Lâm Thiền Di như rơi vào đáy cốc, việc này là sao? Sao nàng lại ở thần giới được. Trong đầu nàng bây giờ là một mớ hỗn độn, còn có những thước phim bị cắt xén bớt.
“Ki aaaaaaaaaaaaaaaaa…” Nàng ôm đầu mình, tựa hồ rất đau đớn.
“Nữ nhi … nữ nhi” Hoành Bân sốt ruột kêu, từ lúc con bé tỉnh dậy nó đã hành xử rất kỳ lạ, có phải trong quá trình hợp thành đã xảy ra vấn đề gì không.
Thiên Hồng đặt bát canh xuống bàn đá, tiến lại giường băng đẩy Hoành Bân sang bên, dùng tay nàng đặt lên đỉnh đầu Lâm Thiền Di.
Não Lâm Thiền Di như được mát sa nhẹ, tay nàng rớt xuống, cơ thế bất động.
Nàng nhớ rồi, là hắn, là Dung Hán Tử hắn đẩy nàng từ trên nóc tòa nhà xuống. Ký ức chợt hiện về:
“Ngươi, Dung Hán Tử, ngươi là đồ độc ác, vô tình, ngươi không phải là người mà ... Sao ngươi lại làm như vậy với ta” Nàng lao về phía Dung Hán Tử, dùng tay đập xối xả lên ngực hắn “Ngươi nhất định sẽ sống không được yên”.
Dung Hán Tử mặc cho nàng đánh nhưng đến khi nghe được câu “Ngươi nhất định sẽ sông không được yên” liền bắt tay nàng lại, trong tâm nổi lên sát ý.
“Ta nhất định sẽ không được yên, vậy chi bằng bây giờ ta giết chết cô, trừ đi hậu họa, như vậy chẳng tốt hơn sao.” Dung Hán Tử nhếch môi, hắn từng bước từng bước đẩy nàng về phía lang cang.
Nàng không dám tin nhìn hắn, hắn là người nàng từng quen biết hay sao? Trước mắt nàng là một con sói, một con sói.
Sau đó thì “Rầm”, nàng không còn biết chuyện gì nữa.
“Nữ nhi … ngươi ăn bát canh đi, điều dưỡng cho tốt, ngày mai ta sẽ lại tới thăm ngươi” Thiên Hồng mặt lạnh nói, cầm bát canh đưa lên cho nàng.
Lâm Thiền Di nhìn Thiên Hồng, một ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng: người này thật giống mẹ nàng. Nhưng ý nghĩ này lập tức bị bác bỏ, làm sao có thể như vậy được, mẹ nàng chết từ lúc nàng mới lên ba, khuôn mặt bà nàng còn không nhớ nổi.
Lâm Thiền Di tiếp nhận bát canh, nhưng mà nó nguội mất rồi, nàng có chút không muốn ăn nữa.
Quan sát nàng Thiên Hồng liền hiểu được Lâm Thiền Di đang nghĩ gì, tay ngọc khẽ nhấc, ở lòng bàn tay nàng liền xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa nhỏ này ngay tức khắc bay vào bát canh của Lâm Thiền Di.
Bát canh lạnh ngắt liền nóng lên, nhiệt độ vừa phải không làm tay nàng bị bỏng, lại còn thoang thoảng mùi thơm lúc ban đầu, thật là thần kỳ.
Lâm Thiền Di một hơi húp sạch bát canh, rồi lại cầm chân gà thơm ngon lên chén sạch. Thật lâu rồi nàng không được ăn ngon như vậy!!!
Thấy nữ nhi một mạch ăn hết bát canh gà, bọn Thiên Hồng cùng Hoành Bân cũng thở phào nhẹ nhõm. Nữ nhi sức ăn thật tốt.