Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Trên đường trở về tự nhiên là Trình Mộc Quân lái xe. Du Thiếu Ninh ở cùng một tiểu khu nên cũng theo bọn họ trở về.
Dọc đường đi, trong xe rất an tĩnh.
Tần Lý có hơi say, vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần; Tống Cảnh Thần hẳn là mệt mỏi, luôn nhìn điện thoại; mà Du Thiếu Ninh ngồi ở ghế phó lái, liên tục nhìn Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân chuyên tâm lái xe, không liếc mắt nhìn Du Thiếu Ninh một cái.
Hệ thống: "Du Thiếu Ninh đang nhìn cậu."
Trình Mộc Quân: "Tôi biết, cứ để hắn suy diễn một hồi, nghĩ càng nhiều thì càng có lợi cho tôi."
Loại suy diễn trong im lặng này cứ duy trì liên tục đến khi họ về đến nhà.
Chỗ Tần Lý ở là một biệt thự rất an tĩnh, ba tầng, còn có một hoa viên rất lớn.
Trình Mộc Quân để ba người xuống xe ở cửa chính, mình thì chạy xe vào gara từ cửa sau. Khi dọc theo con đường nhỏ ở hoa viên đến cửa chính, Tần Lý cùng Tống Cảnh Thần đã đi vào, Du Thiếu Ninh vẫn đứng ở cửa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn đi qua hỏi: "Giám đốc Du, sao vậy, cần tôi đưa anh về không?"
Nhà Du Thiếu Ninh cách đây không xa, chỉ hơn mười phút đi bộ, bình thường hắn đều tự đi bộ về nhà.
Trình Mộc Quân chưa bao giờ đề nghị đưa hắn về, tình huống bây giờ rất không bình thường.
Du Thiếu Ninh thấy bóng dáng Trình Mộc Quân đứng trong hoa viên có chút cô tịch, dường như không hề hợp với ánh đèn ấm áp bên trong.
Hắn lại áy náy, biết là Trình Mộc Quân yêu Tần Lý mà còn đưa Tống Cảnh Thần vào ở. Cho dù đã từng có mục đích không thuần túy, nhưng những năm gần đây Trình Mộc Quân đối xử với Tần Lý như thế nào hắn rõ như ban ngày.
Có phải là mình làm sai rồi không?
Du Thiếu Ninh lắc lắc đầu, dùng lý do Tần Lý thật lòng để thuyết phục bản thân. Trước khi Tống Cảnh Thần trở về, hắn đã từng hỏi Tần Lý nghĩ thế nào về Trình Mộc Quân.
Lúc ấy Tần Lý chỉ nói một câu: "Cũng được."
Giọng điệu nhẹ nhàng không gợn sóng, hoàn toàn khác với lúc nhắc đến Tống Cảnh Thần, nghe vào chính là cảm giác không để bụng.
Những năm gần đây, tất cả các chi tiết đều có thể nói lên sự đối xử khác biệt của Tần Lý với hai người. Hồi cấp ba trọ ở trường, sinh hoạt của Tống Cảnh Thần gần như đều được một mình Tần Lý ôm lấy.
Bây giờ lại tương phản, Tần Lý ở chung cùng Trình Mộc Quân, người phụ trách chiếu cố sinh hoạt chính là Trình Mộc Quân. Tần Lý chỉ cần vùi đầu vào công việc, chuyện gì cũng không phải nhọc lòng.
Vốn dĩ Du Thiếu Ninh cảm thấy, Trình Mộc Quân đã cầm tiền nên việc chăm sóc Tần Lý là theo lý thường, dù sao cậu ta chỉ là người được Tần Lý tạm chấp nhận, vì y không thể chiếm được bạch nguyệt quang.
Bây giờ hắn lại nhận ra rằng, loại tạm chấp nhận này thật không công bằng với Trình Mộc Quân. Hắn ở lại là bởi vì không thể buông xuống áy náy.
"Giám đốc Du?" Trình Mộc Quân thấy người đối diện chậm chạp không nói lời nào, lại hỏi một câu.
Du Thiếu Ninh hồi thần, cuống quít đưa đồ vật trong tay qua, "Đây là, đây là sandwich tôi mua ở cửa hàng lúc nãy, vị cũng không tệ, lúc nãy thấy cậu không ăn được gì, cầm lấy ăn lót dạ đi."
Đóng gói bằng túi giấy, bên trên dán một logo đơn giản. Cạnh túi giấy bị vò nhăn nheo, có thể thấy Du Thiếu Ninh đang rất rối rắm.
Trình Mộc Quân lắc đầu, nói: "Không cần, cảm ơn."
Du Thiếu Ninh bị từ chối, không biết làm sao, lại nói: "Xin lỗi, tôi, tôi, giờ tôi sẽ lập tức xoá ảnh đi." Nói xong lập tức lấy điện thoại ra muốn xoá ảnh.
Trình Mộc Quân giơ tay nắm lấy cổ tay của hắn, "Đừng xóa."
"Vì, vì sao?"
Du Thiếu Ninh nhìn chằm chằm ngón tay đối phương, gian nan rặn ra một câu.
"Tôi.... Xem như tôi cho mình một liều thuốc thanh tỉnh." Trình Mộc Quân cúi đầu, hàng lông mi tạo thành bóng râm trên mặt, "Anh biết mà, mấy năm nay tôi luôn không thể hạ quyết tâm rời đi, nhưng bây giờ không được nữa."
Một tiếng thở dài rất nhỏ rơi vào trong gió đêm.
Du Thiếu Ninh không biết làm sao, vội vàng cất điện thoại đi, "Vậy, vậy khi nào cậu muốn xoá thì nói với tôi, tôi nhất định sẽ xóa."
Trình Mộc Quân quay đầu lại, nhẹ nhàng cười một cái, thật lòng nói: "Cảm ơn, thời gian không còn sớm, giám đốc Du trở về nghỉ ngơi đi."
"A, cái này cậu vẫn nên nhận lấy đi." Du Thiếu Ninh nhét túi giấy vào tay Trình Mộc Quân sau đó lập tức xoay người rời đi, sợ lại bị từ chối lần nũa.
Nhìn bóng dáng Du Thiếu Ninh một lát, Trình Mộc Quân mới xoay người vào nhà.
Hệ thống không nhịn được hỏi: "Cơ hội tốt như vậy mà sao cậu lại không để hắn xoá ảnh."
"Để phòng ngừa, dự trữ về sau."
Hệ thống: "Ngừa cái gì?"
Trình Mộc Quân nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ: "Phòng độ hảo cảm của Tần Lý đối với tôi quá cao, dẫn đến lệch cốt truyện, phải lưu lại một đạo cụ giúp diệt trừ hảo cảm."
Hệ thống phát hiện Trình Mộc Quân có ký ức cực kỳ đáng sợ. Hắn không có tâm, lại còn nắm trò chơi trong lòng bàn tay.
Nó nơm nớp lo sợ hỏi: "Hình như cậu không làm gì hết mà, sao Du Thiếu Ninh lại đi lo lắng cho cậu vậy?"
Trình Mộc Quân cười thật lòng: "Du Thiếu Ninh chơi rất vui nha, nếu không phải mặt của hắn quá khác với loại hình của bạn trai thì tôi đã dùng hắn rồi."
Hệ thống: "Cậu hành động giống con người một chút có được không?"
Trình Mộc Quân thở dài: "Lời này không đúng rồi, Tần Lý không thể chơi, sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện chủ tuyến làm thế giới bị hỏng, Du Thiếu Ninh là nhân vật không quan trọng mà cũng không thể chơi sao?"
Cũng không phải là ăn no rồi không có chuyện gì làm, mà khi nhìn thấy thanh tiến độ hắn đã bắt đầu suy xét việc này, dự tính khả năng thanh tiến độ đi được đến %.
Sau khi Tần Lý và Tống Cảnh Thần đi vào quỹ đạo, nói không chừng Trình Mộc Quân còn phải nghỉ ngơi mấy năm, thậm chí là mười mấy năm ở thế giới này, không có việc vui thì quá mức nhàm chán.
Trình Mộc Quân: "Tôi nghĩ kỹ rồi, chờ chuyện ở đây xong xuôi tôi sẽ tìm Tần Lý lấy chút tiền bồi thường, sau đó mang thương tâm đi xa."
Hệ thống: "......"
"Rất phù hợp với thiết lập tính cách mà, sau khi đi xa tôi có thể lấy số tiền này tìm một người gần giống Tần Lý để chơi game thời trang, nhưng tôi vẫn rất có đạo đức nha, sẽ làm hợp đồng ước định chỉ xem đối phương là thế thân, thưởng thức quan hệ thuần khiết, có thể chấp nhận thì lấy tiền."
Hệ thống thốt lên một câu: "Cậu không sợ bị Tần Lý biết à?"
Trình Mộc Quân: "Y biết thì cũng sẽ cho rằng đó là vì tôi yêu y đến điên cuồng nên mới tìm thế thân, mọi người đều từng làm thế thân, mọi người đều đi tìm thế thân, thế thân thế thân, thật là hài hòa."
Hệ thống nghẹn nửa ngày, phun ra ba chữ, "Ngưng lảm nhảm."
() 禁止套娃: thuật ngữ internet, nghĩa là cấm một việc lặp đi lặp lại
Bởi vì ảnh hưởng của thiết lập, Trình Mộc Quân ở thế giới này có chấp niệm không bình thường với diện mạo của Tần Lý, mặc dù hắn khôi phục ký ức cũng không thể thay đổi.
Phản kháng không được không bằng hưởng thụ, chiều chuộng bản thân, đây là thói quen sinh hoạt bình thường từ trước đến nay của Trình Mộc Quân.
Sau khi uống say, Tần Lý cảm thấy rất mệt, sắp xếp cho Tống Cảnh Thần xong cũng không có tâm tình gối đầu trò chuyện, trực tiếp lên lầu ba rửa mặt.
Sau khi cởi áo khoác ra, y lại phát hiện Trình Mộc Quân chưa vào nhà, đi đến ban công vừa lúc thấy Trình Mộc Quân nói chuyện cùng Du Thiếu Ninh.
Thanh âm của hai người rất nhỏ, không thể nghe rõ nội dung, chỉ có thể mượn ánh đèn mờ nhạt ở hoa viên nhìn biểu cảm của Trình Mộc Quân.
Sau một lúc lâu, Tần Lý nhìn thấy hắn cười, không mang mắt kính, không phải là nụ cười vì công việc. Y hơi sửng sốt, thế nhưng lại cảm thấy Trình Mộc Quân như vậy có hơi xa lạ.
Ban ngày đã miễn cưỡng áp chế cảm giác khó chịu đang cuồn cuộn, Tần Lý gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau ở phía dưới, thần sắc âm trầm, men say làm đầu óc trở nên trì trệ, trong đầu chỉ có một câu lặp đi lặp lại.
Trình Mộc Quân, vì sao lại không cười?
Y không nghĩ ra, tâm trạng càng thêm không tốt, bực mình xoay người đi về phòng, không muốn nhìn nữa.
Chờ khi y lấy lại tinh thần, lại phát hiện mình đã xuống lầu, đứng ở đầu cầu thang.
Đúng lúc này, người ngoài cửa xoay người đi vào. Tần Lý hoảng hốt, không muốn bị Trình Mộc Quân phát hiện, nhanh chóng chạy xuống tầng hầm.
Dưới hầm chứa rượu, đối mặt với một tường rượu, y lâm vào trầm tư. Vừa rồi là bị làm sao vậy, cảm giác khác thường làm tâm trạng Tần Lý càng thêm âm u. Y không phải người đa sầu đa cảm, nhưng hôm nay lại không thích hợp.
Có lẽ là bởi vì Tống Cảnh Thần trở về, làm y trở nên không giống ngày thường. Tần Lý thừa nhận, sự tồn tại của Tống Cảnh Thần vẫn luôn có thể làm y dao động.
Đó dù sao cũng là thời niên thiếu, là giấc mộng tốt đẹp nhất, dù đã đi qua cũng không dễ dàng phai nhạt. Có rượu ở đây, lại đang không vui, chuyện tiếp theo cứ thế mà đến.
Trình Mộc Quân đuổi Du Thiếu Ninh đi, trở lại phòng mình ở lầu ba.
Hắn và Tần Lý đều rất để ý không gian riêng, duy trì quan hệ thân mật nhiều năm như vậy mà vẫn chưa cùng chung chăn gối. Bọn họ cùng ở lầu ba, lại ở hai phòng khác nhau, có cửa thông với phòng để quần áo ở giữa.
Trang hoàng trong biệt thự là do Trình Mộc Quân phụ trách trao đổi cùng nhà thiết kế, Tần Lý không quá để ý mấy chuyện ăn, mặc, ở, đi lại, hết thảy đều thuận theo ý Trình Mộc Quân.
Lúc thấy bản thiết kế, Tần Lý có hỏi, tại sao lầu ba lại có hai phòng ngủ.
Trình Mộc Quân giải thích là: "Vì hiệu suất công việc, buổi tối cần phải nghỉ ngơi thật tốt, tách ra thì chất lượng giấc ngủ sẽ tốt hơn."
Lý do rất đầy đủ, vì vậy hai người liền dùng hình thức sinh hoạt như vậy.
Lúc này mặc dù thời gian đã khuya, Trình Mộc Quân cũng vẫn phải chuẩn bị công việc cho ngày hôm sau. Hắn vào phòng để quần áo chuẩn bị trang phục ngày mai cho Tần Lý.
Com-lê, áo sơ mi, cà vạt, nút tay áo, hắn lui ra phía sau một bước nhìn cả chỉnh thể, lại đụng vào lồng ngực cường tráng nào đó, cảm giác ấm áp truyền đến cách một lớp áo sơ mi.
Trình Mộc Quân quay đầu lại, thấy Tần Lý mặc quần ngủ, nửa người trên trần trụi, mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Thật là đẹp.
Không thể không nói, Tần Lý hoàn toàn hợp với thẩm mỹ của Trình Mộc Quân, từ gương mặt đến cơ thể, mỗi một tấc đều có thể làm tim hắn đập mạnh.
Đáng tiếc, xuất phát từ bản thể, Trình Mộc Quân vĩnh viễn không thể biến phần động tâm này trở thành tình yêu.
Hắn cảm thán ở trong đầu một tiếng: "Đáng tiếc."
Hệ thống cảm giác được nỗi lòng của Trình Mộc Quân, cũng biết vấn đề của hắn, hỏi: "Sao vậy? Cảm giác tiếc nuối sâu sắc với bản thể của mình?"
Trình Mộc Quân: "Tình kiếp gì đó tôi đã sớm không quan tâm rồi, tận hưởng lạc thú trước mắt, quý trọng thọ mệnh còn lại mới là lý tưởng. Chỉ đáng tiếc là cảm xúc mênh mông cũng không thể làm gì, đàn ông say rượu, haiz. Tống Cảnh Thần đã trở lại, tôi phải rời xa cục thịt tốt đẹp này rồi......"
Hệ thống: "Ngừng, im lặng."
Trình Mộc Quân ngừng tưởng tượng, nhẹ nhàng nói với Tần Lý: "Sao lại không mặc áo ngủ? Đặt ở mép giường của anh đó."
Không thể làm gì mà cứ đứng trước mặt hắn với cái dạng như vậy, quá đáng.
Tần Lý ngừng vài giây mới đáp: "Không muốn mặc."
Trình Mộc Quân: "......"
Rất nhanh hắn đã nhận ra, Tần Lý không phải là uống say, mà là rất rất say, lý trí cũng chạy đi mất. Mà người này cũng thật đáo để, sau khi uống rượu thì không có gì, đợi về đến nhà mới biểu hiện ra vẻ say rượu, người khác nhìn từ bên ngoài không thấy bất thường chút nào.
Thương trường đều đồn đãi Tần Lý tửu lượng tốt, chưa ai thấy y uống say bao giờ. Trên thực tế thì không phải như thế, tửu lượng của y không tồi thật, nhưng cũng đã uống say không ít lần, nhưng người nhìn thấy dáng vẻ say rượu của y thì chỉ có một mình Trình Mộc Quân.
Nhưng rõ ràng vừa rồi trên đường về nhà Tần Lý đã tỉnh rượu rồi mà, giờ sao tự nhiên lại say? Cơn say cũng nhai lại được hả?
Trình Mộc Quân không thể hiểu được, còn có hơi bực bội.
Nói thật là hôm nay chịu quá nhiều kích thích, hắn có hơi mệt, không muốn ứng phó với một con ma men. Cũng may Tần Lý khi say vẫn khá dễ bảo, chỉ có cái là nói chuyện không đầu không đuôi.
"Sao em lại cười với Du Thiếu Ninh?"
Giống như vầy...
Trình Mộc Quân bình tĩnh xoay người nắm lấy tay Tần Lý, "Anh say rồi, để tôi đưa anh đi ngủ, thời gian không còn sớm, ngày mai còn có vài cuộc họp."
Tần Lý ngoan ngoãn đi theo hắn, bị ép nằm xuống giường cũng không hề phản kháng.
Tần Lý nằm lên giường rồi vẫn trợn tròn mắt, bướng bỉnh hỏi lại: "Sao em không cười với tôi?"
Trình Mộc Quân sửng sốt, không ngờ Tần Lý lại hỏi như vậy, bật thốt lên.
"Bởi vì anh nói tôi cười lên không giống anh ta."
Trình Mộc Quân mỉm cười, giọng điệu nhu hòa, ánh mắt dịu dàng, nhìn như đang bày tỏ tình yêu.