CHƯƠNG : ĐÂY LÀ CẬU ÉP TÔI ĐÓ NHA.
Sự xuất hiện của Lý Phàm không khác gì như bạch mã hoàng tử, khiến cho Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng như cảm thấy được hy vọng.
Hai người họ đưa tay vẫy Lý Phàm, giống như cho dù vấn đề có nan giải như thế nào đi nữa, chỉ cần Lý Phàm xuất hiện, mọi vẫn đề sẽ được giải quyết dễ dàng. Làm thế nào Anh Lập cũng không hiểu được hai người phụ nữ xinh đẹp cực phẩm như Cổ Họa Y và Trần Hiểu Đồng, sao lại có hứng thú với người bình thường như vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lý Phàm đi tới và lên tiếng hỏi. Trần Hiểu Đồng giống như tìm người để trút bầu nỗi khổ, cô liền đem câu chuyện kể từ đầu đến đuôi cho anh nghe.
Sau khi nghe được Cố Họa Y vì làm vỡ vòng cẩm thạch rồi bị nhân viên bán hàng đánh, bất chợt thần thái của anh trở nên lạnh băng.
Trong bộ dạng anh khiến cho những người có mặt có dự cảm không tốt lắm, Anh Lập tưởng rằng mình bị ảo giác, một người bình thường như anh ta sao lại có thể có khí thế áp đảo như vậy được?
Anh Lập nhìn thân phận Lý Phàm bình thường như vậy, liền lập tức lên tiếng khiêu khích: “Tôi cứ tưởng ông xã của hai cô gái xinh đẹp này là ai, kết quả chỉ là thằng rẻ rách”
Mọi người có mặt nghe được, bất giác nhìn Lý Phàm và không nhịn được phì cười, tất cả bọn họ đều cho rằng Lý Phàm không có tư cách xứng đối với Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng.
Sau khi Trần Hiểu Đồng nghe Anh Lập nói mình cũng là người phụ nữ của anh Lý Phàm, mặt cô bất chợt ửng đỏ lên, cô lén liếc nhìn xem mặt Lý Phàm có điều gì khác thường không, đồng thời trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào không khác gì như ăn phải một ngột.
“Chiếc vòng cẩm thạch này bao nhiêu tiền, tôi đền cho anh” Lý Phàm lên tiếng nói. Vừa nãy cô nhân viên đứng quầy ra tay tát Cố Họa Y, cái tát này, nhất định anh sẽ đòi lại giùm Cố Họa Y, nhưng trước mắt, anh phải xử lý chuyện chiếc vòng tay trước rồi mới tính đến chuyện cái tát. Trên mặt Anh Lập lúc này lộ ra nụ cười khinh miệt: “Ha ha, bao nhiêu tiền, tôi không nghe lầm chứ, cậu nhìn xem trên người cậu từ trên xuống dưới còn chưa đến ba triệu, cậu đền nổi sao?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu, bọn họ còn tưởng thân thế của người đàn ông của Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng lớn mạnh cỡ nào, kết quả chỉ là một tên nghèo hèn.
Bọn họ có thể khẳng định rằng người nghèo hèn này chắc chắn không thể nào bảo vệ được hai người phụ nữ xinh đẹp cực phẩm như Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng.
Anh Lập đắc ý nhìn Lý Phàm, anh ta đã đoán được cảnh tượng tiếp theo, chắc chắn Lý Phàm sẽ quỳ xuống, lúc đó chắc chắn anh ta sẽ rất oai phong, đã vậy sẽ là người nổi bật nhất.
“Anh cứ ra giá đi” Lý Phàm cầm tấm thẻ ngân hàng đưa ra và nói:
Anh biết trong chuyện này, bên mình là người sai trước, nên anh không cãi lý. Anh Lập liếm liếm khóe miệng, anh cố ý đưa ra cái giá trên trời: “Vậy đi, ba mươi tỷ, thế nào?” Làm thế nào anh cũng không tin rằng Lý Phàm có thể lấy ra ba mươi tỷ đồng, anh làm vậy mục đích là muốn khiến cho Lý Phàm biết khó mà lui, nhưng anh không ngờ rằng mình đã xem thường Lý Phàm. Lý Phàm quẹt thẻ ngay tại hiện trường, tất cả mọi người đều nhìn Lý Phàm với ánh mắt khinh miệt, họ cho rằng Lý Phàm không có tiền mà còn giả vờ tỏ vẻ ta đây.
Sau khi máy quẹt thẻ vang lên tiếng bíp báo hiệu giao dịch thành công, cả người Anh Lập như muốn xiển niển, nếu như không phải chính tại anh nghe được, chắc chắn anh sẽ không tin đó là thật.
Riêng Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng lại không có gì là ngạc nhiên lắm, hai người họ đều biết ba mươi tỷ đối với Lý Phàm mà nói không đáng là gì, nếu như Lý Phàm không đưa ra được con số tiền này, đó mới khiến cho hai người họ bất ngờ.
“Anh từ đâu mà có tiền? Tôi nghi ngờ tiền của anh là từ trộm cắp mà có” Ngược lại, Anh Lập vu oan tiền của Lý Phàm là do trộm cắp mà có.
Những người vừa nãy cho rằng Lý Phàm trả không nổi số tiền, giây phút này đều há hốc miệng ú ớ không nên lời, họ chỉ còn biết ngậm miệng lại im lặng không dám lên tiếng, lúc này mặt bọn họ nóng rang như bị ai đó liên tục vả vào mặt.
Theo bản năng, Trần Hiểu Đồng liền lên tiếng bênh vực Lý Phàm: “Anh vừa rồi nói rồi mà, chỉ cần ba mươi tỷ, chuyện này coi như xong, sự thật ngay trước mắt, anh còn không tin sao?”
Sắc mặt Anh Lập lúc này bắt đầu trở nên khó coi, trong lòng anh cực kỳ không phục, trong mắt anh, rõ ràng câu chuyện sẽ thành công theo như dự đoán của anh, nhưng không ngờ cuối cùng lại xuất hiện kết quả như vậy.
Thực tế khác hoàn toàn với những gì anh tưởng tượng, như vậy thì kế hoạch của anh đã hoàn toàn bị Lý Phàm phá hủy.
“Không được, chuyện này không thể kết thúc như vậy được, chiếc vòng cẩm thạch này rất hữu dụng đối với tôi, này không phải dùng tiền có thể đo lường được”
Ngay lập tức, Anh Lập bắt đầu bộc lộ ra bản tính không biết xấu hổ của mình, anh thay đổi cách nói liên tục.
“Nói mà không giữ lời, thật đáng xấu hổ” Trần Hiểu Đồng không ngừng lấy ngón tay chỉ xoa xoa cầm mình.
Anh Lập biến sắc và cảm thấy xấu hổ.
Tất cả mọi người có mặt bắt đầu nhỏ to chỉ trỏ Anh Lập, dù sao thì Anh Lập cũng là nhân vật có danh tiếng, nếu như nói mà không giữ lời, thật sự không thể nào chấp nhận được.
Anh Lập tức giận trừng mắt liếc nhìn những người có mặt, những người đó sau khi nhìn thấy ánh mắt liếc nhìn của Anh Lập, tất cả bọn họ không ai dám hé môi lên tiếng, họ sợ sẽ đắc tội với Anh Lập.
“Anh muốn như thế nào?” Lý Phàm lên tiếng nói.
Khóe miệng Anh Lập khẽ nhếch, anh bắt đầu giở trò mưu mẹo: “Nhưng mà vẫn còn một cách, cậu mua trả cho tôi một chiếc vòng tay như vậy, bắt buộc phải giống như đúc với chiếc đã vỡ mới được.”
Cố Họa Y nhíu mày nói: “Anh như vậy không phải là gây khó dễ cho người khác sao?” Chiếc vòng tay giống nhau như đúc, sao lại có chuyện như thế này được.
Anh Lập mừng thầm trong lòng, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ như không còn cách nào khác: “Tôi cũng hết cách, chỉ cần đưa cho tôi một cái giống y như đúc cái vòng tay bị vỡ, chuyện này coi như kết thúc.”
Sau khi Lý Phàm nhìn bộ dạng Anh Lập liên tục lật lọng, anh biết ngay là đối phương đang cố ý gây khó dễ cho mình.
“Nếu tôi không tìm ra được thì sao?” Lý Phàm hỏi ngược lại. Anh Lập cười nhạt: “Rất đơn giản, hai cô phụ nữ xinh đẹp cực phẩm này phải ở lại đây:
Mục đích chủ yếu của anh ta là nhắm đến Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, nếu như Lý Phàm không thực hiện được, vậy thì anh ta có thể tìm cớ để đưa Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đi.
Anh ta nháy mắt ra hiệu cho người của mình, người của anh ta liền hiểu ý, bắt đầu đi đến chỗ Cổ Họa Y và Trần Hiểu Đồng, có ý định muốn cưỡng ép đưa đi.
Lý Phàm là người đầu tiên không đồng ý, anh liền nắm lấy người vệ sỹ vừa chuẩn bị đưa tay với Cố Họa Y.
“Chẳng lẽ cậu dám ra tay sao?” Anh Lập hơi sửng sốt, đồng thời lên tiếng đe dọa: “Biết điều thì lập tức cút đi, không thì cả cậu cũng phải ăn đòn”
“Tôi ra tay thì sao nào? Dứt lời, Lý Phàm liền tung ngay cú đấm vào trước mặt người vệ sỹ.
Tên vệ sỹ đó bị đánh bất ngờ nên trở tay không kịp, cả người anh ta bị đánh bật ngửa mặt hướng lên trời, người ngã xuống đất.
Lý Phàm ra tay quá bất ngờ, hơn nữa chỉ một cú đấm đã khiến cho tên vệ sỹ nằm úp mặt, khiến cho Anh Lập kinh hoảng,
nhưng rất nhanh, anh ta đã lấy lại bình tĩnh, sắc mặt vô cùng tức giận và nói: “Đây là cậu ép tôi đó nha, đánh”
Những vệ sỹ sau lưng anh ra chỉ đợi mỗi câu lệnh này của cậu chủ, lập tức xông lên ra tay với Lý Phàm.
Tất cả những người có mặt đều thầm thở dài trong lòng, cảm giác như họ đã dự đoán được cảnh tượng Lý Phàm với bộ dạng bị đánh đến chết đi sống lại, bọn họ khẽ lắc đầu, chọc ai không chọc, lại đi chọc cậu chủ nhà giàu Anh Lập, này không phải là chán sống sao?
Tất cả bọn họ đều biết Anh Lập có một người anh ở Hán Thành, hơn nữa còn làm việc cho Sở Trung Thiên, vì vậy nên Anh Lập càng thêm liều lĩnh không coi ai ra gì, nên giờ mới bất chấp mọi thứ.
Những giây tiếp theo, tất cả mọi người đều kinh ngạc, thân thể Lý Phàm cực kỳ linh hoạt, len lỏi giữa đám vệ sỹ, không mất bao lâu thời gian, toàn bộ đám vệ sỹ đều ngã nhào nằm lê la trên sàn.