“Có, có gì không ổn? Cho dù giá thành giống như lời anh ta nói, giá cao hơn một chút, nhưng thuốc của chúng ta có hiệu quả, chất lượng tốt. Đắt hơn một chút cũng là chuyện bình thường.”
Lấy lại tinh thần, tiến sĩ Hàn vẫn tỏ vẻ không phục, không hiểu phương án của mình rốt cuộc không ổn ở chỗ nào.
“Cậu thật sự không hiểu về việc marketing, vậy tôi sẽ nói với cậu.”
Hách Vạn Lý đang muốn giảng giải cho tiến sĩ Hàn thì đã thấy Lý Phàm xua tay với mình.
Hách Vạn Lý lập tức ngừng nói, biết là Lý Phàm muốn tự mình dạy dỗ tiến sĩ Hàn.
Lý Phàm khẽ mỉm cười một cái: “Anh muốn nói về tác dụng của thuốc vậy thì trước tiên chúng ta hãy nói về tác dụng, tác dụng sau khi dùng sâm núi già hai mươi năm mạnh hơn bao nhiêu so với viên thuốc màu xanh nhập khẩu, vậy anh nói xem thuốc thuốc ấm thận tráng dương bảo vệ sức khoẻ của chúng ta thì sao, hay là loại thuốc như viên thuốc nhỏ màu xanh lam?”
“Cái này, cái này khác nhau ở chỗ nào?”
Tiến sĩ Hàn cau mày, không nghĩ ra điểm then chốt trong đó.
“Tác dụng chữa bệnh của viên thuốc nhỏ màu xanh lam trong đông y được xưng là loại thuốc bổ thận tráng dương, anh có thể hiểu được chứ?”
Viên thuốc nhỏ màu xanh lam: sidegra.
Mặc dù tiến sĩ Hàn học về thuốc tây nhưng cũng nghe hiểu một số thuật ngữ của đông y, biết ý nghĩa của thuốc lang hổ.
Trong nháy mắt Tiến sĩ Hàn liền tỉnh ngộ và hiểu ra mình nhầm lẫn chỗ nào.
“Nhìn dáng vẻ của anh hình như là nghĩ ra rồi, công dụng của thuốc quá mạnh chưa chắc là chuyện tốt, hơn nữa chúng ta còn muốn kiếm tiền, công dụng của thuốc mạnh như vậy và được sử dụng như viên thuốc nhỏ màu xanh lam thì lượng tiêu thụ của chúng ta chắc chắn sẽ giảm mạnh.”
“Dưỡng ấm, dưỡng sinh chính là nhẹ nhàng bồi dưỡng, có tác dụng bổ sung sinh khí mà không lộ liễu, như vậy tốt cho cơ thể con người và đối với chúng ta kinh doanh cũng tốt, thuốc đông y và thuốc tây vẫn khác nhau.”
Lý Phàm nói xong thì tiến sĩ Hàn đã xấu hổ không chịu nổi.
Trước đó tiến sĩ Hàn hoàn toàn không ý thức được việc sử dụng và tiếp thị thuốc tây và thuốc đông y khác nhau, cho nên mới không ý thức được mình không ổn ở chỗ nào.
Hách Vạn Lý tiếp lời: “Ngài Lý nói rất đúng, tác dụng của loại thuốc này không thể quá mãnh liệt, thuốc bổ đông y bị làm thành thuốc tráng dương chẳng may uống vào xảy ra vấn đề, đó cũng là phiền toái lớn.”
“Tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ là công dụng nhất định phải mạnh, cho nên mới…”
Tiến sĩ Hàn cúi đầu, nghĩ đến lá cờ vừa rồi mình mới dựng lên, trong nháy mắt không biết nên xử lý như thế nào.
Lẽ nào thật sự phải quỳ xuống dập đầu gọi Lý Phàm là ông nội?
Vậy thì chẳng phải là vứt hết mặt mũi của mình đi?
Nhưng mà đây còn là ở trước mặt Cố Họa Y. Sao có thể mất mặt trước nữ thần của mình được?
“Cho nên cứ bảo thủ như vậy? Không thể lắng nghe ý kiến khác của người khác? Thật không biết anh học được bằng bác sĩ như thế nào.”
Lý Phàm lạnh giọng nói.
Mặt mũi tiến sĩ Hàn căng đến đỏ bừng, đỏ như là có thể nhỏ ra máu, cảm thấy Lý Phàm đang làm nhục nhân cách mình.
“Tôi không, không có không lắng nghe ý kiến khác.”
Phản bác một câu yếu ớt, tiến sĩ Hàn nhìn về phía Cố Họa Y nói: “Tổng giám đốc, báo cáo thí nghiệm giao cho cô, lời đề nghị của tôi không hợp lý các cô có thể không tiếp thu, không có việc gì khác thì tôi đi trước.”
Tiến sĩ Hàn quay người muốn đi, cảm thấy vẫn nên lập tức rời đi thì tốt hơn, nếu không sẽ bị lời lẽ của Lý Phàm làm cho nhục nhã chết.
“Muốn đi như vậy? Thái độ của anh đối với cấp trêи của mình chính là như vậy sao?”
Lý Phàm càng thêm không vui.
Vốn còn muốn cho cái tên bác sĩ miệng còn hôi sữa này một cơ hội nhỏ nhoi, thế nhưng tiến sĩ Hàn lại đang đi ngày càng xa trêи con đường tìm chết.
“Tôi đã nói với Tổng giám đốc Cố, chẳng lẽ còn không thể để cho tôi đi?”
Tiến sĩ Hàn dừng bước nói.
“Vừa rồi ai nói quỵt nợ là cháu trai?”
Đầu tiến sĩ Hàn vang ầm một cái trở nên trống rỗng, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, lo lắng nhất chính là bị Lý Phàm nhắc đến cái gốc rạ này.
Ánh mắt tiến sĩ Hàn cầu cứu nhìn về phía Hách Vạn Lý, hi vọng Hách Vạn Lý có thể hỗ trợ cứu vãn một chút.
Hách Vạn Lý khẽ thở dài một tiếng, lùi về sau hai bước, hoàn toàn dập tắt ý định nói giúp tiến sĩ Hàn.
Mọi chuyện đã khiến tiến sĩ Hàn làm căng đến mức như vậy, giúp đỡ chắc chắn là sẽ không giúp ích được gì.
Ánh mắt Lý Phàm hài hước nhìn Tiến sĩ Hàn: “Nào, dám đánh cược thì dám phải chịu thua.”
“Tôi… tôi, tôi không đánh cược với anh. Nói mà không có bằng chứng anh cũng tin, anh có phải ngu ngốc hay không? Tôi sẽ không nói chuyện với đồ ngốc như anh, cùng lắm thì ông đây mặc kệ.”
Sau khi tiến sĩ Hàn gầm thét thì lao ra khỏi văn phòng, quyết định cho dù mất công việc lương cao này cũng không thể bị mất mặt.
Nhìn bóng lưng tiến sĩ Hàn rời đi, Lý Phàm hơi lắc đầu: “Thông báo cho Ban bảo vệ đi, nhốt tiến sĩ Hàn lại trước.”
“Điều này e rằng không tốt lắm đâu, nếu không tôi nói chuyện với cậu ta trước một chút, định dẫn cậu ta đến xin lỗi cậu?”
Hách Vạn Lý thấp giọng nói.
“Không xin lỗi cũng không thành vấn đề nhưng không thể để anh ta làm lộ bí mật.”
Trong lòng Hách Vạn Lý giật mình, lập tức liền hiểu ý của Lý Phàm.
Nhìn dáng vẻ tiến sĩ Hàn thì chứng tỏ là đã ghi hận trong lòng, nói không chừng sau này sẽ tiết lộ chuyện đơn thuốc ra ngoài, điều này thật đúng là không thể không đề phòng.
“Đã hiểu, bây giờ tôi sẽ đi xử lý.”
Hách Vạn Lý bước nhanh ra khỏi văn phòng, liên hệ với người của Ban bảo vệ đi đuổi bắt tiến sĩ Hàn.
Cố Họa Y do dự một chút rồi nói: “Anh ta chính là một người đọc sách đến choáng váng, anh cũng đừng làm ra sự việc quá lớn.”
“Yên tâm đi, anh chỉ là nói chuyện cẩn thận với anh ta, sẽ không làm gì anh ta.”
Lý Phàm chậm rãi ung dung đi ra khỏi văn phòng của Cố Họa Y, đi về phía Ban bảo vệ.
Khi Lý Phàm đang đi đến Ban bảo vệ thì đúng lúc gặp phải Hách Vạn Lý dẫn theo các nhân viên bảo vệ áp giải tiến sĩ Hàn trở về.
Dáng vẻ tiến sĩ Hàn có chút chật vật, trêи mặt có thêm mấy vết bầm tím, hiển nhiên là trong quá trình chống cự anh ta đã bị đấm mấy phát.
Hách Vạn Lý mặt xanh mét, trong tay còn cầm điện thoại của tiến sĩ Hàn.
“Ngài Lý, cậu nói quá đúng, tên này thật là lòng lang dạ thú.”
Hách Vạn Lý vừa nói vừa đưa điện thoại tiến sĩ Hàn cho Lý Phàm.
Lý Phàm cầm điện thoại di động lên nhìn, trêи màn hình là ảnh chụp từ điện thoại, từ đơn thuốc đến các loại số liệu thí nghiệm đều được chụp rất tỉ mỉ.
Chỉ những bức ảnh này cũng có thể chứng minh rằng tiến sĩ Hàn đã có suy nghĩ xấu trước khi xảy ra mâu thuẫn với Lý Phàm.
Bình thường trong quá trình thí nghiệm thì không cần thiết phải chụp ảnh các số liệu và tài liệu này.
“Các người khốn kiếp! Các người thả tôi ra! Các người không có quyền bắt tôi, trả lại điện thoại di động của tôi cho tôi. Tôi chỉ ghi lại một số số liệu thí nghiệm mà thôi, các người không thể vu oan cho tôi.”
“Có cần thiết phải ghi lại số liệu thí nghiệm bằng cách chụp ảnh không? Những số liệu này nên được lưu trong máy tính mới đúng.”
Lý Phàm thản nhiên hỏi.
Tiến sĩ Hàn sửng sốt một chút, sau đó cao giọng kêu: “Lúc làm thí nghiệm tôi quên mang theo laptop cho nên liền dùng di động chụp.”
“Vậy anh ngay cả đơn thuốc cũng đều chụp là muốn làm gì?”
“Tôi, tôi chuyện này, chuyện này…” Tiến sĩ Hàn hoàn toàn nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết giải thích vấn đề này thế nào.
“Áp giải đi vào, tôi muốn tâm sự thật tốt về cuộc sống với anh ta.”