Quãng đường ba tiếng có chút nhàm chán, lúc ngồi xe Trình Mộc Quân không thích nói chuyện, cũng không thích chơi điện thoại.
Lục Thượng bên cạnh cũng rất thức thời, không có nói chuyện quấy rầy hắn.
Chiếc xe rung lắc nhẹ làm Trình Mộc Quân hơi buồn ngủ, hắn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Qua vài phút, Lục Thượng đang làm bộ chơi điện thoại quay đầu lại, thấy Trình Mộc Quân hít thở đều đều, có vẻ đã ngủ say.
Y cứ ngơ ngác nhìn như vậy vài phút, bởi vì đây là lần đầu tiên y nhìn thấy dáng vẻ Trình Mộc Quân khi ngủ.
Mỗi một cái "lần đầu tiên" có liên quan đến Trình Mộc Quân, Lục Thượng đều sẽ cất chứa ở trong lòng.
Lúc này là giờ hơn, ánh mặt trời hơi gắt, mặc dù đã kéo rèm che nắng rồi, nhưng vẫn có mấy tia sáng chiếu vào mặt Trình Mộc Quân.
Tia nắng chiếu lên hàng lông mi, để lại một bóng râm, Trình Mộc Quân nhíu lông mày, hình như cảm thấy không thoải mái.
Lục Thượng như tỉnh giấc từ cơn mơ, nâng tay đè bức màn lại, điều chỉnh góc độ làm bóng của bàn tay vừa lúc phủ lên đôi mắt Trình Mộc Quân.
Ừm, rất tốt.
Đôi mày hơi nhíu của Trình Mộc Quân giãn ra, tiếp tục ngủ.
Chỉ là, tư thế của Lục Thượng bây giờ có hơi khó xử, cánh tay y vòng qua trước ngực Trình Mộc Quân ấn bức màn. Mà ngay lúc này, xe đi qua một con đường khá gồ ghề, người Trình Mộc Quân ngả về phía Lục Thượng.
Đầu của hắn vừa vặn dựa lên vai y.
Hai mươi phút sau.
Lục Thượng: "......"
Ưm, hạnh phúc quá, nhưng mà mỏi quá đi.
Hành trình ba giờ kết thúc, nhóm học sinh xách ba lô xuống xe.
Trung tâm tập huấn nằm ở ngoại ô, chiếm diện tích rất lớn, hoàn cảnh cũng tốt, giống như công viên vậy.
Tuy nói giao thông không quá tiện, nhưng ở trung tâm tập huấn có thể giải quyết hầu hết các nhu cầu, không cần ra ngoài. Nơi họ ở là một nhà khách, điều kiện cũng coi như không tồi.
Đám học sinh cấp ba đều được phân ở cùng tầng để tiện quản lý và giao lưu. Nhưng vì tới tham gia tập huấn, không thể ở riêng một phòng.
Dựa theo giới tính, hai người một phòng.
Danh sách đã được in ra trước khi đến, Tô Kiểu đang cầm danh sách phân phát thẻ phòng.
Trình Mộc Quân và Lục Thượng ngồi ở một bên nghỉ ngơi. Lục Thượng cứ nhe răng trợn mắt, mặt thì méo mó, Trình Mộc Quân không thể hiểu được.
"Cậu bị gì vậy?" Xuất phát từ tình bạn cùng lớp, hắn quan tâm hỏi một câu.
"Không, không có gì... Shh ——" Tới giờ cánh tay Lục Thượng vẫn như bị muôn vàn con kiến bò qua, mỏi kinh khủng.
Nhưng trước khi tỉnh lại, đầu Trình Mộc Quân dựa vào cửa sổ, vì thế không hề biết có chuyện gì xảy ra.
Lục Thượng đang suy nghĩ xem có nên nói chuyện này ra để tranh công chút hay không, Tô Kiểu đã đi tới.
Trong tay cậu cầm hai cái thẻ phòng, đưa một cái cho Lục Thượng, "Phòng của cậu là phòng ."
"Ừm, cảm ơn."
Lục Thượng tinh mắt đã ngó qua danh sách, thấy tên của hắn và Trình Mộc Quân viết ở cùng một cột, cuối cùng cũng thoáng yên tâm.
Tuy nói bọn họ tham gia cùng một hạng mục, lại là bạn cùng lớp, tám chín phần mười là sẽ được phân đến cùng một phòng, nhưng chỉ sợ "lỡ như".
Không nghĩ tới, y vừa mới thả lỏng, "lỡ như" đã tới rồi.
Tô Kiểu nói: "Anh Mộc Quân, vừa hay em lẻ ra, ở một phòng riêng, anh muốn đổi với em không?"
Cậu nghĩ lời này của mình rất hợp tình hợp lý, vốn dĩ với tính tình của Trình Mộc Quân, hắn sẽ không có khả năng đồng ý ở cùng phòng với người khác.
Trong nguyên tác, Lục Thượng bỏ lỡ cuộc thi này, Trình Mộc Quân ở một phòng riêng, không cần phiền não vì chuyện này.
Nhưng hiện tại Lục Thượng đến, Tô Kiểu lo y và Trình Mộc Quân sẽ nảy sinh xung đột. Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Tô Kiểu biết Trình Mộc Quân là người rất để ý đến tiểu tiết, hơn nữa còn ít quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Lục Thượng và hắn ở cùng nhau, nếu hai người nổi lên xung đột, ảnh hưởng đến tập huấn thì không tốt. Dù sao đây cũng là một cuộc tập huấn kín, quản rất nghiêm, nếu có sự cố đánh nhau gì đó thì chắc chắn sẽ bị hạ hạnh kiểm rồi đuổi ra ngoài.
Tô Kiểu cảm thấy mình suy xét rất chu toàn, chuyện đổi phòng này đối với Trình Mộc Quân hay Lục Thượng thì đều là chuyện tốt.
Trình Mộc Quân nhìn cậu một cái, định đồng ý. Nếu ở cùng phòng với Lục Thượng, hắn hơi lo cho khả năng tự chủ của bản thân. Còn chuyện lấy tóc thì rất dễ, tìm đại một lý do bứt một cái là được, không nhất thiết phải ở cùng một phòng.
"Anh...."
Chưa nói gì đã thấy Lục Thượng nhảy dựng lên phản đối: "Không được."
Tô Kiểu sửng sốt, Trình Mộc Quân cũng nhìn sang.
Lúc này trí thông minh mới phát huy tác dụng, y nghiêm túc nói: "Bạn học Tô à, tôi biết nhà cậu có tiền, nhưng ở trường học, không nên lợi dụng đặc quyền thì tốt hơn."
Tô Kiểu: "?"
"Trường học quy định phòng nào thì chính là phòng đó, cậu không thấy tất cả mọi người đều nghe theo sắp xếp sao?" Lục Thượng càng nói càng hăng: "Nếu người khác biết Trình Mộc Quân đổi phòng, họ sẽ nói cậu ấy thế nào, nói cậu ấy ỷ vào thành tích để bắt nạt học sinh chuyển trường?"
Tô Kiểu nhỏ giọng biện giải: "Tôi sẽ nói là tôi tự nguyện."
Lục Thượng nhíu mày, nói: "Miệng lưỡi người đời đáng sợ cậu biết không, dù cậu có giải thích thì cũng không quản được những lời đồn, sau này cậu nên vận dụng đầu óc nhiều hơn."
Nói xong, y chộp lấy thẻ phòng trong tay Tô Kiểu, kéo Trình Mộc Quân xoay người bỏ đi.
Trình Mộc Quân: "......" Được rồi, cũng rất hợp lý.
Cho đến bị kéo vào phòng, đặt hành lí xuống, Trình Mộc Quân mới ung dung liếc Lục Thượng một cái.
Vốn Lục Thượng còn đang khá tức giận, bị hắn nhìn như vậy lại chuyển thành chột dạ: "Sao, sao nào?"
Trình Mộc Quân: "Vừa rồi tôi chưa kịp nói gì cả, vậy mà cậu đã từ chối thay tôi rồi?"
Lục Thượng nhìn sang bên cạnh, nói: "Cậu ta muốn lấy lòng cậu nhưng lại không nghĩ tới hậu quả, lòng tốt lại thành chuyện xấu, tôi thấy giận quá nên mới quyết định giúp cậu, xin lỗi, tha thứ cho tôi được không?"
Trình Mộc Quân không chịu được ánh mắt này, tiếp nhận hành lý trên tay y đặt lên chiếc giường cạnh cửa sổ.
"Tha cho cậu cũng được, nhưng chúng ta phải lập ước pháp tam chương."
Lục Thượng: "Hả? Tại sao?"
Trình Mộc Quân: "Trước nay tôi chưa ở cùng phòng với người khác bao giờ, không quen lắm."
Lời này qua tai Lục Thượng lại tự động phiên dịch thành: Đây là lần đầu tiên Trình Mộc Quân ở cùng phòng với người khác.
Tâm trạng của y tức khắc chuyển từ u ám sang vui vẻ, gật đầu lia lịa: "Được, ước pháp tam chương thì ước pháp tam chương."
Trình Mộc Quân càng ngày càng không hiểu được Lục Thượng, thân là một học sinh cấp ba đơn thuần ngây ngô liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, thế nhưng cảm xúc lại cứ thay đổi thất thường làm người ta khó hiểu.
Khi hắn nói ước pháp tam chương, rõ ràng đối phương còn thấy hơi buồn bực, vậy mà đảo mắt cái lại lên tinh thần rồi.
Chắc là học sinh cấp ba nhiều năng lượng.
Trình Mộc Quân thở dài, không đi nghiên cứu tâm tư Lục Thượng nữa. Bây giờ hắn đã từ bỏ việc bẻ lại tuyến cốt truyện, thuận theo tự nhiên thôi.
Lục Thượng này quá đơn giản, đơn giản đến nỗi Trình Mộc Quân không biết nên đối phó thế nào.
"Thứ nhất, tắm rồi mặc quần áo xong hết mới được ra ngoài, không cho cởi trần."
Lục Thượng nghe điều thứ nhất xong lập tức sửng sốt, vô thức vén áo mình lên, nói: "Sao thế? Lần trước cậu thích cơ bụng của tôi lắm mà? Cậu xem, gần đây tôi còn tự tập cơ bụng ở nhà, nhìn đẹp hơn lần trước nhiều."
Trình Mộc Quân: ".... Câm miệng, bỏ tay xuống cho tôi."
Lục Thượng phụng phịu: "Ồ, được rồi."
"Thứ hai," Trình Mộc Quân giơ tay chỉ qua lại giữa hai chiếc giường, nói: "Bên này của tôi, bên kia của cậu, không có chuyện gì thì không cho lấn sang bên này, cũng không cho ngồi lên giường tôi."
Lục Thượng: "Được."
"Thứ ba, buổi tối an tĩnh chút, đừng phiền đến giấc ngủ của tôi."
"Được."
Ước pháp tam chương được thành lập như thế. Vì để thể hiện thành ý, Lục Thượng còn viết ra, dán lên đầu giường của mình. Tránh phạm vào một trong số đó rồi Trình Mộc Quân lại dọn đi.
Không ngờ là, người đầu tiên phá vỡ hiệp ước lại là Trình Mộc Quân.
Ban đêm, Lục Thượng tắm xong thì Trình Mộc Quân vào phòng tắm, chuẩn bị tìm xem dưới sàn có sợi tóc nào rơi xuống không để đưa cho Chu Tố Hương.
Giải quyết chuyện nhận thân này sớm chút thì tốt hơn.
Khi ở quán cà phê với Chu Tố Hương, Trình Mộc Quân có hỏi chuyện của Lục Kính Tùng.
Hiện tại Lục Kính Tùng đang thiếu một khoản tiền lớn, bị đám cho vay nặng lãi truy đuổi, phải lẩn trốn khắp nơi. Lần xuyên trước Trình Mộc Quân không để ý đến chuyện của Lục Thượng lắm, nhưng cũng nhớ có một thời gian Lục Thượng không đi học.
Chắc hẳn là do chuyện này.
Trong kịch bản, Tô Kiểu đã lén trả khoản nợ này. Sau đó chuyện này lộ ra, trở thành một bước ngoặt lớn trong việc thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng mà tình huống hiện tại đã khác, lần trước Tô Kiểu bị ba mình khóa thẻ, vẫn chưa được mở, không thể lấy ra số tiền này.
Nếu Lục Kính Tùng không lấy được tiền, chắc chắn sau này sẽ ảnh hưởng đến việc học của Lục Thượng. Trình Mộc Quân sẽ không ngồi yên mà nhìn, nhưng hắn cũng sẽ không lén trả giúp như Tô Kiểu.
Lục Kính Tùng chẳng phải ba hắn, sao hắn phải giúp loại rác rưởi này. Cách xử lý vấn đề của Trình Mộc Quân luôn rất dứt khoát, chính là mau chóng để nhà họ Tô nhận người về, chặt đứt quan hệ của Lục Thượng và Lục Kính Tùng.
Nếu gửi tóc đi trong mấy ngày tới, có lẽ Chu Tố Hương sẽ có thể hoàn thành mọi việc trước khi tập huấn kết thúc.
Kế hoạch của Trình Mộc Quân là như vậy, nhưng mà, mới bước đầu tiên đã thất bại.
Hắn tìm trong phòng vệ sinh suốt mười phút, nhưng một sợi tóc cũng không nhìn thấy.
Ngay cả trên lược cũng không có sợi tóc nào mắc lại, vô cùng sạch sẽ, không hề phù hợp với tính cách của mấy thiếu niên bây giờ chút nào.
Trình Mộc Quân lặng người một lát, sau đó kéo cửa ra. Nhìn gương mặt mờ mịt của Lục Thượng, hắn hỏi thẳng: "Sao phòng tắm sạch sẽ vậy?"
Lục Thượng cười ngại: "À, tôi tắm xong rồi sẵn tiện quét tước một chút, miễn cho cậu không thoải mái, không phải cậu nói không quen ở cùng phòng với người khác sao?"
Trình Mộc Quân: "......" Tôi tự đào hố cho mình à?
Với tính cách của Lục Thượng, phỏng chừng mấy ngày kế tiếp đều sẽ làm như vậy, nhưng nếu giờ hắn kêu y không cần dọn nữa thì hiệp ước sẽ bị lung lay.
Trình Mộc Quân im lặng một lát, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, cầm máy sấy ra, nói: "Ra bàn ngồi đi, tôi sấy tóc cho cậu."
"Hả, không hay lắm nhỉ?"
Trình Mộc Quân: "Tôi không quen nhìn người khác nằm trên giường với cái đầu ướt dầm dề, không thoải mái."
Niềm vui đến quá bất ngờ, Lục Thượng hơi hãi, vội vàng bật dậy, máy móc đi ra bàn ngồi.
Ưm, hạnh phúc quá.
"Shh ——"
"Xin lỗi, không có kinh nghiệm, hơi mạnh tay chút."
Trình Mộc Quân làm mặt lạnh, yên lặng bỏ mấy sợi tóc vào túi.
Lục Thượng ứa nước mắt: "Không, không sao, luyện tập thêm vài lần là được thôi. Lát nữa tôi sấy giúp cậu nhé?"
Trình Mộc Quân: "......"
Cứ cảm thấy mình lại bị lừa nữa rồi ấy.