Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Trình Mộc Quân tiến vào phòng xong lập tức khóa cánh cửa thông với phòng để quần áo lại, nện mạnh người lên sô pha, thở gấp mấy hơi mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Hắn hỏi: "Hệ thống, thanh tiến độ thế nào?"
Vừa rồi khá hỗn loạn, hắn chỉ kịp nói một câu thoại phù hợp với thiết lập, cũng không biết hiệu quả như thế nào, có ảnh hưởng đến tiến độ tình cảm của Tần Lý và Tống Cảnh Thần dẫn đến cốt truyện lệch quỹ đạo lần thứ hai hay không.
Hắn rất khẩn trương, vất vả lắm mới lết đến đây, sắp offline rồi, tuyệt đối không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hệ thống: "Tiến độ %."
"Bao nhiêu?"
"%"
"%? Cậu xác định mình không nhìn lầm?"
Trình Mộc Quân không thể tin vào lỗ tai của mình.
Hắn rất kinh ngạc, này là tình huống gì vậy, sau khi tiệc tối hoàn thành, tiến độ sửa chữa là %, nghĩa là cốt truyện đã đi được một nửa, Trình Mộc Quân có thể bắt đầu thu dọn, sau khi Tần Lý và Tống Cảnh Thần làm hòa thì lập tức rời đi.
Vừa rồi Trình Mộc Quân bị sắc đẹp dụ hoặc, thiếu chút nữa ngủ với người ta luôn, cũng may đồng đội tốt Tống Cảnh Thần xuất hiện kịp thời, ngăn chặn đoạn tình tiết kỳ quái không nên xảy ra.
Tuy rằng Trình Mộc Quân không OOC, đưa ra lời giải thích hợp lý cho cảnh này là vì Tần Lý muốn kích thích Tống Cảnh Thần nên mới thế, nhưng cũng không trông cậy có thể cứu vớt được bao nhiêu.
Đúng là bị sắc đẹp dụ dỗ mà!
Nhưng thật không ngờ tiến độ sửa chữa không giảm mà còn tăng.
Trình Mộc Quân mê man, "Hệ thống, đến tột cùng thì logic tiến độ sửa chữa của mấy người là gì vậy? Có phải số liệu có nhầm lẫn không?"
Hệ thống: "Không biết. Tôi chỉ là AI thôi, đừng làm khó tôi."
Trình Mộc Quân cũng không nghĩ mình sẽ có được đáp án, chỉ thuận miệng nói, "Tôi cảm thấy chắc là nhờ thiết lập ổn định. Cậu xem tôi này, vừa rồi biểu hiện thiết lập thương tâm lại mang theo ghen tuông thật tốt ghê. Hừm......"
Trình Mộc Quân tự hỏi mãi, cảm thấy vẫn nên yên tĩnh quan sát, không cần làm chuyện dư thừa. Nhìn chỉnh thể thì có vẻ tiến triển không tồi, nhưng chi tiết lại khác biệt rất lớn, tỷ như chuyện vay tiền đấu giá, rồi cách kích thích Tống Cảnh Thần linh tinh.
Nhưng mà không sao, có lẽ Tần Lý tự có suy nghĩ của mình, nói không chừng đây là tình thú của bọn họ, thanh tiến độ sửa chữa sẽ không gạt người.
Trình Mộc Quân tin tưởng tràn trề, nghĩ chắc không bao lâu nữa là mình có thể cầm tiền bồi thường lui thân rồi.
Mấy ngày kế tiếp cũng không có cốt truyện của Trình Mộc Quân, hắn hoàn toàn sống một cuộc sống của trợ lý Trình bình thường, đi làm rồi tan tầm, một đường hai điểm.
Tần Lý đi công tác ở thành phố bên cạnh, không mang Trình Mộc Quân theo. Trong nhóm công ty ồn ào náo động, nói cái gì mà trợ lý Trình thất sủng, Tần tổng có bạch nguyệt quang thời niên thiếu linh tinh, mỗi ngày đều có mấy trăm tin nhắn thảo luận.
Trình Mộc Quân tất nhiên là vừa núp ăn dưa vừa phỉ nhổ cái công ty này sớm hay muộn gì cũng phá sản. Nhưng bối cảnh thế giới này chính là như vậy, nói công ty Tần Lý chính là ông trùm trong ngành sản xuất thì chính là như vậy, không đạo lý không logic.
Tiểu thuyết cẩu huyết mà, công ty công việc gì đó đều là phông nền mà thôi, trọng điểm là ở chỗ diễn biến tình cảm.
Đáng tiếc, công ty phông nền nhưng mà công việc là thật. Tuy rằng Trình Mộc Quân là trợ lý trên danh nghĩa, nhưng trên thực tế không ít hạng mục của công ty hắn đều hỗ trợ xử lý.
Tần Lý không ở đây, hắn tự nhiên là bận đến tối mặt tối mày.
Trình Mộc Quân ở công ty tròn một tuần, tối nào cũng kêu cơm hộp, vất vả lắm mới xử lý xong công việc thì màn đêm bên ngoài đã buông xuống, những ánh đèn đường lập lòe.
Hắn tựa như chó chết, nằm uể oải trên sô pha một lát, cảm thán, "Sống thế này thật không giống người mà, quá mệt."
Hệ thống: "Tôi thấy lúc trước cậu rất thích thú mà."
Trình Mộc Quân: "Tại lúc trước có mục tiêu, mục tiêu là thưởng thức vẻ đẹp của Tần Lý, bây giờ không có người, đương nhiên là không có động lực."
Hệ thống: "Không phải mục tiêu bây giờ của cậu là thoát khỏi kiếp lim cẩu, nhanh chóng rời khỏi thế giới trừng phạt à?"
"Không, cái loại mục tiêu tiêu cực này không thể đốc thúc tôi được."
Trình Mộc Quân trời sinh như vậy rồi, theo chủ nghĩa hưởng thụ, vì hưởng thụ mà có thể trả giá thật lớn, mục tiêu tiêu cực không khích lệ được hắn.
Nhưng đúng thật là cần phải rời khỏi thế giới trừng phạt. Trình Mộc Quân ngẫm lại mấy chuyện ngu ngốc mình làm trong ba năm theo sau mông Tiêu Ngật Xuyên, mặt lập tức xanh lè.
Thật sự quá mất mặt.
Tuyệt đối không thể để kẻ nào biết, dù Trình Mộc Quân này ngã xuống, bị thiên lôi chém thành than cũng không thể để chuyện hắn lim cẩu trở thành chuyện cười truyền khắp Thần giới.
Tưởng tượng như vậy lập tức lên tinh thần gấp trăm lần.
Trình Mộc Quân ý chí chiến đấu tràn đầy, muốn đẩy mạnh thanh tiến độ ngay lập tức, nhưng không có thời gian xảy ra những cốt truyện mấu chốt, hắn cũng không dám tùy tiện tiếp xúc với mấy nhân vật quan trọng như Tống Cảnh Thần Du Thiếu Ninh các loại, sợ làm cốt truyện trật đường nữa.
Trình Mộc Quân chán muốn chết, chỉ đành cầm lấy điện thoại bắt đầu lướt vòng bạn bè.
Một buổi trưa không xem điện thoại, tin tức trong vòng nhiều vô cùng.
Hắn tùy tiện lướt lướt, lại phát hiện có mấy người đăng những tấm ảnh gần giống nhau, giống bối cảnh, chỉ là khác góc độ mà thôi.
Trình Mộc Quân tập trung nhìn vào, đúng là tốt ghê mà, tất cả ảnh chụp đều là do đám bạn của Tần Lý đăng, vừa click mở là thấy nhân vật chính Tần Lý và Tống Cảnh Thần. Nhìn bối cảnh thì hẳn là đang uống rượu trong một hội quán nào đó, khoảng cách của hai người cũng không quá gần, cách nhau mấy chục cm.
Nhưng người chụp ảnh có kỹ thuật không tồi, điện thoại cũng không tồi.
Tần Lý mỉm cười với Tống Cảnh Thần, dưới ánh đèn tối tăm lại thêm vài phần ái muội. Hơn nữa quần áo trên người y là kiểu dáng tuyệt đối sẽ không xuất hiện lúc bình thường.
Tần Lý thế mà lại mặc áo hoodie và quần thể thao, thoạt nhìn như là tên nhóc hai mươi tuổi.
Hơn nữa bộ quần áo này Trình Mộc Quân chưa từng thấy bao giờ. Tất cả đồ của Tần Lý đều qua tay Trình Mộc Quân, hắn tuyệt đối sẽ không chọn loại quần áo mà hắn cho rằng là không hợp với Tần Lý.
Nói chưa từng thấy bao giờ thì cũng không đúng.
Ban đầu khi Trình Mộc Quân vừa gặp Tần Lý, y cực kỳ thích mặc loại quần áo này.
Áo sơmi kẻ sọc, áo hoodie, quần thể thao, tất cả chúng thuộc về...... Tần Lý của năm xưa.
Trình Mộc Quân nheo mắt lại, nhìn quần áo Tần Lý mặc trên người, ngón út tay trái hơi run lên.
Hệ thống như gặp đại địch, "Bình tĩnh, bình tĩnh, đây là cốt truyện mấu chốt, là sinh nhật của Tống Cảnh Thần!"
Trình Mộc Quân: "Tôi biết, trên ảnh chụp dính cái bánh kem to như vậy, tôi chưa có mù."
Tất cả những tấm ảnh rõ ràng là đăng cho hắn xem, những chú thích kèm theo ảnh cũng giống nhau, cái gì mà hồi ức thời niên thiếu cẩu huyết linh tinh.
Trình Mộc Quân nhìn đến nỗi rùng mình, "Hỏi chứ, kịch bản của mấy người có cái cơ chế mất trí nhớ nữa đúng không?"
Hệ thống: "Cái thứ lung tung rối loạn gì vậy?"
"Một đám người tuổi đăng lên vòng bạn bè mấy thứ này không hợp lý chút nào, cậu nhìn xem, tên A Phong này bình thường đều là kiểu thẳng nam đưa máy lên ngang mặt selfie, giờ lại cố tình nói giọng giễu cợt như này, nếu không phải có cơ chế mất trí vậy tại sao nhân vật Trình Mộc Quân lại không nhận thấy điều bất thường chứ?"
Hệ thống: "Thiết lập của Trình Mộc Quân không phải là người bình thường, là lim cẩu."
"......" Được rồi, cậu có lý.
Trình Mộc Quân mở từng tấm ảnh của từng người tỉ mỉ nhìn một lần, thậm chí còn phóng to lên để xem chi tiết, sau đó thở dài.
Vẫn không tìm thấy cảm giác.
Nhìn thấy Tần Lý mặc áo hoodie màu đen, Trình Mộc Quân chỉ cảm thấy khó chịu muốn phát bệnh, ngoài ra không còn cảm giác nào khác. Cảm xúc phức tạp gì mà ghen ghét mẫn cảm tự ti muốn đi chất vấn linh tinh đều không có.
Thứ ngoài ý muốn duy nhất là, Du Thiếu Ninh cư nhiên không đăng gì lên vòng bạn bè để kích thích hắn. Tất nhiên là Du Thiếu Ninh có ở đó, họ chụp ảnh cũng dính cả người hắn vào.
Phải biết rằng, trong kịch bản, Du Thiếu Ninh đã trực tiếp gọi điện thoại cho Trình Mộc Quân kêu hắn đi đón người, nhưng bây giờ lại không có động tĩnh gì.
Nhưng Du Thiếu Ninh không gọi điện thoại đến thì Trình Mộc Quân cũng phải chủ động đi qua.
Kế tiếp có suất diễn quan trọng của hắn, tới cửa đón người, lại tình cờ nhìn thấy Tần Lý hôn môi Tống Cảnh Thần, cảm xúc hỗn loạn tìm Tần Lý gây rối một hồi, kết quả lại bị Tần Lý đề nghị kết thúc hiệp ước.
Trình Mộc Quân cũng không trì hoãn nữa, nói: "Hệ thống, mở tự động tìm đường."
Không thể không nói, có hệ thống tự động tìm đường làm hắn rất nhàn, thậm chí hắn còn không cần phân tâm lái xe, có thể nghỉ ngơi một lát.
Lúc đến hội quán, Trình Mộc Quân phát hiện đây là chỗ quen. Lúc trước hắn đã đến đây đón người vài lần, đều là những lúc Tần Lý uống quá nhiều.
Đây cũng là nơi tụ họp yêu thích của bọn họ.
Trình Mộc Quân xuống xe, giao chìa khóa cho nhân viên ở bãi đậu xe rồi đi vào, vừa vào sảnh đã thấy quản lý tiền sảnh tiến đến tiếp đón.
"Trình tiên sinh, cậu tới đón Tần tổng sao?"
"Ừm." Trình Mộc Quân gật đầu.
Hắn đi theo quản lý tiền sảnh vào trong, vừa đi vừa khoe với hệ thống: "Cậu xem đi, đây là chỗ tốt của thân phận trợ lý, đi vào tìm người một cách rất nhẹ nhàng, nếu mà giống kịch bản lúc đầu thì tôi đã bị ngăn ở bên ngoài rồi bị bảo vệ ném ra rồi, rất mất mặt."
Hệ thống: "À."
Trong khi chửi thầm, hắn đã đi đến phòng VIP chuyên dụng của Tần Lý. Quản lý tiền sảnh gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, mọi người bên trong lập tức quay đầu nhìn qua.
Nhìn thấy gương mặt Trình Mộc Quân lộ ra phía sau quản lý tiền sảnh, không khí náo nhiệt bên trong đột nhiên an tĩnh lại.
"Sao trợ lý Trình lại đến đây?"
Trình Mộc Quân phản ứng rất nhanh, "Tôi lo Tần tổng uống nhiều quá, đến đón người."
Thuận lợi tiến vào phòng, Trình Mộc Quân xoay người đóng cửa xong lập tức đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tần Lý.
Tần Lý thấy có hơi kỳ lạ, sao Trình Mộc Quân lại đột nhiên chạy tới đây? Lúc y mới về đến sân bay đã bị bọn A Phong kéo qua ngay, nói là chúc mừng sinh nhật Tống Cảnh Thần.
Thậm chí đáy lòng Tần Lý còn có một tia hoảng loạn mờ mịt. Tối hôm đó hình như Trình Mộc Quân rất tức giận, hôm sau y đi công tác nhưng đối phương cũng không đưa y đến sân bay, mà là kêu tài xế của công ty đưa qua.
Vừa lo lắng vừa do dự, không khí lại càng thêm xấu hổ.
Du Thiếu Ninh trực tiếp đứng lên vẫy tay, "Trợ lý Trình, ngồi bên này." Hắn ngồi đang ngồi ở ngoài rìa, nói xong lập tức dịch vào bên trong một chút chừa ra một chỗ trống.
Trình Mộc Quân thuận thế ngồi xuống, cúi đầu, đôi mắt không có kính che đậy lộ ra một chút u buồn.
Hắn đang vội muốn chết.
Trình Mộc Quân: "Hệ thống, làm sao bây giờ, kế tiếp nên làm gì nữa?"
Tính toán thế nào cũng không ngờ mình lại tiến vào hội quán quá mức thuận lợi như vậy, vậy sẽ dẫn đến cốt truyện mấu chốt tình cờ bắt gặp không xảy ra. Giờ ngồi nghĩ lại, Trình Mộc Quân trong kịch bản đã ở bên ngoài nửa giờ mới tiến vào, khi đẩy cửa ra lập tức nhìn thấy cảnh hôn môi.
Mà bây giờ hắn lại thuận lợi được quản lý tiền sảnh đưa vào, thời gian quá sớm, Tần Lý vẫn chưa uống say, Tống Cảnh Thần cũng không biết đang ở nơi nào.
Hệ thống: "Đừng hỏi tôi, cậu tự nghĩ cách đi. Cốt truyện mấu chốt tuyệt đối không được có vấn đề."
Trình Mộc Quân nhíu mày, không biết nên làm gì tiếp theo. Nhìn vào tình huống trước mắt này, muốn tiếp tục cốt truyện có lẽ sẽ hơi gian nan.
Ít nhất hắn không cho rằng dưới tình huống mình ở đây mà Tần Lý sẽ vẫn sẽ đi hôn môi Tống Cảnh Thần.
Du Thiếu Ninh thấy Trình Mộc Quân ngồi xuống, im lặng rũ đầu không biết suy nghĩ cái gì. Hắn ghé lại gần, thấp giọng giải thích, "Trợ lý Trình, tiệc hôm nay không phải do Tần Lý tổ chức đâu, sinh nhật của Cảnh Thần nên mọi người tụ họp lại, là bọn A Phong hỏi chuyến bay của Tần Lý rồi trực tiếp đến sân bay đón người......"
"Trình Mộc Quân."
Thanh âm Tần Lý vang lên.
Hai người ngẩng đầu nhìn qua, thấy Tần Lý chau mày, biểu tình có chút âm lãnh.
"Ngồi bên này."
Ngồi bên kia là không thể, vị trí bên cạnh Tần Lý là của Tống Cảnh Thần, nếu hắn qua ngồi thì cốt truyện kế tiếp tiến hành thế nào? Tống Cảnh Thần cũnh không thể vượt qua một đống người rồi vô tình hôn Tần Lý chớ.
Đương nhiên, từ chối vẫn phải có kỹ xảo, không thể OOC.
Trình Mộc Quân do dự một chút, không hé răng.
Có người lên tiếng: "Tần Lý, có phải cậu uống đến hồ đồ rồi hay không, đó không phải là chỗ của Cảnh Thần sao? Lát nữa trở về cậu ấy ngồi chỗ nào?"
Nice. Trình Mộc Quân đánh giá rất cao những người công cụ do Du Thiếu Ninh cầm đầu, tất cả đều là đồng đội có thể hợp tác với nhau. Đáng tiếc là trạng thái hiện tại của Du Thiếu Ninh không tốt, không hề có ý phối hợp với đồng đội.
Quả nhiên, Tần Lý khẽ gật đầu, nói: "Cũng đúng."
Trình Mộc Quân vừa mới thở phào, lại thấy Tần Lý đứng lên, trực tiếp đi đến trước mặt Du Thiếu Ninh.
"Cậu ngồi bên kia đi, đổi chỗ."
Du Thiếu Ninh sửng sốt, ngây ngốc hỏi, "Vì sao?"
Tần Lý nhìn chằm chằm hắn, thanh âm mang chút lạnh lẽo, "Trình Mộc Quân là bạn trai tôi, chúng tôi ngồi cùng không phải là điều đương nhiên sao?"
"......"
Sét đánh giữa trời quang, đồng tử Trình Mộc Quân run run, không thể tin vào lỗ tai của mình. Đây không phải là tiệc sinh nhật Tống Cảnh Thần sao, tên ngốc Tần Lý này đang làm gì vậy?
Xui xẻo cái là, cùng lúc đó cửa phòng bị đẩy ra, Tống Cảnh Thần đi đến.
Trình Mộc Quân không biết Tống Cảnh Thần có nghe thấy lời của Tần Lý hay không, gấp gáp hỏi một câu trong đầu, "Hệ thống, thanh tiến độ thế nào!"
"%."
Rất tốt, chỉ cần tiến độ không giảm thì còn có thể cứu.
Trình Mộc Quân thấy Tần Lý không hề chú ý đến tình huống ở cửa, vẫn đang giằng co với Du Thiếu Ninh như chọi gà.
Hắn nhẹ nhàng đẩy đẩy Du Thiếu Ninh, khuyên giải: "Giám đốc Du, phiền anh nhích vào bên trong một chút được không?"
Du Thiếu Ninh đối diện với đôi mắt Trình Mộc Quân, nhìn ra được một chút bất đắc dĩ và khẩn cầu bên trong, hỏa khí trong lòng tức khắc tan biến, lại trở nên áy náy với những việc mình đã từng tự cho là đúng.
Hắn im lặng đẩy người bên cạnh đi, lực đạo rất lớn, đẩy mạnh hai ba người một lượt.
Trình Mộc Quân rất vừa lòng, nhìn chỗ trống bên cạnh, ngẩng đầu nói với Tần Lý: "Tần tổng, mời ngồi."
"......"
Tống Cảnh Thần ở cửa nhìn toàn bộ sự việc, ngơ ngác nhìn bánh sinh nhật ở trên bàn, nếu không phải bên trên còn viết tên của y thì y đã cho rằng mình chỉ là phục vụ tới đưa rượu.
Không có ai chú ý đến y.
Y có hơi xấu hổ.
Thẳng đến khi có người nhận ra, "Cảnh Thần, cậu đứng ở đó làm gì? Mau tiến vào."
Chỗ ngồi của Tống Cảnh Thần ở chính giữa, muốn đi vào thì nhất định phải đi ngang qua chỗ Trình Mộc Quân. Ngay lúc y đến đây, Trình Mộc Quân lặng lẽ duỗi chân ra phía trước, đúng lúc cản đường đi của Tống Cảnh Thần lại.
Tống Cảnh Thần vốn là đã khá say, dưới hoàn cảnh tối tăm tự nhiên không nhìn thấy động tác nhỏ này. Thân thể y mất thăng bằng, đổ rạp về phía Tần Lý.
Nice, Trình Mộc Quân rất vừa lòng. Chân lý té ngã là có thể hôn môi trong tiểu thuyết cẩu huyết quả nhiên là sự thật. Nhưng không ngờ, cốt truyện sắp hoàn thành lại đột nhiên sinh ra dị biến.
Ngay lúc đó Tần Lý phản ứng cực nhanh, trực tiếp đứng dậy đi qua bên cạnh, thuận tiện duỗi tay kéo người lại. Cùng lúc đó, Du Thiếu Ninh không biết nổi điên gì, nhào qua muốn đỡ Tống Cảnh Thần.
"A!"
"Á ——" một đoàn hỗn loạn.
Giữa hỗn loạn, Trình Mộc Quân vốn là cọng bún sức chiến đấu bằng , lập tức bị cuốn vào trong đó, dưới tình huống long trời lở đất cảm thấy có người ngã xuống thật mạnh, vừa vặn đè lên người hắn.
Trình Mộc Quân suýt bị đè đến tắt thở, vất vả lắm mới phục hồi tinh thần lại, lập tức cảm giác thấy có gì đó mềm mại chạm lên cổ mình, tựa hồ là môi của người nào đó.
Trước mắt hắn biến thành màu đen, vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì, lúc đang muốn đẩy người phía trên ra thì sức nặng trên người đã bị ngoại lực xốc lên, gần như là bay ra ngoài.
Khí thế kinh người.
Lúc này Trình Mộc Quân mới phát hiện, người đè trên người mình chính là Du Thiếu Ninh, mà nắm cổ áo Du Thiếu Ninh nhấc người lên là Tần Lý.
Nhưng tất cả đều không phải vấn đề, vấn đề là, vai chính Tống Cảnh Thần của cảnh này đi đâu rồi?
Hắn mờ mịt nhìn chung quanh, phát hiện Tống Cảnh Thần đang ngã ngồi ở một bên trên mặt đất.
"......"
Thanh! Tiến! Độ! Của! Tôi!
Trong lòng Trình Mộc Quân hiện lên mấy chữ to đầy máu.
_____
Trời ơi lúc edit cái đoạn miêu tả quần áo của Tần Lý ở hội quán, có từ 休闲裤 là chỉ những mẫu quần có phong cách thoải mái, mà vào tay google dịch thì ra "quần lọt khe", cái đầu tui tự nhảy số cảnh Tần tổng mặc quần lọt khe đi uống rượu =))))))