫn còn sống.”