CHƯƠNG : CHUYỆN CŨ
Thấy Ngô Đạo Văn bỗng xuất hiện, Lý Phàm hơi sửng sốt, rồi không hề do dự kéo Cố Họa Y qua đó.
Sau khi chạy vào phòng Ngô Đạo Văn, Cố Họa Y đã hơi thở dốc.
“Ông Ngô, ông đang làm gì đấy, sao tôi thấy ông có hơi lén la lén lút?”
Lý Phàm hỏi thẳng.
Ngô Đạo Văn liếc nhìn Cố Họa Y, rồi gượng cười nói: “Tôi gặp phải chút chuyện rất khó giải quyết, không biết phải xử lý thế nào, nên hơi…”
Lý Phàm khẽ gật đầu, nhìn cánh cửa nhỏ ở cuối phòng: “Tôi có thể ra ngoài từ chỗ này không?”
“Tất nhiên là được, để tôi tiễn hai người ra ngoài, cậu Lý xem thử lát nữa cậu có rảnh để nói chuyện riêng với tôi không?”
Ngô Đạo Văn nhìn chằm chằm Lý Phàm nói.
Lý Phàm cười nói: “Được, đợi tôi đưa Họa Y về rồi, ông muốn nói gì cũng được.”
“Được, thật sự quá tốt rồi.”
Ngô Đạo Văn sải bước đi tới trước cánh cửa nhỏ, rồi mở cửa ra ngoài trước.
Phía sau cánh cửa nhỏ là một mật đạo, rõ ràng đây là con đường mà Ngô Đạo Văn chẩn bị để chạy trốn.
Lý Phàm và Cố Họa Y cùng đi vào, sau khi đi qua nhiều khúc cua đã tới bãi đậu xe.
“Con đường chạy trốn này của ông được tu sửa rất tốt, ra thẳng bãi đậu xe, ông lên xe tôi đi.” Lý Phàm nói xong thì đi tới chiếc Mercedes-Benz, rồi mở cửa xe.
Cố Họa Y ngồi ghế phụ, còn Ngô Đạo Văn thì ngồi ghế sau, Lý Phàm khởi động xe rời khỏi bãi đậu xe.
“Ý tưởng xây dựng giảng đường thành phố của ông rất hay đó, sau này ông hãy tiếp tục tiến lên đi.”
Lý Phàm thuận miệng nói, làm bầu không khí trở nên lúng túng.
Ngô Đạo Văn gượng cười đáp lại qua loa, vì trong lòng đang có tâm sự nặng nề, nên hoàn toàn không có hứng nói chuyện.
Thấy Ngô Đạo Văn không có hứng nói chuyện, Lý Phàm cũng không nói gì nữa.
Bọn họ về thẳng biệt thự trên đỉnh núi, Cố Họa Y biết hai người có chuyện muốn nói, nên một mình bước xuống xe, đi vào biệt thự.
“Giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, ông có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, có người đang bắt nạt ông hay sao?” Lý Phàm vừa nói vừa rút một điếu thuốc đưa cho Ngô Đạo Văn.
Ngô Đạo Văn nhận lấy điếu thuốc mà Lý Phàm đưa tới, ra sức rít hai hơi rồi lấy lá thư trong túi ra.
Ngô Đạo Văn đưa lá thư cho Lý Phàm, rồi trầm mặt nói: “Có người gửi thư cho cậu, tôi đã do dự rất lâu, không biết có nên nói chuyện này cho cậu biết không.
Hôm nay vốn không có giờ giảng, mà tôi chỉ muốn nói mấy chuyện với cậu, nên thúc giục chuẩn bị hoạt động giảng dạy, cậu xem món đồ trong thư trước đi.”
Lá thư trông rất bình thường, chỉ dùng giấy kraft đơn giản, nhưng trên chỗ dán phong bì lại dán một logo đầu lâu màu đen.
Lý Phàm khẽ bóp lá thư, rồi cười nói: “Bên trong là một viên đạn, đầu khá lớn, có lẽ là đạn súng ngắm.”
“Ừm, tôi cũng đoán thế.”
Ngô Đạo Văn cúi đầu nói.
“Sao thế, có người sai ông ám sát tôi? Hay bảo ông phối hợp ám sát tôi?’
“Cả hai luôn, cậu không muốn hỏi ai đã sai tôi ám sát cậu à?”
Lý Phàm khẽ lắc đầu: “Là ai không quan trọng, có rất nhiều người muốn lấy mạng tôi, nên có thêm một hai người cũng chẳng sao, ngược lại là ông, ông định làm thế nào?”
“Người liên lạc với tôi là Đại Long Vương, tôi từng là thuộc hạ bên cạnh ông ta, rất nhiều năm về trước khi cậu bị đuổi ra khỏi Long Môn, Đại Long Vương đã bắt đầu chú ý đến cậu, theo lời ông ta nói là phải phòng ngừa chu đáo.
Ông ta canh chừng cậu để giúp đỡ khi cậu gặp nạn, cũng có thể lợi dụng cậu để trở thành vũ khí chống đối vào thời điểm mấu chốt, nói chung là muốn biến cậu thành con cờ, mà tôi là con cờ khác được ông ta phái tới Hán Thành để canh chừng cậu.
Nhưng nhiều năm như vậy, ông ta chưa từng liên lạc với tôi, thậm chí tôi đã quên mất thân phận trước đây của mình, cảm thấy thân phận Ngô Đạo Văn này rất tốt, chí ít có thể tiêu diêu tự tại không cần nhìn sắc mặt người khác.
Tôi vốn tưởng rằng có thể sống bình yên như thế, nhưng… tối qua người của ông ta đã liên lạc với tôi, rồi đưa lá thư có viên đạn này cho tôi, đây là lời đe dọa, bắt tôi phải làm theo.
Tối qua tôi đã thức trắng đêm, để suy nghĩ xem phải giải quyết chuyện này thế nào, tôi không muốn trở thành con rối bị người khác điều khiển, cũng không muốn đối đầu với cậu, nên mới giúp cậu vượt qua cửa ải lần này, rồi dẫn người nhà tôi ra nước ngoài, tìm một nơi nào đó mai danh ẩn tích sống hết quãng đời còn lại.”
Ngô Đạo Văn nói một hơi dài, bộc lộ hết những lời mình đã chôn giấu từ rất lâu ở trong lòng.
Lý Phàm lặng lẽ lắng nghe, rồi giơ tay xé lá thư, lấy viên đạn bên trong ra.
Lý Phàm cầm viên đạn đang sáng lấp lánh lên, rồi híp mắt quan sát kỹ lưỡng.
Sau một hồi ngắm nghía, Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Đây là đạn súng bắn tỉa công phá loại N; có tính sát thương trong phạm vi ,km; có thể bắn thủng xe tăng thiết giáp, uy lực cực kỳ lớn.”
Ngô Đạo Văn cũng nhìn chằm chằm viên đạn, chưa kịp thích ứng với việc Lý Phàm bỗng chuyên đề tài sau khi ông thổ lộ tâm tình.
Trong suy nghĩ của Ngô Đạo Văn, Lý Phàm không nên biểu hiện như này, ít nhất cũng phải bộc lộ chút cảm động mới đúng.
“Thiếu chủ thật hiểu biết, làm tôi rất khâm phục.”
Ngô Đạo Văn hơi gượng gạo nói.
Lý Phàm mỉm cười, nắm viên đạn vào lòng bàn tay: “Tôi hiểu rồi, ông định giúp tôi vượt qua cửa ải này thế nào?”
“Tôi vẫn chưa biết kế hoạch hành động cụ thể của họ, mà chỉ biết chắc chắn bọn họ sẽ đối phó cậu, hơn nữa còn định giết cậu, thời gian là buổi tọa đàm tiếp theo.” Ngô Đạo Văn khẽ nói.
“Được, vậy tôi đợi tin tức của ông, lần này phải trông cậy vào ông rồi, nếu thành công giúp tôi né tránh cửa ải này, sau này ông sẽ không thiếu lợi ích.”
“Tôi không dám cầu lợi ích, tôi cũng đang tự cứu mình, không muốn bị người khác khống chế nữa, mà chỉ muốn sống tự do.”
Ngô Đạo Văn nói xong thì mở cửa xe, sau khi xuống xe thì đứng bên cạnh cúi người nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, tôi đi trước, có lẽ sau này tôi không thể trực tiếp gặp mặt cậu được, vì tôi sợ người của họ sẽ canh chừng tôi.
Tôi sẽ dùng số điện thoại có số đuôi là để liên lạc với cậu, đến lúc đó cậu nhất định phải nhớ nghe máy, đừng tưởng là số lạ đang gọi tới.”
“Tôi biết rồi, ông nhớ chú ý an toàn.” Lý Phàm lạnh nhạt nói.
Ngô Đạo Văn đóng cửa xe, xoay người sải bước đi về phía con đường xuống núi, Lý Phàm híp mắt nhìn bóng lưng đang xuống núi của ông ta qua gương chiếu hậu, ánh mắt thoáng qua tia lạnh lẽo.
Mặc dù biểu hiện của Ngô Đạo Văn rất chân thành, nhưng Lý Phàm cảm thấy có rất nhiều chỗ không logic trong lời nói của ông ta.
Khả năng lớn nhất là Ngô Đạo Văn đang tranh thủ cơ hội đạp chân lên hai thuyền, sẵn sàng ngã qua hai bên bất cứ khi nào, thậm chí Lý Phàm còn cảm thấy, ông ta làm vậy là để phối hợp với người của Đại Long Vương, dễ dàng đối phó với anh hơn.