Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thương Mục Kiêu đến tận đêm khuya mới thức dậy, lúc đó lý trí và cảm tính của tôi đang chiến đấu dữ dội với nhau trong tâm trí.
Lý trí nói: "Đừng quá coi trọng mọi thứ.
Hôm nay chỉ là một vụ tai nạn.
Ngày nào trên thế giới đều có rất nhiều vụ tai nạn.
Không trở thành tay đua có chắc sẽ ổn trăm phần trăm không?"
Cảm tính vặn lại: "Trên đời có rất nhiều tai nạn, nhưng xác suất gặp tai nạn ở những nghề nguy hiểm luôn cao hơn so với những nghề bình thường.
Mi không thể phủ nhận điều này."
"Điều đó không nhất thiết.
Có bao nhiêu tay đua đã chết trong cuộc đua đâu? Xác suất rất nhỏ, an toàn hơn nhiều so với hầu hết các nghề nghiệp trên thế giới này."
"Tay đua trên thế giới có bao nhiêu người? Cứ một trăm người có một người bị tai nạn đã là % rồi.
Như vậy chưa đủ sao?"
"Chẳng lẽ mi vì một lần sặc nước mà không uống nước nữa à?"
Cảm tính đã đè bẹp lý trí.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Tôi đột nhiên sực tỉnh.
Thương Mục Kiêu không biết tỉnh lại khi nào, giơ tay cầm kim châm, chạm vào khóe môi tôi: "Thật nghiêm túc."
Tôi sững sờ nhìn Thương Mục Kiêu, cẩn thận nắm tay cậu, hỏi cậu có khát hay đói không.
Cậu vẫn tái nhợt, nói chuyện rất yếu: "Có hơi đói bụng."
Có một gian để thức ăn trong phòng bệnh với lò vi sóng và tủ lạnh.
Tôi sợ nửa đêm đói bụng không có gì ăn, lúc nãy đã cố ý mua cháo thanh đạm cất trong tủ lạnh, chỉ cần lấy ra hâm nóng là xong.
Đặt cái gối của Thương Mục Kiêu lên, tôi bảo cậu đợi một lát rồi tự mình hâm cháo.
Khi lò vi sóng khởi động, sự bình tĩnh tôi cố gắng duy trì suốt đêm đột nhiên sụp đổ không báo trước.
Tôi từ từ cúi người, áp trán vào mặt bàn lạnh lẽo, nước mắt trào ra không kìm được, chảy ào ào trên khóe mắt.
Ngón tay nắm chặt mặt bàn bằng đá cẩm thạch, móng tay đau nhức.
Tôi cắn chặt răng, cẩn thận không phát ra âm thanh nào, cho đến khi cảm xúc hỗn loạn kia được trút bỏ hết.
Lò vi sóng "ding" lên, cháo đã nóng, lúc thả lỏng khớp hàm, tôi thực sự nếm được mùi máu tanh trong miệng.
Có bồn rửa mặt bên cạnh, tôi tiện thể rửa mặt súc miệng.
Tôi vừa nhìn mình trong gương vừa lấy khăn giấy lau mặt, ngoại trừ đôi mắt bị đỏ cũng sẽ không nhìn thấy gì nếu không nhìn kỹ.
Vứt khăn giấy vào thùng rác, tôi lấy bát cháo ấm trong lò vi sóng ra, quay trở lại với Thương Mục Kiêu, mở khay bàn, đặt cháo lên trên rồi để cậu tự ăn.
Cậu có vẻ thật sự rất đói, múc hai muỗng, thấy chậm quá thế là bưng chén cháo lên húp luôn.
Ăn xong, cậu xoa bụng hài lòng, cầm lấy cốc nước ấm tôi đưa qua uống vài hớp, chợt liếc đến tôi, động tác khựng lại, đặt cốc xuống hỏi: "Sao tóc ướt vậy?
Tôi sờ sờ tóc mai ướt át, thản nhiên nói dối: "Anh thấy hơi buồn ngủ nên đi rửa mặt."
Cậu đưa tay ra chạm vào mặt tôi, đầu ngón tay vuốt ở đuôi mắt.
"Lúc em mơ màng tỉnh lại, thấy anh ở bên cạnh giường, nhìn...!rất buồn." Đầu ngón tay cậu hơi lạnh, còn vương mùi thuốc, "Em còn tưởng anh đang khóc.".
Tôi xoa xoa lòng bàn tay của cậu, phủ nhận, "Không, anh không khóc."
Bắc Giới, tại sao mày không thể ích kỷ? Tại sao mày không thể nói to với cậu ấy rằng, phải, mày rất buồn, mày không muốn cậu tiếp tục đua?
Mày lý trí khi nào đâu? Mày rõ ràng là rất sợ hãi.
Thương Mục Kiêu ăn uống no say, nằm nói chuyện với tôi một lúc, biết Thương Lộc có ghé qua, còn nhìn cậu hồi lâu, cậu hừ mũi khinh thường, không nói gì.
Dù chấn động nhẹ đến đâu thì cũng thuộc loại chấn thương sọ não, mặt mày cậu càng lúc càng tái nhợt, cuối cùng nhắm mắt nằm xuống giường nói rằng mình chóng mặt.
Tôi định gọi y tá, nhưng cậu không chịu, vỗ vào giường đòi tôi lên nằm cùng cậu.
"..."
Trong một khoảnh khắc tôi không biết cậu thật sự chóng mặt hay đang giả vờ chóng mặt nữa.
Tôi liếc nhìn về phía cửa phòng: "Bị y tá bác sĩ thấy thì không hay đâu..."
Cậu quay người sang bên cạnh, bỏ trống một khoảng giường, kê gối lên nhìn tôi chằm chằm như một chú cún con.
Tôi thở dài trong lòng, biết mình không thể từ chối nên đưa tay ra nhờ cậu kéo tôi lên.
Cậu mỉm cười ôm lấy tôi, đôi tay xuyên dưới cánh tay kéo tôi lên giường.
Cởi giày ra, tôi và Thương Mục Kiêu co ro nghiêng ngả trên chiếc giường bệnh nhỏ.
Tôi dựa vào đầu giường hoàn toàn không nằm xuống, mà Thương Mục Kiêu nằm hẳn xuống, ôm lấy eo tôi, vùi mặt vào bụng tôi.
Cậu thở nhẹ nhàng, không nói gì rất lâu.
Tôi nghĩ cậu đã ngủ, định nhắm mắt một lúc.
"Thầy ơi, họ tưởng em trượt bánh vì mưa.
Thật ra không phải.
Em sợ.
Em sợ mưa..." Cậu đột nhiên nói, hai tay ôm chặt lấy tôi, "Em sợ cảm giác hạt mưa đánh vào thân, sợ giống như hôm mẹ chết, bị ném vào mưa.
Thầy ơi, nhỡ em sợ suốt đời thì phải làm sao? Nếu họ biết em không đua được trong mưa thì phải làm sao?"
Tôi mở mắt ra nhìn cái chỗ lồi lên như một ngọn đồi dưới lớp chăn bông trên eo bụng mình.
Cậu ôm tôi chặt tôi đến nỗi tôi có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể cậu đang run rẩy nhẹ.
Tôi không thể khiến cậu từ bỏ việc đua xe.
Đây không phải là một chiến thắng lý trí, cũng không phải tôi không đủ ích kỷ, ngược lại, tôi không thể nói ra, hoàn toàn là vì một loại sợ hãi khác, sợ sẽ mất đi cậu.
Tôi sợ một ngày nào đó cậu sẽ ghét tôi.
Hận tôi vì đã hủy hoại cuộc đời cậu.
Cũng giống như mẹ cậu, bà đã đánh mất ước mơ và sự nghiệp mà mình yêu thích, và dù có tình yêu thương đến đâu, cuối cùng bà cũng đi vào ngõ cụt.
Trên đời này, tình yêu không phải là duy nhất.
Lớn lên đến tuổi này, nghiên cứu triết học hơn mười năm, tôi mới có thể hiểu thấu đáo sự thật này.
Cái chết của thể xác không phải là cái chết, cái chết của linh hồn mới chính là cái chết thực sự.
"Không." Tôi an ủi sờ đầu cậu.
"Chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý đi.
Em cũng có thể tham gia nhóm hỗ trợ tâm lý với anh.
Sẽ ổn thôi, em nhất định có thể thi đấu......"
Một lúc sau cậu không nói, cứ thế lặng lẽ ôm tôi vào lòng, như đắm chìm trong thế giới của riêng cậu.
Tôi cũng ngừng nói, chỉ lặng lẽ ở bên cậu.
Sau vài phút, cậu nghẹn ngào nói: "Bắc Giới, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em chứ?"
Trước đây tôi không quan tâm lắm, nhưng hôm nay tôi bỗng nhiên để ý ra quy luật cậu gọi tôi là "thầy" và "Bắc Giới".
Khi gọi tôi là thầy, cậu sẽ hành động như một đứa trẻ; khi gọi tôi là Bắc Giới, cậu cần tình yêu.
"Ừm, sẽ."
Được tôi đảm bảo, cậu dần dần buông tay, như thể cuối cùng cũng thoát ra khỏi cảm xúc của mình.
"Em nhất định sẽ thắng thật nhiều cúp..." Giọng cậu buồn ngủ, càng ngày càng nhỏ dần, "Để anh...!tự hào về em."
"Được." Tôi trả lời cậu, tôi trả lời tất cả những gì cậu nói.
Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, nhưng do tư thế không thoải mái, không ngủ được nhiều, tôi tỉnh dậy vào khoảng sáu giờ sáng.
Không phải tôi chưa cố gắng ngồi lại xe lăn, mà là Thương Mục Kiêu cứ ôm tôi không buông, tôi lại không nỡ đánh thức cậu, nghĩ chờ một chút, chờ một chút...!Cứ như vậy, cho đến khi Thương Vân Nhu và Dương Hải Dương đến.
Hai người lần lượt bước vào khu phòng, Thương Vân Nhu nhìn thấy tôi trong nháy mắt, ngay lập tức đứng yên, nhìn chằm chằm vào cái đầu bù xù dưới chăn bông với một biểu cảm tuyệt vời.
Dương Hải Dương đi theo cô, trên tay cầm một cái túi lớn, vì đột nhiên cô đứng lại mà suýt chút nữa đụng phải, may mà kịp thời dừng lại, lùi hai bước.
"Sao lại dừng ở đây? May mà anh không va vào..." Cậu ấy vừa chớp mắt đã nhìn thấy tôi, chữ cuối cùng mắc kẹt trong cổ họng, thật lâu mới phun ra, "...!em."
Cả ba người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không ai lên tiếng một lúc lâu.
Dương Hải Dương lúc này vẫn còn có chút ảo tưởng, vẻ mặt hết sức ngây ngô hỏi: "Cậu...!Sao cậu lại ở chỗ này? Thật là trùng hợp."
Tôi thầm thở dài, mở chăn bông ra, để lộ cái đầu bù xù của Thương Mục Kiêu, để Dương Hải Dương tỉnh lại một chút, đừng tự lừa dối mình.
Dương Hải Dương nhìn chằm chằm thanh niên đang dán lên người tôi, ly hoa quả trong tay đột nhiên rơi xuống đất, khóe miệng giật giật.
"A, Thương Mục Kiêu...!sao nó cũng ở đây." Có vẻ cậu ấy sốc quá nên quên mất luôn hôm nay mình đến thăm ai.
./..