“Tôi và Khang Văn Hân cùng góp vốn làm một câu lạc bộ xe đua, nếu ông có hứng thú thì mời ông cùng tham gia.”
Lý Phàm quyết định cho Khang Vĩnh Kiền một cơ hội.
Nếu Khang Vĩnh Kiền đã rửa tay gác kiếm, Lý Phàm sẽ dẫn Khang Vĩnh Kiền cùng tiến lên, dù sao hiện giờ Lý Phàm cũng đang thiếu một trợ thủ.
Chưa nói đến chuyện về sau sẽ tiếp quản Long môn, kể cả trước mắt Lý Phàm muốn thay đổi cục diện, cũng cần tìm được một người có thể tin tưởng được.
Khang Vĩnh Kiền không hề do dự, lập tức gật đầu, nói: “Tôi đồng ý, đồng ý cùng tham gia. Công việc gì mệt, vất vả cứ giao hết cho tôi là được, anh và Văn Hân làm chỉ huy, tôi là chân chạy việc cũng được.”
“Ha ha, ông bằng lòng nhận lời là được, mọi chuyện cụ thể thế nào tới lúc đó tôi sẽ bàn bạc với Văn Hân. Nếu không còn chuyện gì nữa, ông có thể đi trước được rồi.”
“Được, bây giờ tôi sẽ đi. Thời gian tôi ra ngoài cũng không phải là ngắn nữa, để tránh bọn chúng nghi ngờ, bây giờ tôi sẽ đi trước. Có chuyện gì tôi sẽ liên hệ với anh qua Văn Hân.”
Lý Phàm khẽ gật đầu, Khang Vĩnh Kiền đẩy cửa xe ra, trở lại xe của mình, lái chiếc xe phóng vút đi.
Khang Văn Hân hơi nghi hoặc: “Sư phụ, sao sư phụ lại để chú ấy tham gia vào dự án của chúng ta?”
“Không phải là tôi đang nể mặt cậu sao. Cho ông ta một cơ hội làm lại từ đầu.”
Lý Phàm cười rồi nói.
Khang Văn Hân không ngờ mình lại được nể mặt như vậy, hơn nữa lại là Lý Phàm nể mặt. Khang Văn Hân không biết nên báo đáp thế nào.
“Tôi xin thay mặt chú tôi cảm ơn sư phụ, về sau nhà họ Khang chúng tôi tuyệt đối sẽ không quên mối ân tình này.”
Lý Phàm xua tay rồi nói: “Chuyện này cũng chẳng đáng gì.”
Nói xong, Lý Phàm lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Cố Họa Y, hỏi cô đã tới chùa Linh Sơn hay chưa, đang ở chùa hay như thế nào.
Lý Phàm lo lắng cho sự an toàn của Cố Họa Y nhưng anh cũng không muốn đi thẳng vào chùa Linh Sơn, dù sao lúc trước chính cô là người không muốn dẫn anh theo cùng.
Ngay sau đó, Lý Phàm đã nhận được tin nhắn trả lời của Cố Họa Y.
“Bọn em tới rồi, vừa bái Quan âm bồ tát xong, một lát nữa sẽ đi nghe pháp sư đọc kinh cầu phúc. Anh ngoan ngoãn ở nhà đợi bọn em về nhé.”
Lý Phàm không nghe ra được bất kỳ điều gì bất thường trong giọng nói cả Cố Họa Y, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn được đôi chút.
“Tôi xem trêи bản đồ thấy lưng chừng núi có một ngã ba dẫn tới một vườn quả, chúng ta tới vườn quả đó chờ.”
“Vâng thưa sư phụ, sao chúng ta không đi thẳng tới đó? Chẳng lẽ sư mẫu không dẫn sư phụ đi cùng sao?”
Khóe mắt Lý Phàm giật giật, khuôn mặt anh ủ rũ: “Sư mẫu của cậu bị mấy ông trọc đầu lừa rồi, đợi khi nào tôi có thời gian nhất định sẽ tới đây dạy dỗ cho mấy ông già này một trận.”
Khang Văn Hân cười rúc rích rồi lái xe về hướng vườn quả.
…
Phòng của phương trượng, chùa Linh Sơn.
Phương trượng Pháp Trí mặc áo cà sa, khuôn mặt tươi cười đứng trước mặt Long Hậu.
Long Hậu ngồi trêи một chiếc ghế bành, khuôn mặt bình tĩnh nói: “Mời phương trượng ngồi, cần gì phải khách sáo như vậy chứ, chúng ta đang ở trong chùa Linh Sơn của phương trượng mà.”
“A di đà phật, thí chủ có dung mạo vô cùng cao quý, bần tăng không dám cùng ngồi với thí chủ. Chùa Linh Sơn này cũng không phải là chùa Linh Sơn của bần tăng mà là chùa Linh Sơn của Phật tổ.”
“Đúng là một hòa thượng biết ăn nói, Đức Võ, tăng số tiền quyên góp cho chùa thêm tỷ rưỡi nữa.” Long Hậu vui vẻ nói.
Một câu dung mạo vô cùng cao quý đã đi thẳng vào trong lòng của Long Hậu.
Trong lòng phương trượng Pháp Trí cũng rất vui vẻ: “Cảm ơn sự hào phóng của thí chủ, Phật tổ sẽ che chở cho thí chủ, giúp thí chủ cầu được ước thấy.”
“Ồ, thật như vậy sao? Nếu tôi muốn cầu được ước thấy thì chỉ cần tu sửa lại chùa Linh Sơn, khoác một tấm áo mới cho Phật tổ.”
Mắt phương trượng Pháp Trí đảo một vòng, trong lòng thầm suy đoán, cảm thấy Long Hậu nhất định là một phu nhân nhà giàu, đoán rằng bà lấy một ông chồng già khắm và bây giờ ông ta sắp không trụ được nữa nên muốn lên kế hoạch để chiếm đoạt gia sản.
Phải nói rằng phật pháp của phương trượng Pháp Trí không tinh thâm lắm nhưng bản lĩnh suy đoán tâm lý con người lại ở hàng thượng thừa.
Chỉ trong chớp mắt đã đoán được tám chín phần tình trạng hiện giờ của Long Hậu.
Phương trượng làm được như vậy cũng là nhờ có vốn kinh nghiệm phong phú, đã từng chứng kiến quá nhiều ân oán của nhà giàu, trước đây đã từng gỡ rối cho không ít những thiếu phụ, phu nhân nhà giàu hay những cô tình nhân, vợ bé.
Bởi vì phương trượng giúp đỡ không thô tục, hơn nữa thỉnh thoảng còn đưa ra được những ý kiến hay nên danh tiếng càng ngày càng vang xa, dẫn theo đó là sự nổi tiếng và thu nhập của chùa Linh Sơn cũng càng ngày càng tăng.
“Tôi nhìn thần sắc của thí chủ thấy thí chủ hình như có nỗi sầu muộn. Từ tướng khuôn mặt có thể thấy thí chủ đang bước vào một bước ngoặt quan trọng trong đời người. Nếu có thể bình yên trải qua bước ngoặt này, về sau sự giàu có, quyền quý của thí chủ sẽ còn tăng lên một bậc nữa. Còn nếu như không…”
Phương trượng Pháp Trí úp úp mở mở rồi khẽ lắc đầu, sau đó nhắm mắt lại không nói nữa.
Long Hậu vì hành động của phương trượng Pháp Trí mà trở nên lo lắng, bà ta nói khó chịu: “Nếu không thể thì sẽ có kết quả thế nào?”
“Bần tăng không dám nói.”
“Có gì mà không dám? Nếu ông không nói, tôi sẽ cho người dỡ chùa Linh Sơn, chặt đứt luôn hương hỏa của ngôi chùa này.”
Giọng của Long Hậu trở nên độc ác.
Phương trượng Pháp Trí khẽ run trong lòng đây là lần đầu tiên ông gặp phải một người hành động không theo thói thường như vậy.
Tôi chỉ muốn giấu đi một chút để tăng giá vậy mà bà lại muốn dỡ chùa, bà làm vậy không phải là chặn con đường sống, đập vỡ bát cơm của tôi saovvvPhương trượng Pháp Trí nói thầm một câu như vậy trong lòng, rồi mới cười trừ và nói: “Đương nhiên kết cục là rất không hay, chỉ sợ bà sẽ mất hết vinh hoa phú quý, mọi giấc mộng đều vỡ tan tành.”
Trong lòng Long Hậu xóc nảy, bà ta nghĩ, nếu Lý Phàm trở thành chủ của Long môn thì không phải bà ta mất hết mọi thứ saovvvSắc mặt bà ta càng lúc càng u ám và giọng nói càng trở nên lạnh lẽo: “Ông cũng có chút tài đấy, vậy ông thử nói xem, tôi phải làm thế nào thì mới không mất hết tất cả.”
“Chuyện này xin thí chủ để tôi suy nghĩ một lát đã, chuyện này của thí chủ rất khó khăn, bần tăng cũng chưa nghĩ ra được cách gì hay.”
Phương trượng Pháp Trí hơi sợ hãi, vừa mới nói một câu không hợp ý Long Hậu mà đã bị dọa sẽ phá chùa, trong lòng ông ta thật sự phải đắn đo suy nghĩ xem nên làm thế nào.
Nếu chen chân vào, xảy ra chuyện gì đó không đúng, e rằng cả chùa Linh Sơn này đều đi đời.
“Hừ, tôi cho ông thời gian là phút nếu ông không nghĩ ra cách gì hay. Tôi sẽ cho ông thấy tiền dầu hương tôi quyên góp cho chùa này không dễ lấy như vậy đâu.”
Trong lòng hòa thượng Pháp Trí hối hận than thầm, vừa nãy bị một chút lợi làm mờ mắt, định lừa thêm một chút tiền mà cuối cùng nói hớ mất một câu.
Cũng chính vì một câu nói hớ đó mà bây giờ phiền phức bám lấy thân.
Hòa thượng Pháp Trí vắt óc suy nghĩ, trêи cái đầu trọc túa ra vô số mồ hôi nhưng vẫn chưa nghĩ ra được cách nào.
Điều quan trọng nhất là hòa thượng Pháp Trí không biết nói gì vì vẫn chưa biết Long Hậu đang gặp chuyện gì. Những câu vừa nãy nói ra để qua mắt Long Hậu đều là do ông ta suy đoán.
Đến cả cụ thể tình huống thế nào còn không rõ, cho dù hòa thượng Pháp Trí có IQ thì cũng không nghĩ ra được ý tưởng gì.
“Hết phút rồi, phương trượng.”
Trương Đức Võ lạnh lùng nói.