Lư Minh Sinh thầm kêu xong rồi, nhất thời hồn bay phách tán, ngơ ngác nhìn gò má đã sưng lên của Vương Cẩn Mai.
Chuyện này ông biết tìm ai để nói lý lẽ đây, không ngờ ông lại đánh mẹ vợ Long Môn Thiếu chủ, ông phải nhận tội thế nào đây?
Ông tự đâm mình ba nhát, hay thiến của quý của mình?
Trán Lư Minh Sinh toát mồ hôi hột.
“Đều tại tôi có mắt không tròng, không nhận ra bà là mẹ vợ cậu Lý, tôi đúng là không có mắt mà, tôi sẽ tự tát mình để nhận tội, bà chưa nói dừng, thì chắc chắn tôi sẽ không dừng lại.”
Lư Minh Sinh nói với Vương Cẩn Mai xong, thì không đợi bà ta phản ứng lại, đã giơ tay lên tát mạnh vào mặt mình.
Bốp bốp bốp!
Chỉ nghe thấy tiếng tát này, đã biết Lư Minh Sinh dùng hết sức lực, ông ta thật sự tát vào mặt mình ư?
Hoa Nhật Tâm không khỏi sờ vào gò má đã sưng húp của mình, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Lý Phàm, anh không hiểu từ khi nào tên vô dụng như Lý Phàm lại uy thế đến vậy?
Lúc nãy Lư Minh Sinh hống hách như thế, mà giờ lại sợ đến tè ra quần, tình tiết xoay chuyển quá nhanh làm mọi người không kịp phòng bị.
Cả người Trương Phàm chết lặng, trước giờ anh chưa từng thấy ông chủ nhà mình mất mặt như thế.
Ngón tay Trương Phàm khẽ nhúc nhích, thậm chí anh còn có suy nghĩ, mình có nên tự tát mình cùng ông chủ không, nếu anh chỉ đứng bên cạnh nhìn, nói không chừng khi quay về anh sẽ bị gây khó dễ.
Mấy người Trương Thúy Hoa đã kinh ngạc đến phát ngốc, ai cũng ngơ ngác nhìn Lư Minh Sinh, trong lòng đầy dấu chấm hỏi.
Vương Cẩn Mai nhìn bộ dạng Lư Minh Sinh, không những không hả giận, mà ngược lại trong lòng còn dâng lên cảm giác xấu hổ, rồi nhanh chóng chuyển sang tức giận.
Lư Minh Sinh làm thế là vì Lý Phàm, mà Vương Cẩn Mai thì luôn xem thường anh, giờ chuyện ầm ĩ thế này, chẳng phải mọi người đều biết mắt bà có vấn đề à?
Nhưng mắt bà có vấn đề ư?
Vương Cẩn Mai cảm thấy mình có cặp mắt tinh tường trời sinh, nên chắc chắn sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
“Ông ngừng lại đi!”
Vương Cẩn Mai tức giận quát Lư Minh Sinh.
Lư Minh Sinh sửng sốt, dù mặt ông đã sớm bị tát đến sưng húp, nhưng ông vẫn cảm thấy chưa đủ.
Để bày tỏ thành ý mình đã hoàn toàn thay đổi, ông phải tát mình đến mức thất khiếu chảy máu mới được, giờ cùng lắm ông chỉ tát mình sưng như đầu heo thôi.
“Hả? Thế này… vẫn chưa đủ đâu, tôi có thể tát tiếp mà, bà đừng thương xót cho tôi, tôi sẽ tự lo tiền thuốc men, đây là sự sám hối từ tận đáy lòng tôi.” Lư Minh Sinh vừa nói vừa lén lút nhìn Lý Phàm.
Lý Phàm cười hờ hững nhìn Vương Cẩn Mai, anh đã nhìn ra vì sao bà tức giận.
“Tôi nói đủ là đủ, ông mau trả tiền cho chúng tôi, rồi cút khỏi đây đi!”
Vương Cẩn Mai càng nổi nóng hơn.
“À, Trương Phàm, cậu còn ngơ ngác ở đó làm gì, mau trả tiền cho mọi người đi, trả gấp lần tiền gốc ngay cho tôi!” Lư Minh Sinh hét lên.
“Vâng ông chủ.”
Trương Phàm cúi đầu không dám nhìn Lư Minh Sinh, rồi xoay người lấy điện thoại ra gọi cho phòng tài vụ thu xếp thanh toán tiền.
Mấy người Trương Thúy Hoa ngạc nhiên đến mức há miệng thành hình chữ O, một lúc sau mới hoàn hồn, cùng nhau đi tới chỗ Lý Phàm.
“Vẫn là con rể nhà chị Vương lợi hại, chỉ một câu nói đã giải quyết xong mọi chuyện, thật… thật uy phong.”
Trương Thúy Hoa nói vẻ hơi trái lương tâm nói.
Trước đó bà ta xem Lý Phàm là người vô tích sự, giờ mặc dù anh đã xuất đầu lộ diện, nhưng quan điểm của họ về anh vẫn chưa thể xoay chuyển trong chốc lát.
Nhưng thấy Lý Phàm giúp mình lấy tiền về, hơn nữa còn gấp mấy lần tiền gốc, nên Trương Thúy Hoa mới khen một câu gượng gạo như thế.
Mặt Hứa Man như bị táo bón, nhíu mày nhìn Lý Phàm: “Tên vô… cái đó, anh làm cách nào mà ông chủ Lư sợ anh đến thế?”
Hoa Nhật Tâm đã mất hết thể diện, không dám đi tới trước mặt Lý Phàm, mà chỉ nấp sau lưng một dì lớn tuổi, dỏng tai nghe câu trả lời của Lý Phàm, anh rất muốn biết tại sao anh ta lại lợi hại như thế.
Vương Cẩn Mai thấy mọi người cảm ơn Lý Phàm thì trong lòng càng khó chịu hơn.
Nếu Hoa Nhật Tâm giải quyết chuyện này, chắc chắn Vương Cẩn Mai sẽ mở cờ trong bụng.
Nhưng nếu là Lý Phàm, thì lại làm Vương Cẩn Mai cảm thấy như ăn phải đống phân, cứ nghĩ tới là buồn nôn.
Nếu thứ Lư Minh Sinh trả lại không phải là tiền, mà là thứ khác, chắc chắn Vương Cẩn Mai sẽ phất tay nói không cần rồi bỏ đi ngay, vì bà thật sự quá mất mặt.
Lý Phàm càng uy phong, thì Vương Cẩn Mai càng cảm thấy mất mặt.
“Cũng không có gì, chỉ là tôi có một bạn học khá thành đạt, đúng lúc phụ trách chấn chỉnh nghiệp vụ tài chính toàn bộ Hán thành, công việc chính của cậu ấy là chỉnh đốn mấy công ty đầu tư như của ông chủ Lư.”
Lý Phàm thuận miệng bịa ra một lý do, mấy người Trương Thúy Hoa đều lộ vẻ mặt sáng tỏ, rồi ánh mắt ai cũng hiện lên vẻ khinh thường.
“Quả nhiên là tên vô dụng, dù thế nào cũng chẳng thay đổi được bản chất của mình, mà chỉ có thể cáo mượn oai hùm.”
Hứa Man lẩm bẩm.
Nói xong Hứa Man hơi bất bình, dựa vào cái gì mà tên vô dụng Lý Phàm có một bạn học tốt, có thể ra mặt giúp anh ta như thế, Hứa Man anh tốt hơn tên vô dụng đó nhiều, sao anh lại không có bạn học lợi hại như vậy.
“Anh nói gì?”
Lý Phàm lạnh lùng nhìn Hứa Man hỏi.
“Tôi nói anh là tên vô dụng cáo mượn oai hùm! Nếu không có bạn anh ra mặt, thì một kẻ nhu nhược như anh chỉ là con chuột rúc trong đống bùn thôi!”
Giờ Hứa Man vừa không phục vừa không cam lòng, đố kỵ đến mức tâm lý hơi bất ổn.
“Ồ, ông chủ Lư, ông chỉ trả tiền gốc cho nhà bọn họ là được, không cần bồi thường nhiều thế đâu, bọn họ chẳng có quan hệ gì với tôi cả.” Lý Phàm lạnh nhạt nói.
“Được, tôi sẽ làm theo lời cậu.”
Ông chủ Lư ngoan ngoãn như một con Golden Retriever.
Hứa Man thầm chửi thề, giờ mới nhớ ra tiền ba mẹ vợ vẫn đang bị Lý Phàm kiểm soát bằng một lời nói.
Trong lòng Trương Thúy Hoa sốt ruột, tức giận quát vào mặt Lý Phàm: “Tên vô dụng nhà cậu đang làm gì đấy, cậu có biết chừng ấy được bao nhiêu không, cậu có tư cách gì mà bảo ông ta không trả cho tôi, đó là tiền ông ta bồi thường cho tôi đấy!”
Trương Thúy Hoa vốn đang dương dương tự đắc khi vô cớ nhận được mấy tỷ, nhất thời nổi giận, vô thức quát vào mặt Lý Phàm.
Lý Phàm cười khẩy không nói gì, nhìn Trương Thúy Hoa như nhìn một bà hề.
“Bà chị này, bà phải hiểu rõ một điều rằng, nếu không có cậu Lý nói giúp, thì bà hoàn toàn không nhận được một xu nào, nếu bà tiếp tục bất kính với cậu Lý, thì cả đời này bà đừng hòng nhận được số tiền gốc đó.”
Ông chủ Lư như con chó trung thành bảo vệ chủ, đứng trước mặt Lý Phàm với khuôn mặt sưng húp, mắt to trừng mắt nhỏ với Trương Thúy Hoa.
Trương Thúy Hoa nhất thời tỉnh ngộ, cảm thấy lúc nãy mình thật sự quá ngu ngốc, sao bà có thể quát Lý Phàm chứ, lẽ ra bà nên tát thằng con rể vô dụng nhà mình để xin lỗi mới đúng.
“Hứa Man! Con mau xin lỗi Lý Phàm đi!”
Mặt Trương Thúy Hoa đỏ bừng, trừng mắt nhìn Hứa Man.