Thiếu Chủ Bí Mật

chương 212: ba người cùng quỳ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng Âu Dương Trung Thành có chút hoảng sợ, nhìn điện thoại bạch kim được làm theo yêu cầu phát ra tiếng chuông dễ nghe, thật muốn đập nát nó.

Giây phút chuông điện thoại kêu lên đã trở thành lời nguyền của Âu Dương Trung Thành, trước đây đã có ba người bị lời nguyền này thôn tính rồi.

Nghe, hay là không nghe đây?

Đây là một vấn đề.

“Âu Dương tổng, sao anh không nghe thử xem, tốt xấu gì cũng biết chuyện gì xảy ra, dễ dàng ứng phó.”

Giọng Tiền tổng run rẩy.

Âu Dương Trung Thành là hy vọng cuối cùng của ba người Tiền tổng, nếu Âu Dương Trung Thành cũng xảy ra chuyện, vậy bọn họ sẽ cùng nhau phá sản mất.

Sau khi phá sản tất cả của cải sẽ bị xóa sổ, tất cả cuộc sống xa hoa sẽ không còn nữa, tất cả kẻ thù đều sẽ giương nanh múa vuốt, đó sẽ là một cuộc sống không thể tưởng tượng được.

Âu Dương Trung Thành cứng đờ vươn tay ra, ngón tay run rẩy trên điện thoại, không thể nào cầm lấy được.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên ngắt, thông báo cuộc gọi nhỡ nhảy trên màn hình.

Âu Dương Trung Thành bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như được giải thoát vậy, lại giống như vừa thoát khỏi tử thần, dựa vào sofa thở hổn hển.

Mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo Âu Dương Trung Thành, chiếc áo sơ mi cao cấp phẳng phiu, giờ phút này đang dính trên người, làm Âu Dương Trung Thành cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

“Sao ông không nghe điện thoại.”

Giọng nói Lý Phàm truyền tới, giống như tiếng từ Địa ngục Cửu U truyền tới vậy.

Âu Dương Trung Thành phẫn nộ nhìn Lý Phàm, trong ánh mắt như muốn phun ra lửa giận.

“Đều là do cậu giở trò! Cậu tưởng như vậy sẽ dọa được tôi sao, Âu Dương Trung Thành tôi phiêu bạt khắp thiên hạ, cậu không thể nào làm tôi phá sản được!”

Âu Dương Trung Thành vô cùng tức giận, chỉ có dùng sự tức giận mới có thể che lấp sự sợ hãi và sự yếu đuối của anh ta lúc này.

“Điện thoại ông lại reo kìa, nghe đi.”

Lý Phàm khế nói, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười lạnh lùng.

Âu Dương Trung Thành có cảm giác ớn lạnh, nhìn Lý Phàm giống như Tu La đòi mạng sống vậy, cảm giác sợ hãi dâng trào trong lòng Âu Dương Trung Thành!

Trong nháy mắt, cả người Âu Dương Trung Thành run lên.

Dưới sự sợ hãi, giọng nói Lý Phàm dường như có chút uy nghiêm, Âu Dương Trung Thành không tự chủ được đưa tay cầm lấy điện thoại.

Hạt mồ hôi như hạt đậu rơi trên trán Âu Dương Trung Thành, sau khi ấn nút nghe Âu Dương Trung Thành đưa điện thoại lên tai, nhắm chặt mắt lại.

“Alo.”

Yếu đuối, bất lực, sợ hãi!

Từ trong từ ngữ này có thể nhìn ra.

“Âu Dương tổng, công ty đang gặp chút khó khăn, toàn bộ vốn lưu động bị đóng băng, toàn bộ nhà máy sản xuất và kho hàng đều bị niêm phong, tất cả các nhà cung cấp đều đòi tiền, tất cả người mua đều yêu cầu trả lại, mọi vấn đề về chất lượng sản phẩm đều bị khiếu nại, tất cả..”

Vô số chuyện bên tai Âu Dương Trung Thành, chỉ cần liên quan đến kinh doanh, tất cả đều có vấn đề.

Đây là một cơn bão, một cơn bão giết người!

Có thể làm ra nhiều như vậy, cần bao nhiêu là sức lực!

Trong lòng Âu Dương Trung Thành tràn đầy tuyệt vọng, cho dù kết giao cá nhân của ông ta có gấp mười lần, gấp trăm lần, cũng không thể có làm được nhiều như vậy!

Nhiều như vậy nếu như bị tách ra sử dụng, cũng đủ làm cho mười đến hai mươi xí nghiệp bị phá sản!

Nhưng tất cả những thứ này đều dùng cho công ty của Âu Dương Trung Thành rồi.

Đây là sự chế giễu Lý Phàm đối với ông ta, dùng thực lực để nghiền áp, cho Âu Dương Trung Thành biết, khoảng cách chênh lệch giữa con người với con người có thể rộng lớn như vậy.

Sụp đổ rồi!

Tinh thần Âu Dương Trung Thành sụp đổi hoàn toàn, yếu ớt ngồi trên ghế sofa, hai má kịch liệt co giật, ngũ quan dần dần vặn vẹo vào nhau.

“Âu, Âu Dương tổng, anh không sao chứ”

Tiền tổng yếu ớt hỏi.

“Có… sao”

Âu Dương Trung Thành yếu ớt nói, ánh mắt nhìn về phía Lý Phàm cách đó không xa.

Đây là người khiến chúng ta phá sản, người thắt chuông thì mới tháo được chuông.

Muốn không bị phá sản, muốn tiếp tục hưởng cuộc sống xa hoa, vậy chỉ cần xin Lý Phàm tha cho!

Cuộc đời tuyệt vọng của Âu Dương Trung Thành, đột nhiên có một tia hy vọng, hy vọng đó chính là sự tha thứ của Lý Phàm.

Thân hình ông ta trượt trên ghế sofa, thân hình Âu Dương Trung Thành mềm giống như sợi mì, từ trên sofa trượt xuống mặt đất, hai đầu gối trực tiếp quỳ xuống.

Vòng eo hơi béo nhanh chóng gập lại, Âu Dương Trung Thành dập đầu xuống đất, một tiếng cộc vang lên.

Ba người Tiền tổng đều bị dọa sợ, họ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

“Âu Dương tổng! sao, sao anh lại…”

Tiền tổng đang nói, đột nhiên nửa câu sau bị nghẹn lại, bởi vì anh ta thấy Âu Dương Trung Thành đứng thẳng lưng lên, sau đó lại khom lưng xuống, để trán đập xuống mặt đất.

Cộc cộc cộc.

Liên tiếp những tiếng đập đầu vang lên, Âu Dương Trung Thành cũng không biết đã dập bao nhiêu cái, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng thì mới dừng lại.

Mà lúc này trán ông ta đã bị rách ra, máu tươi theo mặt chảy xuống, thoạt nhìn vừa đáng sợ lại vừa đáng thương.

“Lý Phàm, à không, cậu Lý, ông Lý, tôi sai rồi, Âu Dương Trung Thành tôi có mắt không tròng, mắt chó xem thấp anh, không nhận ra vị đại thần cậu, tôi nói chuyện không biết nặng nhẹ, cả miệng đều là phân, tôi là tên cặn bã phế vật ngu ngốc, cầu xin anh hãy tha cho công ty của tôi.”

Âu Dương Trung Thành nước mắt hòa với máu cùng nhau chảy xuống, giọng nói khàn khàn buồn bã như tiếng than của chim đỗ quyên rỉ máu khiến người khác thương cảm.

“Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, anh trừng phạt tôi thế nào cũng được, anh có thể đánh gấy tứ chỉ tôi, à không, đánh gãy ngũ chỉ cũng được, chỉ cần anh đừng để tôi phá sản, tôi thật sự không thể phá sản!”

Âu Dương Trung Thành kiêu ngạo độc đoán kẻ thù khắp nơi, chưa nói đến việc phá sản, chỉ cần sáng mai những tin tức của công ty bị truyền ra ngoài, những kẻ thù trước kia nhất định sẽ ra tay, có lẽ Âu Dương Trung Thành sẽ không sống nổi qua ngày mai.

Tiền tổng, Lâm tổng, Lý tổng nhìn nhau, trong lòng ba người cũng tràn đầy thê lương.

Chỗ dựa vững chắc sau lưng họ đã van xin như vậy rồi, ba người bọn họ còn chần chừ gì nữa.

Trước sức mạnh lớn như vậy, cho dù Kình Thiên Trụ tới cũng phải quỳ thôi, huống chỉ ba người Tiền tổng bọn họ đều là người bình thường.

Bịch!

Bịch!

BịchI

Giống như việc làm sủi cảo vậy, ba người Tiền tổng cũng quỳ gối trên mặt đất, học theo bộ dạng của Âu Dương Trung Thành dập đầu quyết liệt.

Mấy cô bồi rượu xếp thành hàng run bần bật, mấy ông chủ trước đó còn chê bai cười cợt đủ kiểu giờ đột nhiên quỳ xuống, tất cả đều sợ hãi kèm theo †ò mò nhìn Lý Phàm.

Lý Phàm trong mắt họ đột nhiên trở nên thần bí mà vô cùng lớn mạnh, đánh nhau dũng mãnh như vậy, lúc xử mấy ông chủ lớn lại vô cùng lạnh nhạt vô tình, chỉ cần mấy cuộc điện thoại là có thể làm cho mấy ông chủ lớn này quỳ xuống, đây tuyệt đối là người siêu cấp trong truyền thuyết.

Thậm chí có cô bồi rượu suy nghĩ bậy bạ, ảo tưởng nếu như có thể cùng Lý Phàm làm cái đó, chắc có thể bay cao hóa phượng hoàng luôn.

Lý Phàm lấy một cái ghế đến trước mặt Âu Dương Trung Thành, trực tiếp ngồi xuống.

“Biết tôi muốn làm gì không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio