Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Ong ong —— điện thoại Trình Mộc Quân lại rung lên, cúi đầu nhìn, tin nhắn của Du Thiếu Ninh nhảy ra trên màn hình. Hắn nhìn nhìn, không trả lời.
Hệ thống nóng nảy: "Không được không được, hắn thật sự sẽ đưa ảnh chụp cho Tần Lý xem đó, kế tiếp cậu vẫn còn suất diễn, tuyệt đối không thể rớt đài, mau trấn an hắn một chút."
"À."
Trình Mộc Quân trả lời một chữ, sau đó lù lù bất động. Hắn híp mắt nhìn sắc mặt của Du Thiếu Ninh càng ngày càng kém, lúc Tần Lý nhìn qua lại miễn cưỡng nở nụ cười.
Thật là...... chơi vui ghê.
Trình Mộc Quân: "Hệ thống, cậu không cảm thấy Du Thiếu Ninh chơi rất vui sao?"
Hệ thống gục ngã rùi, đã chuẩn bị tâm lý để bị đá ra: "Không cảm thấy."
Bên kia, Du Thiếu Ninh thấy Trình Mộc Quân vẫn không phản ứng thì tức muốn hộc máu, muốn gửi tin nhắn tiếp nhưng lại sợ bị Tần Lý phát hiện, đang nghĩ có nên tìm cớ đi WC tránh mặt không, lại nghe được thanh âm vang lên.
【Chuyến bay số KY đến từ nước Y đã đến......】
Chuyến bay của Tống Cảnh Thần tới rồi.
Hơn mười phút sau, Tần Lý nhìn thấy một thanh niên quen thuộc lại xa lạ ở cuối đường đi.
Tống Cảnh Thần mặc áo sơ mi trắng, khoác bên ngoài một chiếc áo len sáng màu, vẫn giống nhiều năm trước.
Nói xa lạ, là bởi vì đã lâu rồi Tần Lý không nhìn thấy Tống Cảnh Thần. Sau khi biết Tống Cảnh Thần không thích đồng tính thì liền cưỡng ép mình hết hy vọng, không chú ý đến động thái của y nữa, thậm chí còn xóa tài khoản mạng xã hội.
Nói quen thuộc, là bởi vì Trình Mộc Quân. Tần Lý thừa nhận, lúc trước bao dưỡng Trình Mộc Quân là bởi vì nhìn thấy bóng dáng Tống Cảnh Thần trên người cậu.
Trình Mộc Quân là cô nhi, lúc học đại học vẫn luôn vừa học vừa làm để duy trì sinh hoạt. Y trả tiền, Trình Mộc Quân cho tình cảm.
Tần Lý cảm thấy như vậy là công bằng, khi ký hợp đồng cũng nói rõ ràng, quan hệ giữa hai người chỉ là giao dịch.
Chủ động thay đổi chính là Trình Mộc Quân, từ khi tiến vào công ty làm trợ lý đã thay đổi từng chút một, làm Tần Lý EQ không cao cũng nhận ra đối phương thật tình. Sau đó, Trình Mộc Quân không động vào tấm thẻ kia nữa, lại thích tặng đồ cho Tần Lý.
Tần Lý đã thử hỏi người khác, được đáp án là đối phương muốn thay đổi quan hệ giữa hai người. Sau khi xa cách Trình Mộc Quân vài ngày, không có hiệu quả gì ngược lại lại làm đối phương dọn đến nhà mình.
Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt khác thường của Trình Mộc Quân, Tần Lý cảm thấy y không thể nói rằng mình yêu hắn bao nhiêu, thế nhưng lại có thể đi tiếp cả đời.
Nhưng Tống Cảnh Thần đột nhiên trở lại, Tần Lý không kịp chuẩn bị, chưa bao giờ y nghĩ còn có một ngày đoàn tụ.
Tống Cảnh Thần dừng bước lại, mỉm cười: "Tiểu Lý, Thiếu Ninh."
Y vẫn dùng xưng hô lúc thiếu niên, tựa như họ chưa từng chia lìa.
Tần Lý nhìn Tống Cảnh Thần trước mặt, đột nhiên không biết mở miệng như thế nào.
Đã mười mấy năm y chưa gặp Tống Cảnh Thần, lúc đối phương rời đi y mới chỉ là thiếu niên tuổi.
Mấy năm sau khi Tống Cảnh Thần rời đi, không phải là y không đi tìm đối phương, chỉ là Tống Cảnh Thần luôn có lý do, hoặc là đến chỗ khác, hoặc là bận việc học.
Nhiều lần như vậy, Tần Lý hiểu ra, đây là cự tuyệt. Có lẽ là nhận ra được tâm tư của y, cũng có lẽ là nguyên nhân khác.
Tóm lại, sau đó Tần Lý không cố ý đi tìm Tống Cảnh Thần nữa, thỉnh thoảng có công tác xuất ngoại đến nước Y cũng chỉ hỏi một câu muốn gặp mặt không cho có lệ, đối phương từ chối thì thôi.
Cứ như vậy, mười năm chưa từng gặp nhau.
Không ai nói chuyện, ngăn cách đám đông bên cạnh, tạo thành một không gian đặc biệt an tĩnh.
Không khí có hơi xấu hổ.
Tống Cảnh Thần cười cười, cũng không tức giận, tính tình y ôn hòa, rất nhanh đã tìm ra cách ở chung với Tần Lý giống nhiều năm trước.
"Sao vậy, không nhận ra? Lúc nãy thiếu chút nữa là tôi cũng không nhận ra đó, Tiểu Lý, thoạt nhìn cậu......"
Y không nói tròn câu, giống như không biết nên miêu tả như thế nào.
Tần Lý nhìn người trước mắt, giống như đã trở lại mùa hè nhiều năm về trước. Y có hơi hoảng hốt, nhưng cũng may mấy năm nay đã có thói quen giữ biểu cảm bình tĩnh, cho dù hoảng hốt, nhưng bên ngoài cũng là vẻ mặt cao lãnh.
Tống Cảnh Thần hơi thấp thỏm, hỏi: "Tần Lý?"
Du Thiếu Ninh thấy không khí trở nên kỳ lạ, mở miệng đúng lúc: "Thế nào? Có phải không nhận ra đúng không, bây giờ Tần Lý tái sinh rồi."
Tống Cảnh Thần cũng cười, trong giọng nói mang chút trêu chọc: "Thật đúng là không nhận ra đó, tôi đứng bên kia nhìn hồi lâu mới xác định là các cậu."
Khoảng cách nhiều năm không gặp nháy mắt tan biến.
Tần Lý dỡ khí tràng cao lãnh xuống, lộ ra bộ dáng ít ai thấy được.
Du Thiếu Ninh thấy thế, càng chắc chắn Tần Lý không hề có tình cảm với Trình Mộc Quân.
Dù thế nào thì Tần Lý cũng chỉ có thể lộ ra dáng vẻ này ở trước mặt bọn họ, ý cười ôn hòa này cũng chỉ xuất hiện lúc đối mặt với Tống Cảnh Thần.
Còn Trình Mộc Quân thì đang bức xúc.
Bức xúc kịch bản gốc không hợp với lẽ thường.
Trong kịch bản gốc, "Trình Mộc Quân" trộm đi theo Tần Lý tới sân bay, cảm thấy nguy cơ nên lì lợm la lim đi theo bọn họ đến nơi tụ họp.
Cảm thấy nguy cơ, tất nhiên là đến từ trúc mã lạ thường của Tần Lý, "Trình Mộc Quân" chưa bao giờ nhìn thấy Tần Lý cười dịu dàng với ai như vậy.
Nhưng Trình Mộc Quân không được chào đón, ai cũng biết cậu có thân phận "thế thân", đi đến đó cũng chỉ có một kết quả.
Bị nhục nhã.
Trình Mộc Quân: "Cốt truyện này bị điên à, rõ ràng biết mấy người đó không ai ưa mình, thế mà cậu ta còn đi theo tự tìm phiền phức."
Hệ thống: "Nhìn từ góc độ của người bình thường, hẳn là cậu sẽ cảm thấy lo lắng, dưới cảm giác lo lắng thì tự nhiên sẽ làm ra chút chuyện không lý trí."
Hệ thống tạm dừng một chút, lại thêm chú thích: "Từ phân loại CP của một trang web nào đó, thì cái này gọi là tra công tiện thụ."
"Tiện? Tôi rất quen với từ này đó." Trình Mộc Quân nhướng mày, khẽ cười một tiếng.
Hệ thống: "Không ngờ cậu cũng xem loại tiểu thuyết này?"
Trình Mộc Quân: "Ở thế giới trừng phạt lim cẩu ba năm, tôi đã nghe từ này không một trăm thì cũng tám mươi lần rồi, đương nhiên là quen."
Ở thế giới trừng phạt, Trình Mộc Quân có thể nói là vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, lớn lên trong sự yêu thương của mọi người, xuôi gió xuôi nước đến năm hai mươi tuổi.
Giờ nghĩ lại, hết thảy chuyện này cũng giống như ba năm đó mà thôi.
Thiên kiêu chi tử tiểu thiếu gia Trình gia theo sau mông Tiêu Ngật Xuyên suốt ba năm, bị từ chối vô số lần cũng không nhụt chí. Hơn nữa tất cả mọi người đều biết Tiêu Ngật Xuyên có người trong lòng - Mạc An Lan, mà Mạc An Lan ở khoản nào cũng kém Trình Mộc Quân một bậc.
Loại tương phản này nghiễm nhiên trở thành việc vui trong giới, Trình Mộc Quân thành lim cẩu mọi người đều biết.
Giáp mặt không ai dám nói, sau lưng lại bàn tán không ít, người ta nói hắn "tiện", dần dà Trình Mộc Quân cũng nghe thấy được. Lúc ấy hắn không thèm để ý, trong lòng chỉ có Tiêu Ngật Xuyên.
Sau khi khôi phục ký ức, hắn cũng không thèm để ý, thậm chí còn cảm thấy những người đó nói rất có lý.
"Hơn nữa giờ tôi đã có thể rút ra kinh nghiệm từ đánh giá của những người khác trong thế giới trừng phạt."
Hệ thống khiếp sợ nói: "Kinh nghiệm?"
"Kinh nghiệm lim cẩu, không phải Trình Mộc Quân ở thế giới này cũng lim cẩu Tần Lý sao?" Trình Mộc Quân nheo mắt, nhìn Tần Lý cười dịu dàng với Tống Cảnh Thần.
"Theo tâm thái của lim cẩu, lấy cả ba năm kia làm hệ tham chiếu, rất khó chịu nhưng vẫn phải...... tiện."
Hệ thống thấy Trình Mộc Quân dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói mấy lời khó nghe này, không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy, thậm chí bắt đầu hoài nghi việc để hắn tới sửa chữa thế giới có phải là quyết định đúng đắn hay không.
Hệ thống: "Cậu.... cậu đang khó chịu?"
Trình Mộc Quân cười nhẹ, làm cảm giác sợ hãi lúc nãy hóa thành hư không.
"Đương nhiên khó chịu, Tần Lý cười như vậy làm tôi rất khó chịu."
Cuối cùng hệ thống cũng đã nhìn thấy chút nhân tính trên người Trình Mộc Quân, gấp gáp hỏi: "Cậu ghen đúng không? Ghen Tần Lý đối xử dịu dàng với Tống Cảnh Thần như vậy?"
"Không phải, cười ngu thật sự, không hợp với tạo hình tôi làm cho y."
"......"
Hệ thống cạn lời, vai hề từ đầu đến cuối chỉ có nó, thế mà nó lại đi cho rằng gậy trúc vô tâm sẽ khó chịu, "Cậu đừng nhìn mãi, nhanh chóng tiến hành cốt truyện."
"Không thành vấn đề, tôi làm việc đây, cậu yên tâm."
Nói xong, Trình Mộc Quân lấy mắt kính từ trong túi ra mang lên. Hắn ở thế giới này bị cận thị nhẹ, bình thường không đeo kính, chỉ có khi làm việc mới cần.
Hệ thống không rõ, hỏi: "Cậu đeo kính làm gì?"
Trình Mộc Quân giải thích: "Cậu đoán xem, nếu tôi xuất hiện, tỉ lệ Du Thiếu Ninh bạo nộ vứt ảnh chụp ra là nhiều hay ít?"
Hệ thống: "...... Rất lớn."
"Thế cho nên, tôi cần một lý do," Trình Mộc Quân sửa sang lại, "Công việc chính là lý do tốt nhất."
Hệ thống bị thuyết phục trong một giây, sau đó lại cảm thấy không đúng.
"Không đúng, trong kịch bản rõ ràng là Trình Mộc Quân ghen nên mới đến thị uy, giờ lại biến thành do công việc, thao tác như vậy sẽ không xảy ra vấn đề chứ?"
Trình Mộc Quân nói chắc chắn: "Yên tâm, chuyện tôi làm chưa từng có thất bại."
Khoảng cách cũng chỉ gần mười mét, Trình Mộc Quân đi tới rất nhanh, chào hỏi ba người đang trò chuyện với nhau chưa chú ý tới mình, "Tần tổng, giám đốc Du."
"Trình Mộc Quân, sao cậu lại đến đây?"
"......"
Lúc ba người xoay người nhìn qua, phản ứng đều không giống nhau.
Tống Cảnh Thần là nghi hoặc, Du Thiếu Ninh là kinh giận, còn Tần Lý là......
Chột dạ.
Y thấy Trình Mộc Quân xuất hiện, theo bản năng nhìn về Tống Cảnh Thần bên cạnh, lại xoay qua nhìn Trình Mộc Quân. Dường như Tống Cảnh Thần không phát hiện điều gì khác thường, Trình Mộc Quân cũng không có.
Giờ Trình Mộc Quân đang đeo kính, cũng không giống Tống Cảnh Thần lắm.
Trình Mộc Quân của nhiều năm trước làm Tần Lý ngây người thật lâu, thiếu chút nữa không thể phân biệt được. Lúc đại học Trình Mộc Quân rất thích mặc quần jean và áo sáng màu, mang theo chút ngây ngô như mặt trời nhỏ của thiếu niên.
Rất giống Tống Cảnh Thần.
Từ lần đầu tiên Tần Lý nhìn thấy hắn đã sửng sốt hồi lâu.
Năm ấy khi Trình Mộc Quân nhìn về phía y, đôi mắt lóe sáng, giống như chứa cả biển sao, lộng lẫy vô cùng. Mặc dù trì độn như Tần Lý cũng có thể cảm nhận được tình ý nhiệt liệt.
Trình Mộc Quân trước mặt mặc quần tây màu xám đậm, áo sơ mi màu xám nhạt, đeo kính gọng bạc, lý trí bình tĩnh. Mặc dù nhìn thấy Tống Cảnh Thần cũng không có phản ứng gì, dường như thật sự chỉ là trợ lý của Tần Lý.
Đơn thuần, không có bất cứ gút mắc tình cảm gì.
Tần Lý hỏi: "Trợ lý Trình, công ty có việc gấp?"
Đây là ăn ý giữa bọn họ, mỗi khi Trình Mộc Quân đeo kính xuất hiện, hai người chỉ nói chuyện công việc.
Lúc trước Trình Mộc Quân gạt Tần Lý phỏng vấn vào công ty, Tần Lý không muốn công tư lẫn lộn, vì vậy suýt nữa giải trừ quan hệ với Trình Mộc Quân. Trình Mộc Quân dỗ y một tuần, cuối cùng đạt thành hiệp nghị như vậy.
Những năm gần đây Trình Mộc Quân vẫn luôn làm rất tốt. Lúc đeo kính, hắn chỉ đơn thuần là trợ lý Trình, không đề cập đến bất kỳ quan hệ riêng tư nào.
"Bản kế hoạch hạng mục QX đã được đưa lên, tôi đã xem qua một lần, có vài thứ còn cần ngài xác nhận......"
Lý do đầy đủ, không chê vào đâu được.
Tần Lý gật đầu: "Ừm, lát nữa lên xe rồi nói."
Trình Mộc Quân gật đầu, sau đó nhìn về phía Tống Cảnh Thần.
"Chào, Tống tiên sinh." Vẻ mặt của hắn rất đúng mực, tựa như quan hệ với Tần Lý chỉ là cấp trên cấp dưới thuần khiết.
Tống Cảnh Thần có hơi nghi hoặc, hỏi: "Cậu biết tôi?"
"Vâng, đã thấy ảnh chụp của ngài."
Du Thiếu Ninh cắm một câu gãi đúng chỗ ngứa, "Đúng vậy, Cảnh Thần không biết đó chứ, Tần Lý luôn treo ảnh chụp tốt nghiệp của cậu trong nhà đó."
Trong nhà.
Mắt Tống Cảnh Thần khẽ động, không nhiều lời.
Đoàn người tới bãi đỗ xe, Tần Lý cùng Tống Cảnh Thần lên xe trước, ngồi ở ghế sau.
Thừa lúc hai người kia không chú ý, Du Thiếu Ninh túm cánh tay Trình Mộc Quân lại, thấp giọng nói: "Cậu muốn làm gì?"
Trình Mộc Quân liếc hắn một cái, ghét bỏ né ra, hỏi: "Anh chắc chắn là muốn nói chuyện ở chỗ này?"
Du Thiếu Ninh sửng sốt, đột nhiên cửa sổ ô tô bị kéo xuống, Tần Lý nhàn nhạt hỏi một câu.
"Sao vậy?"
Lúc này Du Thiếu Ninh cũng không muốn lộ chuyện, nói: "Trợ lý Trình, mời."
Hắn chỉ vào ghế lái, trợ lý lái xe là điều đương nhiên.
Trình Mộc Quân nói: "Tôi có chuyện cần báo với Tần tổng, phiền giám đốc Du lái xe được chứ?"
Tần Lý: "Ừm."
Du Thiếu Ninh cắn chặt răng, tức giận ngồi vào ghế lái.
Trình Mộc Quân lại chậm chạp không động, thẳng đến khi Tần Lý hỏi: "Sao vậy?"
"Tần tổng, bộ phận kế hoạch còn đang chờ phản hồi, tôi kiến nghị nên hoàn thành ở trên xe."
Mắt hắn nhìn về phía Tống Cảnh Thần bên cạnh Tần Lý.
"......" Tần Lý im lặng một lát, thuộc tính cuồng công việc vẫn chiếm cứ thượng phong, "Cảnh Thần, đổi vị trí được không? Tôi có chút công việc cần phải thảo luận cùng trợ lý Trình."
Tống Cảnh Thần mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Đương nhiên, là tôi suy xét không chu toàn."
Nói xong, y quyết đoán xuống xe ngồi vào ghế phụ, trước sau vẫn luôn tươi cười, không có bất luận bất mãn gì, thậm chí còn chủ động mang tai nghe chống ồn lên.
Vốn nghĩ rằng đây là tình huống gặp lại nồng cháy, giờ lại biến thành cuộc hội đàm của Tần Lý và Trình Mộc Quân.
Tay nắm vô lăng của Du Thiếu Ninh nổi gân xanh.
Thật không hổ là người tâm cơ sâu nặng, hắn nhất định phải đuổi người này đi. Trước tiên không thể để cậu ta đi theo đến nơi tụ họp, cuộc hội ngộ này sao có thể để Trình Mộc Quân làm mất hứng.
Nửa giờ sau, Du Thiếu Ninh nghe hai người thảo luận đã gần đến hồi kết, liền tìm một chỗ tấp xe vào.
Hắn nhìn về phía Trình Mộc Quân: "Trợ lý trình, chúng tôi còn tụ tập, bạn bè đang chờ, phiền cậu bắt xe trở về."
Trình Mộc Quân quay đầu lại nhìn Tần Lý, trực tiếp hỏi: "Tần tổng, có cần tôi đi cùng không?"
Tần Lý không nói chuyện.
Du Thiếu Ninh ngốc ngốc hỏi lại: "Cậu đi làm gì?"
Trình Mộc Quân không để ý đến hắn, ý cười trên mặt phai nhạt, rũ mắt xuống, "Không tiện sao?"
Tần Lý dao động, cảm thấy hơi kỳ lạ, Trình Mộc Quân đã phát hiện ra gì rồi đúng không?
Y còn chưa mở miệng, lại nghe Trình Mộc Quân nói tiếp: "Ngài và bạn bè nhiều năm không gặp, hẳn là sẽ phải uống rượu đúng chứ? Lúc về nhà sẽ gọi người lái xe thay sao?"
Hắn biết rõ còn cố hỏi.
Dưới sự cải tạo của hắn, Tần Lý đã khắt khe với sinh hoạt hơn rất nhiều.
Ví dụ như, y không thích người xa lạ xâm nhập vào lãnh địa của mình. Hôm nay tới đón người cũng không phải là công việc, tự nhiên Tần Lý không dùng xe của công ty. Để người xa lạ chạm vào xe của mình, y không thể nhịn.
Y tạm dừng một chút, nói: "Cậu đi theo cùng đi."
Mặt Du Thiếu Ninh biến sắc, hận không thể mắng ra tiếng. Nhưng lúc này Tống Cảnh Thần còn ở bên cạnh, hắn không thể nói gì. Có lẽ Tần Lý cũng không mong hắn tiết lộ điều gì.
Trình Mộc Quân quay đầu nhìn Du Thiếu Ninh, lễ phép cười: "Giám đốc Du, ngài cần tôi lái xe không?"
Du Thiếu Ninh: "......"
Hắn há miệng thở dốc, nhẫn nhịn khởi động xe, chạy về nơi tụ họp.
Hệ thống kinh hô: "Thanh tiến độ tăng lên rồi, không phải cậu vẫn luôn nói chuyện công việc sao? Đây không phải cốt truyện tranh giành tình cảm mà? Sao lại thế này?"
Thanh tiến độ sửa chữa xuất hiện trong đầu Trình Mộc Quân, biểu hiện đã sửa chữa được %.
Trình Mộc Quân: "Tranh giành tình cảm không phải là biểu hiện tầm quan trọng của mình trước mặt Tống Cảnh Thần sao? Thông qua công việc cũng giống vậy."
Hệ thống: "Vậy Du Thiếu Ninh sao lại thế, đã nắm được nhược điểm của cậu thế mà lại nhịn để cậu đi đến chỗ tụ họp?"
Trình Mộc Quân: "Nhân tính, Tống Cảnh Thần còn ở đây chính là lý do lớn nhất khiến hắn kiềm chế lại."
Hệ thống càng nghe càng kinh hãi: "Cậu rõ ràng không có tâm mà sao lại phán đoán chuẩn xác về nhân tính như vậy?"
"Người ngoài cuộc mới tỉnh táo, đạo lý này cậu còn không rõ sao?"
Trình Mộc Quân đáp trong đầu một câu, sau đó ngả người ra phía sau nhắm hai mắt lại.
Hắn cần phải suy nghĩ kĩ, lát nữa làm cách nào để giải quyết cái cục phiền toái Du Thiếu Ninh này.
Du Thiếu Ninh trong nguyên tác yêu thầm Tống Cảnh Thần. Hắn là người rất kỳ quái, thích Tống Cảnh Thần nhưng lại tận sức tạo cơ hội để Tần Lý và Tống Cảnh Thần ở bên nhau. Tần Lý và Tống Cảnh Thần cuối cùng có thể chung thành thân thuộc, Du Thiếu Ninh có công rất lớn.
Điểm này Trình Mộc Quân không nghĩ ra.
"Hệ thống, có phải đầu óc Du Thiếu Ninh có vấn đề hay không, rõ ràng yêu thầm Tống Cảnh Thần mà lại lao lực trăm cay ngàn đắng ghép người ta và Tần Lý thành một đôi."
"Bằng không cậu cảm thấy nên làm như thế nào?"
Trình Mộc Quân tự hỏi một lát, nói: "Vạch trần chân tướng Tần Lý ký hợp đồng bao dưỡng thế thân trước mặt Tống Cảnh Thần, chửi bới dữ dội."
Hệ thống: "...... Giờ tôi đã biết tại sao cậu không độ kiếp được rồi, có một loại tình yêu gọi là thành toàn, cậu biết không?"
Trình Mộc Quân nói: "Không biết, tôi cảm thấy hắn rất ngu, loại ngu xuẩn này rất dễ đối phó. Cảm ơn cậu cung cấp tin tức."
Hệ thống: "Từ từ, tôi cung cấp tin tức gì?"
"Ngoan, xem tôi biểu diễn."
Trình Mộc Quân thuận miệng nói một câu, tiếp tục công cuộc rũ mắt an thần, không hề đáp trả Tần Lý đang liên tục nhìn về phía mình.