Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Muốn làm chức vụ công việc gì cũng được.
Này chẳng phải ý là chức vụ công việc ở tập đoàn Giang Sơn đều tùy ý lựa chọn sao, đừng nói đến vị trí giám sự chủ tịch, cho dù chỉ là chức giám đốc bộ phận thôi, bước ra ngoài cũng đã có thể hất mặt lên trời rồi Lúc này cả Bạch Tử Hào và Hoa Nhật Tâm đều ngây cả người, cả hai người họ đều thắc mắc trong lòng, rốt cuộc thì Lý Phàm là người như thế nào?
Vương Cẩn Mai thì không khác gì bức tượng, sự việc trước mắt bà thay đổi quá nhanh, khiến cho đầu óc bà không theo kịp.
“Chủ tịch Giang, ông đang nghiêm túc chứ?”
Cố Họa Y nhỏ tiếng hỏi.
Nếu như mà có thể để cho Lý Phàm ngồi vào vị trí chức vụ cao cấp của tập đoàn Giang Sơn, như vậy cũng đủ để tất cả người nhà họ Cố thay đổi cách nhìn với anh.
“Tuyệt đối nghiêm túc, tôi chỉ sợ anh Lý không chịu hạ mình gia nhập và tập đoàn Giang Sơn của chúng tôi thôi, chỉ cần anh Lý đồng ý, tập đoàn Giang Sơn chúng tôi sẽ dành cho anh đãi ngộ tốt nhất và cao cấp nhất”
Giang Thành cung kính nói.
“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà Lý Phàm được như vậy!”
Vương Cẩn Mai lên tiếng thắc mắc.
Những gì diễn ra trước mặt hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của Vương Cẩn Mai, bà vốn định đến để vã mặt Lý Phàm, nhưng nào ngờ lúc này đây, bà cảm thấy mặt mình đang đau rát như bị lửa đốt.
Không riêng Vương Cẩn Mai muốn biết câu trả lời, mà cả Hoa Nhật Tâm, Bạch Tử Hào, Cố Họa Y đều dỏng tai lên chờ đợi câu trả lời từ Giang Thành.
Cố Họa Y nghỉ ngờ thoáng liếc nhìn Lý Phàm, lần này là Giang Thành được Lý Phàm cứu, lần trước thì Lý Phàm nói là đã cứu cháu của chủ tịch Hoàng, chẳng lẽ Lý Phàm chuyên chọn quý nhân để cứu sao.
Hơn nữa lại trùng khớp như vậy, khi những quý nhân này xảy ra chuyện, Lý Phàm đều có mặt bên cạnh họ?
Cố kiềm chế thắc mắc nghỉ ngờ trong lòng, Cố Họa Y định bụng về nhà rồi sẽ hỏi Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn ánh mặt chờ đợi của Giang Thành, rồi cười nói: “Tôi không đảm nhận được chức vụ cao cấp gì đâu, tôi chỉ có thể cám ơn ý tốt của chủ tịch Giang thôi”
Nghe xong, ánh mắt của Giang Thành có chút thất vọng, vốn dĩ ông định để Lý Phàm vào làm ở tập đoàn Giang Sơn, như vậy thì ông sẽ thuận tiện dựa hơi nhờ vả.
“Vậy nếu khi nào anh muốn đến thì gọi điện cho tôi, tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết mình”
Giang Thành nhiệt tình nói.
“Được rồi, nếu có nhu cầu thì tôi sẽ liên hệ chủ tịch Giang, vậy tôi đi trước đây”
Lý Phàm đứng dậy đi ra ngoài, Giang Thành vội vàng mở cửa giúp Lý Phàm.
Bạch Tử Hào và Hoa Nhật Tâm chứng kiến mà khóe mắt không khỏi giật giật, hai người họ cảm thấy bộ dạng của Giang Thành lúc này không khác gì là chó bám chân nịnh hót.
Hai người họ không hẹn mà đều có cùng suy nghĩ, nếu như mình là người cứu Giang Thành thì tốt biết mấy, Lý Phàm dựa vào gì mà may mắn như vậy!
Cố Họa Y kéo theo Vương Cẩn Mai với gương mặt đang khó chịu đi theo ra cửa văn phòng.
Hoa Nhật Tâm tức đến hai bên mặt khế giật, anh đập mạnh vào bàn, giận đến mức thiếu điều muốn vồ ra cần Lý Phàm.
“Nhật Tâm, lần này anh đúng là giết tôi rồi, mẹ kiếp, tôi phải làm chó canh cửa rồi!
Bạch Tử Hào tức giận nhìn Hoa Nhật Tâm.
Vốn dĩ Bạch Tử Hào chỉ muốn giúp đỡ, nào ngờ lần này lại tự mình đẩy mình xuống hố lửa.
Với những lời cảnh cáo đe dọa của Giang Thành, Bạch Tử Hào không dám nghĩ đến chuyện từ chức nữa, nếu như từ chức nghỉ việc, thì anh xác định chắc chắn sẽ thất nghiệp.
Lúc này đây, Giang Thành đã đưa Lý Phàm ra đến cửa, rồi sắp xếp tài xế của mình lái xe đưa cả nhà Lý Phàm về nhà.
“Anh Lý, sau này rảnh rỗi thường xuyên ghé chơi, cửa tập đoàn Giang Sơn chúng tôi luôn luôn rộng mở vì anh, anh luôn luôn là khách quý của chúng tôi”
Giang Thành lên tiếng nịnh hót với vẻ mặt tươi cười.
“Được, có rảnh tôi sẽ tới”
Lý Phàm ngồi vào hàng ghế sau, Giang Thành cẩn thận đóng cửa xe, sau đó vẫy tay chào đưa tiễn xe lăn bánh rời đi.
Suốt đường đi Vương Cẩn Mai không nói tiếng nào, trong lòng bà hỗn độn lộn xộn không biết nên nói gì cho hợp lý.
Về đến nhà, Vương Cẩn Mai nghiêm mặt nói: “Lý Phàm, cậu nói tôi biết rốt cuộc sự việc là như thế nào!”
“Sự việc như thế nào là sao?”
Lý Phàm giả vờ không hiểu hỏi ngược lại.
“Cậu còn giả vờ cái gì nữa, rột cuộc cậu với chủ tịch Giang là như thế nào! Sao ông ta lại cung kính với cậu như vậy, điều này không hợp logic lắm!”
Trên đường về, Vương Cẩn Mai càng nghĩ càng cảm thấy vô lý, bà cảm thấy cho dù Lý Phàm có cứu Giang Thành đi nữa, Giang Thành cũng đâu cần thiết đối xử cung kính với anh như vậy được.
“Con chỉ là trùng hợp cứu chủ tịch Giang thôi, chủ tịch Giang lúc nãy không phải đã nói rồi sao, lúc đó cả đống người, không ai dám bước lên cứu ông, ai cũng nghĩ rằng ông lừa đảo, con nhìn tình hình của ông có không ổn, nên đã chú động giúp đỡ”
Lý Phàm sẵn tiện giải thích.
“Cho dù cậu có cứu chủ tịch Giang đi nữa, ông ấy cũng không cần phải đối xử với cậu như vậy! Sao lại có chuyện tùy tiện để cho cậu muốn lựa chọn vị trí chức vụ gì cũng được, chỗ đó là tập đoàn Giang Sơn đó, tập đoàn tiếng tâm nhất ở Hán Thành này đó!”
Vương Cẩn Mai van không tin lời nói của Lý Phàm, bà cảm thấy nếu bản thân bà là Giang Thành, cùng läm thì cho Lý Phàm thêm chút tiền coi như là phí cám ơn, như vậy là xong, chứ không phải đưa vị trí chức vụ cao cấp trong công ty ra cho cậu chọn “Ha ha, lời nói của chủ tịch Giang chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo, mẹ không thấy con không dám tiếp lời sao, ông ta cũng chỉ là vì muốn trút giận giùm con nên mới xử lý Bạch Tử Hào, cho dù ông ấy có cho con làm giám đốc quản lý cao cấp gì gì đi nữa thì con cũng không dám nhận đâu”
Lời giải thích của Lý Phàm khiến cho Vương Cẩn Mai im lặng không nói được gì, bà cảm thấy lời giải thích như vậy cũng hợp lý, có thể Giang Thành chắng qua chỉ nói lời khách sáo mà thôi “Mẹ, Lý Phàm nói cũng có lý, lân này anh ấy không sai, với khả năng của anh ấy, đúng thật là không thích hợp làm việc ở tập đoàn Giang Sơn”
Cố Họa Y nói giúp.
Vương Cẩn Mai tức giận trừng mät nhìn Lý Phàm, hung hãng nói: “Mau đi nấu cơm đi, rác thải như cậu chỉ có thể ở nhà ăn bám!”
“Dạ”
Lý Phàm cúi đầu đi vào phòng bếp, không lâu sau Cố Họa Y cũng chui vào bếp, nhỏ tiếng nói: “Vừa rồi những gì anh nói là thật sao? Không có xạo chứ?”
“Đương nhiên là thật, em không tin anh sao, anh làm gì có khả năng đó, nếu anh có bản lĩnh thì anh cũng sẽ không để cho em vì theo anh phải chịu thiệt thòi bị người khác khinh bí”
Lý Phàm nhỏ tiếng nói.
“Em tin lời anh nói, chuyện hôm nay anh đừng trách mẹ em, bà ấy cũng vì sốt ruột nên mới vậy, bà thấy anh đi làm ở viện thấm mỹ mà không kiếm được tiền, nên chắc bà hy vọng anh có thể tìm được công việc thích hợp. Chỉ là Hoa Nhật Tâm quá đáng quá, rõ ràng anh ta cố tình làm nhục anh”
Cố Họa Y tức giận khẽ nghiến răng bỉu môi, bộ dạng như tức giận mà cũng rất đáng yêu.
“Không sao, lân này không phải anh ta cũng bị họa lây rồi sao, anh đoán chắc Bạch Tử Hào đó sẽ rất ghét Hoa Nhật Tâm đây, nói không chừng sau này anh ta sẽ làm ra chuyện gíi đó khiến cho Hoa Nhật Tâm phải hối hận cho coi”
Lý Phàm cười ha hả nói.