Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)

chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thủy triều đen kịt đã rút đi

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

"Tình yêu thật tuyệt vời, cũng lại quá khủng khiếp.

Nó khiến tôi không còn là tôi nữa, biến tôi thành một tôi mới toanh, một tôi xa lạ."

Nửa tiếng sau giao hàng nhanh của Thương Mục Kiêu mới đến, vẫn là cơm chưng thịt mà tôi đã đặt ở tiệm thịt sấy lần trước.

Tiếc là đã hơi lạnh, nhưng tôi cũng không có hứng ăn, ăn một lúc cảm thấy hơi nghẹn nên tôi dứt khoát buông đũa, tiếp tục lên giường đi ngủ.

Hết một buổi chiều nghỉ ngơi, cơn sốt không giảm đi, nhưng cũng không tăng lên, chỉ là cảm giác nhức nhối trên người thật khó chịu, khiến người ta trằn trọc, nghiêng qua nghiêng lại mãi không ngủ được.

Không biết ngày mai có tốt hay không.

Nếu không ổn tôi phải xin nghỉ phép.

Lại ngay lúc đang kết thúc học kỳ, mọi người đều rất bận rộn.

Nếu vì tôi mà công việc của mọi người bị trì hoãn thì thật tệ...!

Lơ mơ ngủ không biết đã bao lâu, tôi mơ hồ nghe thấy bên ngoài có người mở cửa.

Tôi cố gắng gượng dậy, nhưng cơ thể lại mềm oặt thậm chí không còn sức để đứng dậy bật đèn.

Nghe kỹ lại thì thấy mấy tiếng động bên ngoài không còn nữa, không biết là đang mơ hay là ảo giác.

Mí mắt nặng trĩu, tôi nhắm mắt lại dần dần đi vào giấc ngủ.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh tràn vào phòng ngủ, tôi rùng mình, mở mắt ra, mơ hồ thấy một bóng người cao lớn đang đứng ngoài cửa.

"Thầy, mới chín giờ đã đi ngủ rồi? Sao hôm nay ngủ sớm vậy."

Cùng với giọng nói của Thương Mục Kiêu, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên khiến tôi rất khó chịu, cau mày vùi mặt vào chăn.

"Hôm nay, hôm nay anh mệt quá..." Tôi khàn giọng nói.

Thương Mục Kiêu im lặng một lúc rồi bước đến bên giường, luồn tay qua khe hở.

Bàn tay cậu vẫn mang theo cái lạnh bên ngoài như mọi ngày, bình thường tôi sẽ cảm thấy hơi lạnh, nhưng hôm nay lại thật đúng lúc khiến người ta muốn dán sát vào để hạ nhiệt độ lên cao đến cháy cả não của mình.

Cách lớp chăn, dường như nghe thấy Thương Mục Kiêu "chậc" một tiếng.

Tôi vô thức run rẩy, không dám cọ lên tay cậu tiếp.

"Anh bị sốt đấy có biết không vậy?" Nhiệt độ thoải mái trên trán rời đi, tiếp theo đó lớp chăn bông bị xốc mạnh lên.

Tôi nheo mắt, chậm rãi điều chỉnh ánh sáng rồi vuốt trán: "Biết rồi, chỉ là sốt nhẹ thôi.

Ngủ một giấc là sẽ ổn, không có vấn đề gì lớn."

Thương Mục Kiêu nhìn tôi một lúc lâu rồi xoay người rời đi, mấy phút sau cậu quay lại, trên tay cầm một cốc nước ấm.

Cậu đỡ tôi dậy, bón tôi uống nước, tôi uống được hai ngụm thì không muốn uống nữa, quay mặt đi chỗ khác.

"Môi khô thế này, lại còn đổ mồ hôi nhiều, sao không uống thêm?" Cậu vuốt vuốt tóc mái tôi, đầu ngón tay để lại những dấu vết ngứa ran trên sườn mặt.

Tôi kìm nén cơn xúc động, lắc đầu: "Không cần, anh không khát."

Không khát là giả, nhưng khi nghĩ đến việc thừa nhận bản thân không còn một chút sức lực nào để đi ra ngoài, tôi thà nói dối một chút.

"Sao lại đột nhiên phát sốt?" Thương Mục Kiêu xoa xoa khóe mắt, như suy tư gì đó, "Hôm qua rõ ràng thấy vẫn ổn."

Tôi sững người, cụp mắt xuống, hơi hơi siết chặt đầu ngón tay vò vò lấy vỏ chăn, chợt không biết nên nói thế nào.

Tôi có thể thẳng thắn thừa nhận rằng mình không có chức năng tình dục trước mặt mọi người, nhưng tôi không thể không chút do dự nào mà nói với Thương Mục Kiêu: "Bởi vì em làm anh bị thương."

Thật đáng sợ.

Sau khi cơ thể không còn bị lý trí chi phối, từng giây từng phút nó đều trở nên mất kiểm soát.

"Chuyện của chị em đã giải quyết xong chưa?" Tôi đổi chủ đề.

"À, chị ấy tự mình thay bóng đèn rồi ngã khỏi thang bong gân cổ chân." Thương Mục Kiêu nói, "Em đã đưa chị đến bệnh viện để kiểm tra, không có bị gì nặng cả."

Nguy hiểm thật, may không bị ngã đập đầu, chỉ bị bong gân chân thôi, đúng là trong cái rủi có cái may.

"Không sao thì tốt quá rồi." Tôi lại nằm xuống, có lẽ sau khi uống nước xong cũng không cảm thấy khó chịu nhiều nữa, nhưng một lát cũng không ngủ được, thế là tôi quay sang nói chuyện với Thương Mục Kiêu.

"Chị ấy cũng là người đã có bạn trai mà, bị thương sao không đến tìm bạn trai đi.

Lúc em hỏi chị sao không đi kiếm cái gã Dương đi thì chị nói không muốn người ta lo lắng." Thương Mục Kiêu hừ mũi lạnh lùng.

"Vậy hẹn hò tên đó được ích lợi gì?"

Dương Hải Dương lúc này vẫn đang làm việc trong cửa hàng.

Cửa hàng tiện lợi / luôn phải có người, tính cả cậu ấy là có ba nhân viên thay phiên nhau trực, Thương Vân Nhu tìm em trai giúp đỡ chắc là cũng không muốn phiền đến công việc của bạn trai.

Tôi không muốn bênh vực Dương Hải Dương trắng trợn quá, nên chỉ nói: "Dù sao em cũng không bận gì."

"Ai nói em không có..." Cậu đột nhiên cao giọng, chợt khựng lại, giống như rốt cuộc đã ngộ ra điều gì, "A, là do em đúng không?"

Chủ đề thay đổi quá nhanh khiến tôi hơi không theo kịp suy nghĩ của cậu.

Thương Mục Kiêu cũng không cần tôi trả lời, tự mình nói tiếp: "Anh bị sốt vì hôm qua em làm anh đau phải không?"

Vẻ mặt cậu vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, như thể cậu không thể tin rằng một người đàn ông lại yếu ớt và dễ bị tổn thương đến như vậy.

Tôi sửng sốt, nhấp nhấp môi, đánh mắt sang chỗ khác: "Không có..."

Thương Mục Kiêu tóm lấy cằm tôi bắt tôi phải đối mặt với cậu.

"Thầy à, anh nói dối không giỏi chút nào."

Tôi dâng lên một sự xấu hổ khi bị lật tẩy, chột dạ nói: "Không sao đâu, ngủ một giấc là được thôi."

Tôi không muốn cậu nghĩ rằng tôi "phiền phức", giống một con búp bê thủy tinh không thể chạm tới.

Tôi vốn đã đủ phiền phức rồi, nếu lại phiền thêm nữa thì chẳng ai có thể chịu đựng được.

"Anh đã bôi thuốc chưa?"

Thương Mục Kiêu dĩ nhiên không hài lòng với câu trả lời của tôi, nhíu mày xốc chăn bông của tôi lên.

Đương nhiên, tôi không chịu để cậu xốc lên, bắt đầu chiến đấu với cậu ta.

Cuối cùng, vì thể lực kém hơn, tôi đã bị đánh bại, bị cậu đè lên giường cởi quần.

Ngày hôm qua mọi chuyện diễn ra trong bóng tối, tôi vẫn có thể tự lừa dối bản thân, tự nhủ rằng cậu không nhìn thấy gì cả.

Bây giờ thì đèn sáng đến mức chỉ cần không mù là có thể thấy rõ mồn một, dù có tự lừa dối mình đến đâu tôi cũng phải vùi mặt vào gối, lấy tay ôm tấm ga trải giường, run lên vì xấu hổ.

"Thương Mục Kiêu!" Tôi kích động, đầu càng choáng váng, nhắm hai mắt là cảm thấy trời đất như quay cuồng

"Được rồi, được rồi, em không nhìn nữa." Cậu ta từ phía sau hôn lên vành tai tôi, kéo chăn bông lên cho tôi.

Tôi mặc kệ cậu, vẫn vùi mặt vào gối.

Cậu đứng dậy bước ra ngoài, chẳng mấy chốc tôi đã nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng mở cửa.

Căn phòng lại trở về yên tĩnh, tôi ngẩng đầu đi kiểm tra cửa, cửa vừa mở, rõ ràng là Thương Mục Kiêu đã đi rồi.

Tại sao...!đi mất rồi?

Từng chút từng chút chua xót dâng lên trong lòng, xen lẫn đau đớn vì sốt, càng ngày càng dữ dội, khiến sống mũi tôi nhàn nhạt cay xè.

Trở lại giường một lần nữa, nhủ thầm cậu ta đi thì đi, cậu ở đây tôi cũng bệnh mà cậu đi tôi cũng vẫn bệnh, trước đây tôi có thể một mình, bây giờ một mình cũng có sao đâu.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi, tôi vẫn cảm thấy khó thở khi nỗi cô đơn tôi tưởng đã quen từ lâu ập đến như thủy triều.

Đã lâu rồi tôi không ốm, lâu đến mức cũng quên khuấy đi, lúc ốm đau mà cô đơn là khó chịu nhất.

Trớ trêu thay, khả năng chịu đựng cô đơn của tôi phần lớn được tôi rèn trên giường bệnh.

Đang miên man suy nghĩ, suýt chút nữa đã làm tốt công tác xây dựng tinh thần cho chính mình, ngoài cửa đột nhiên có tiếng mở cửa.

Tôi xoay người, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ khép hờ không chớp mắt.

Thương Mục Kiêu chỉ chốc sau đã lại xuất hiện ở ngoài cửa, trong tay cầm một cái túi nhỏ, nhịp thở gấp gáp, vành tai đỏ bừng vì lạnh.

"Bên bán hàng nói thuốc này tốt lắm, mau lành vết thương." Cậu cầm lấy chiếc túi và bước đến giường, đặt mông ngồi xuống, bắt đầu lôi mấy chai thuốc trong túi ra tháo bao bì.

Thủy triều đen kịt nhanh chóng rút đi, cả căn phòng một lần nữa lại sáng ngời và ấm áp.

Chỉ mới vài tháng, tôi từ một người thích sự cô đơn trở thành một người sợ cô đơn.

Tình yêu thật tuyệt vời, cũng lại quá khủng khiếp.

Nó khiến tôi không còn là tôi nữa, biến tôi thành một tôi mới toanh, một tôi xa lạ.

"Anh tưởng em đi rồi..." Tôi ngồi bật dậy, vì quá bất ngờ mà nói ra những điều mình đang nghĩ trong lòng.

Cậu ngồi bên cạnh vừa mở mấy tờ hướng dẫn sử dụng ra nhìn nhìn vừa trả lời tôi: "Em khác cái tên họ Dương đấy."

Tôi ngẩn người, cố gắng sử dụng bộ não chậm chạp của mình để hiểu xem họ Dương là ai mà lại xuất hiện trong đoạn hội thoại này.

"Được rồi, xoay người lại đi, em bôi thuốc cho anh." Đọc xong hướng dẫn sử dụng, cậu lấy trong túi ra đôi găng tay dùng một lần, đeo vào, hất cằm về phía tôi.

Tôi không nhúc nhích, chìa tay ra: "Đưa cho anh, anh tự làm."

Cậu rất có ẩn ý mà liếc qua phần thân dưới của tôi: "Em thấy hết rồi, có gì mà ngại?"

Tôi cụp mắt xuống, bảo cậu đi ra ngoài.

Ban đầu Thương Mục Kiêu còn không chịu, nhưng sau thấy tôi làm mặt mày nghiêm trọng, cậu mới buồn cười đứng dậy, đưa thuốc mỡ và găng tay vào tay tôi.

"Thầy à, lần sau em sẽ nhẹ nhàng." Trước khi đi, cậu đưa mu bàn tay xoa má tôi nói: "Cho em nhìn vẻ mặt anh lúc làm đi."

Có thể nhìn thấy vẻ mặt nghĩa là ít nhất có ánh sáng, có ánh sáng...!thì là...!ban ngày hoặc mở đèn sáng.

Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ...!

Tôi bôi thuốc khá vất vả, cảm thấy cơn mệt mỏi tăng lên theo cấp số nhân.

Cởi găng tay ném vào thùng rác, tôi hướng ra ngoài cửa gọi: "Được rồi, vào đi".

Thương Mục Kiêu có vẻ sốt ruột lắm rồi, tôi còn chưa kịp nói hết lời, cậu đã tung cửa ra, dựa vào khung cửa nói: "Em thấy anh ăn không được bao nhiêu cơm, có đói bụng không?"

Tôi lắc đầu, vỗ vỗ vị trí bên giường nói: "Lại đây, ngủ với anh."

Cậu cười cười ngoan ngoãn leo lên giường, không cởi quần áo, không đắp chăn, chỉ chống đầu nằm nghiêng bên cạnh, tay còn lại cách lớp chăn vỗ nhẹ ngực tôi.

"Có muốn nghe em hát không?"

Tôi nhắm mắt lại, nhích sát hơn vào người cậu.

"Muốn."

"Twinkle Little Star được không?"

Tôi cười: "Được."

"Twinkle Little Star" dịu êm vang lên bên cạnh, cùng tôi đi vào giấc ngủ.

Lần này, không có ác mộng dây dưa, không có bệnh tật dày vò, tôi ngủ một giấc thẳng đến bình minh.

Khi tôi tỉnh dậy, cơn sốt đã giảm bớt, mặc dù xương cốt của tôi vẫn còn một chút đau nhức, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.

Thương Mục Kiêu giữ nguyên tư thế trước khi đi ngủ, nghiêng người dựa vào bên cạnh tôi, tôi vừa di chuyển cậu cũng thức dậy theo.

"Mấy giờ rồi?" Cậu dụi mắt hỏi.

"Tám giờ." Tôi liếc nhìn điện thoại trả lời.

Cậu đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ của tôi rồi so sánh với nhiệt độ của chính mình.

"Hình như không còn sốt nữa, nhưng không biết có lại bệnh nữa không.

Hay hôm nay anh xin nghỉ đi, đừng đến trường."

Cậu xoa xoa cổ ngồi dậy, vươn cổ duỗi eo, có vẻ ngày hôm qua ngủ cũng không thoải mái.

"Không được, hôm nay có buổi họp nghiên cứu giảng dạy." Và đó là cuộc họp toàn khoa, vắng mặt sẽ không hay đâu.

Thương Mục Kiêu nhún vai, cũng không ép buộc: "Được rồi, nhưng nhớ đừng để quá mệt mỏi, kẻo lại cảm lạnh."

Rửa mặt xong, ăn sáng qua loa vài món đơn giản, tôi cùng Thương Mục Kiêu đi ra ngoài.

Lúc lấy xe, tôi phát hiện cậu không lái con mô tô cồng kềnh màu trắng xanh mà lại lái chiếc Hummer màu đen tôi từng gặp một lần, liền thản nhiên hỏi: "Mô tô của em đâu?"

Thương Mục Kiêu kéo cửa xe, thản nhiên trả lời: "Đưa cho Chu Ngôn Nghị rồi."

Về chuyện tại sao lại đưa cho Chu Ngôn Nghị, mượn hay tặng hay là như thế nào, thời gian bao lâu, tôi cũng không hỏi nhiều, sau khi đến trường, tôi nhanh chóng quên mất.

-

Thằng Cú nó chỉ biết hát mỗi bài Twinkle Little Star thôi đúng không =)))

./..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio