[Từ giờ trở đi, tôi, Akashi Seijuurou, sẽ rời khỏi đội bóng rổ trung học Teikou.]
※
Sáng sớm ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh sáng ngời chiếu vào phòng, đem mỗi ngõ ngách trong phòng đều được chiếu sáng đến vô cùng rõ ràng.
Trên giường, hai thân thể thiếu niên giao triền cùng một chỗ, bên ngoài dưới ánh sáng tươi đẹp, hai người đều có thể rõ ràng nhìn được, mỗi một biểu tình của đối phương, mỗi một thần thái, mỗi một điểm biến hóa.
Akashi đem đùi phải đến bên trong cơ thể của người bên dưới, cánh tay trái đặt ở trước ngực của hắn, dễ dàng liền áp chế hắn đến hết phản kháng.
Có lẽ nhận thấy bản thân phản kháng ngoại trừ khiến cho dục vọng chinh phục của Akashi tăng lên, Kuroko dừng giãy dụa, đôi mắt màu băng lam mở to, thẳng tắp nhìn người phía trên.
“Buổi sáng tốt lành, Akashi-kun.”
Âm sắc thiếu niên trước sau như một bình ổn mà trong trẻo, bất quá, trong đó mang theo một tia cảm giác như không muốn rời giường.
“Buổi sáng tốt lành, Tetsuya.”
Akashi ôn hòa nở nụ cười, tay phải chậm rãi vỗ về hai bên má thiếu niên.
Bất đồng với nhiệt độ lành lạnh bình thường, có khả năng bởi vì ngủ một giấc rất ngon, hai má thiếu niên thật ấm áp, khiến người ta yêu thích mà sờ không buông tay.
“Tetsu ——”
Âm thanh của Aomine từ cuối hành lang truyền tới, cơ thể Kuroko đột nhiên căng thẳng.
Hai mắt dị sắc của Akashi tối sầm.
“Kurokocchi cậu ở đâu? Trả lời tớ một tiếng đi ——”
Âm thanh Kise chậm rãi từ hành lang, hướng về phía gian phòng này, thong thả tiếp cận.
Akashi cảm thấy được lực đạo của người dưới thân chợt trở thành giãy dụa mạnh mẽ, trong ánh mắt không màu cũng nổi lên một tia giận hờn ửng hồng.
Thấp thấp cười, Akashi dùng lực mạnh hơn mà ngăn chặn thiếu niên giãy dụa, nhìn hắn bởi vì thiếu dưỡng khí mà gương mặt nghiêng nghiêng càng thêm hồng nhuận.
“Cho tôi một nụ hôn buổi sáng đi, Tetsuya. Nghe lời, tôi sẽ để cậu đi.”
“Kurokocchi —— lạc đường sao?…”
Từ nơi phát ra âm thanh của Kise, có thể phỏng đoán, người đã đến cửa gian phòng.
Tiếng bước chân rất gần rất gần.
Kuroko nhìn chủ nhân của ánh mắt dị sắc kia, người kia hồn nhiên bất giác, vẫn như cũ chặt chẽ mà áp chế hắn, bắt lấy hai tay hắn, khí lực lớn như gông xiềng, gắt gao mà khóa lại.
Con ngươi hai màu, không có một tia trêu tức.
Hắn rất chăm chú.
Thiếu niên với mái tóc màu băng lam ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng, ở bên trái gương mặt của thiếu niên tóc ngắn màu đỏ, hôn một cái.
Sau đó, hô hấp một người chợt trở nên nặng nhọc.
Akashi vô luận như thế nào cũng sẽ không thừa nhận, trong nháy mắt đó, môi thiếu niên truyền đến sự ấm áp, làm hắn quyến luyến.
Sự ấm áp mỏng manh từ trên mặt rời đi, cái loại mất mát cùng lãnh lẽo, giật mình nhận ra hắn như rơi vào hầm băng.
“Kurokocchi——”
Âm thanh cửa mở ra.
Kise đi vào phòng cuối cùng của lầu hai, cuối cùng tìm được người mà mình đã tìm nửa ngày.
“Kurokocchi cậu thật là, sao lại chạy đến phòng của đội trưởng…”
Kuroko ngồi ở trên giường, đang mặc quần áo, Akashi đứng xa xa ở một bên, mặc áo sơmi trắng chỉnh chỉnh tề tề.
Kise có chút mê mang nhìn thiếu niên trên giường, cúc áo chỉ cài một nửa, lộ ra dưới vạt áo là chỗ làm da trắng như tuyết. Phần tóc mái của thiếu niên che đi đôi mắt, nhưng mà không cách nào che được gương mặt ửng đỏ mặt.
Thời điểm Kurokocchi mới rời giường sẽ đỏ mặt sao, thật đáng yêu ~~~~(>___