Xe dừng ở lối vào khách sạn Đế Hào, nhân viên gác cửa bước tới và kính cẩn mở cửa xe ra.
Vương Cẩn Mai nhìn thấy có nhân viên gác cửa tới mở cửa xe, hào hứng nói: “Nhìn xem, có nhân viên gác cửa đến mở cửa xe, hẳn là một khách sạn tốt.”
“Dì ơi, Đế Hào là một khách sạn cao cấp năm sao, tốt hơn nhiều so với Hilton, Marriott và các khách sạn năm sao khác. Nghe nói sẽ sớm được nâng cấp thành khách sạn sáu sao.”
Hoa Nhật Tâm đắc ý giải thích.
Cố Thiệu Huy khẽ gật đầu. Theo kinh nghiệm trước đây của Cố Thiệu Huy, khách sạn năm sao đều là những khách sạn hàng đầu, còn khách sạn sáu sao thì chưa bao giờ nghe đến.
Nếu Lý Phàm nói có khách sạn sáu sao, Cố Thiệu Huy nhất định sẽ mắng anh ngu dốt, nhưng Hoa Nhật Tâm nói, Cố Thiệu Huy lại tin trăm phần trăm.
“Nhật Tâm rất có lòng, Lý Phàm, cậu xem người ta kìa, rồi nhìn lại chính mình đi, kém Nhật Tâm hàng trăm con phố.”
“Hừ, cái thứ rác rưởi này sao có thể so sánh với Nhật Tâm? Cậu ta còn không xứng liếm giày cho Nhật Tâm nữa là. Họa Y, con nhìn cho kỹ vào.”
Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy mỗi người đều khiển trách Lý Phàm, sau đó xuống xe và đi vào khách sạn.
Cố Họa Y nắm tay Lý Phàm và đi theo sau họ.
Hoa Nhật Tâm đưa chìa khóa xe cho người phục vụ, sau đó nhanh chóng đi theo.
Nội thất của khách sạn đều được thiết kế theo phong cách sinh thái, cảnh quan và cây xanh được lồng ghép khéo léo trong khách sạn, bước vào khách sạn như lạc vào một khu vườn vậy.
Khách sạn như vậy hoàn toàn thay đổi cái nhìn của Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai về khách sạn, trong nhận thức của hai người thì lối ra vào chính là đại sảnh, sau đó trong khách sạn có vô số phòng mà thôi.
Nhưng nhìn nội thất của khách sạn theo phong cách sinh thái trước mặt, cả hai đều ngỡ ngàng như một người nhà quê mới lên thành phố.
“Ồ, không hổ là khách sạn cao cấp năm sao. Nội thất được thiết kế rất sang trọng. Nếu tôi không biết đây là một khách sạn, thì tưởng đó là một công viên rồi.”
Vương Cẩn Mai ngạc nhiên nói.
“Dì ơi, cái chính ở đây là môi trường tốt, ra ngoài chơi không phải chú trọng đến việc ăn ở hay sao, để tâm tình thoải mái thì phải chọn khách sạn tốt nhất mới được.”
Hoa Nhật Tâm vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lý Phàm, muốn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh.
Nhưng vẻ mặt của Lý Phàm rất bình tĩnh, dường như anh không hề để ý đến nội thất bên trong khách sạn.
Lại giả vờ, thật biết giả vờ, để tôi xem anh có thể giả vờ trong bao lâu.
Trong lòng Hoa Nhật Tâm có một con quái vật nhỏ đang gầm thét.
“Họa Y, em thấy thế nào, có muốn anh đặt một phòng hoa tươi giường lớn cho em không, trong phòng tràn đầy hoa, rất lãng mạn, em muốn không.”
Hoa Nhật Tâm lấy lòng Cố Họa Y, muốn để Cố Họa Y buổi tối tách phòng với Lý Phàm, để anh ta tìm được cơ hội gần gũi Cố Họa Y hơn, nếu không, Lý Phàm sẽ luôn ở bên Cố Họa Y, nhìn thôi cũng khiến cho Hoa Nhật Tâm cảm thấy khó chịu.
Cố Họa Y lắc đầu: “Chúng tôi chỉ cần ở một phòng hạng chuẩn là được rồi, cũng coi như giúp anh tiết kiệm tiền.”
“Cái gì mà tiết kiệm tiền chứ, em đi ra ngoài chơi, sao cần phải tiết kiệm chút tiền nhỏ này? Anh cũng không phải là tên rác rưởi ăn bám kia, chỉ có ăn bám mới tính toán từng đồng một.”
Hoa Nhật Tâm thuận tiện bới móc Lý Phàm.
Lý Phàm mỉm cười nhìn giá phòng niêm yết, phòng hạng chuẩn rẻ nhất là năm triệu sáu. Phòng giường lớn hoa tươi mà Hoa Nhật Tâm vừa nói là tám triệu sáu một đêm, còn phòng tổng thống thì có giá là ba tỷ.
“Cậu không cần tiền thì đặt cho Họa Y một phòng tổng thống đi.”
Lý Phàm đột ngột nói.
Hoa Nhật Tâm thiếu chút nữa tắt thở trước lời nói của Lý Phàm, đặt ba tỷ một đêm cho phòng tổng thống, Hoa Nhật Tâm thực sự không kham nổi.
Nếu buổi tối Cố Họa Y đồng ý làm gì đó, Hoa Nhật Tâm vì một đêm xuân cũng có thể cắn răng lấy ra ba tỷ đặt phòng tổng thống.
Nhưng bây giờ ngay cả nắm tay cũng không nắm được, Hoa Nhật Tâm đương nhiên sẽ không điên đến nỗi trả nhiều tiền như vậy để đặt phòng.
Cố Thiệu Huy và vợ ông ta đang choáng váng vì giá phòng cao ngất ngưỡng, khi nghe thấy lời của Lý Phàm thì mặt đen lại, cùng trừng mắt nhìn Lý Phàm.
“Cậu không ngại chưa đủ xấu hổ phải không? Ở đây cậu không có quyền lên tiếng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại đi!”
“Thiệu Huy, đừng nghe lời nhảm nhí của tên vô dụng kia, chúng ta chỉ định đặt một căn phòng hạng chuẩn thôi, nhưng Họa Y thì nên đặt một căn phòng giường lớn hoa tươi.”
Cố Thiệu Huy khiển trách Lý Phàm, Vương Cẩn Mai giúp Hoa Nhật Tâm nói chuyện, hai người phân công rõ ràng.
Khóe miệng Hoa Nhật Tâm hơi nhếch lên, anh ta lấy thẻ vàng của khách sạn Đế Hào từ trong túi ra, đặt trước mặt nhân viên lễ tân.
“Dì, chúng ta không thiếu tiền, một người một phòng giường lớn hoa tươi, dì và chú cũng có thể hưởng thụ một chút, Họa Y cũng có thể hưởng thụ. Về phần tên rác rưởi này, hừ, đi theo được thơm lây, cũng cho anh ta trải nghiệm một chút cuộc sống xa hoa đi.”
Khi người phục vụ nhìn thấy thẻ vàng của Hoa Nhật Tâm, lập tức đứng lên, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: “Hội viên thẻ vàng cao quý, ngài muốn đặt năm phòng giường lớn hoa tươi phải không?”
“Đúng, năm phòng.”
Hoa Nhật Tâm độc đoán nói.
“Được, ngài là thành viên thẻ vàng, được giảm % giá phòng và tặng phiếu buffet miễn phí vào sáng mai. Ngoài ra, ngài còn được hưởng tất cả các dịch vụ kèm theo của thành viên thẻ vàng, chẳng hạn như sử dụng miễn phí hồ bơi, phí tập thể dục, dịch vụ mát-xa…”
Nghe thấy các dịch vụ kèm theo khác của thành viên thẻ vàng, mắt của Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai sáng lên.
“Thành viên thẻ vàng còn có nhiều lợi ích như vậy, thật là đáng giá.”
Đôi mắt Vương Cẩn Mai sáng rực.
Nhân viên quầy lễ tân cung kính nói: “Nếu ngài có nhu cầu, ngài có thể đăng ký thành viên thẻ vàng ở chỗ tôi. Chỉ cần nạp ba tỷ là đã có thẻ vàng.”
“Nạp ba tỷ, quá nhiều rồi, chúng tôi cũng già rồi, không thường xuyên đi ra ngoài, cũng không cần thẻ vàng như này.”
Vương Cẩn Mai sợ hãi khi nghe nạp ba tỷ, lại không phải người kinh doanh thường xuyên ra ngoài, dù có ra ngoài thường xuyên thì Vương Cẩn Mai cũng sẽ không chọn sống ở một nơi đắt đỏ như vậy.
Nhưng sau đó lại nhớ tới Hoa Nhật Tâm có thẻ vàng ở đây, hẳn là đã nạp rất nhiều tiền, tuổi trẻ ưu tú như vậy xem ra còn tốt hơn tên Lý Phàm ăn bám kia.
“Nhật Tâm, cậu nạp tiền rồi chắc không rút lại được phải không. Người làm doanh nhân như cậu có phải khi ra ngoài luôn ở khách sạn cao cấp như vậy không?”
“Nạp cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng mười lăm tỷ thôi. Bình thường đi họp nghiên cứu hay thảo luận gì đó thì phải ở khách sạn tốt chút. Hiện nay thói đời đều thực tế như vậy hết, anh mặc đồ rẻ, ăn không sang, ở chỗ không cao cấp thì sẽ bị người ta khinh. Ví dụ như tên ăn bám này, không phải luôn bị người ta khinh thường hay sao.”
Hoa Nhật Tâm khinh thường nhìn Lý Phàm, trong mắt hiện lên vẻ khiêu khích.
Vương Cẩn Mai phụ họa theo: “Nhật Tâm nói rất đúng. Bởi vì tên rác rưởi này không có công việc, dì cũng đã bị người ta khinh thường không ít. Mỗi khi đi gặp các chị em của dì, dì thật sự không dám nhắc đến con rể.”
“Ha ha, bùn loãng không trát được tường, đồ rác rưởi cũng chỉ có thể ăn bám thôi.”