CHƯƠNG : VẠCH TRẦN TRƯỚC MẶT
Cậu Vương thấy Lý Phàm ra có mười mấy điểm thì lập tức cười tươi như hoa. Anh ta còn tưởng Lý Phàm rất lợi hại chứ, ai ngờ cũng bình thường thôi.
Anh ta rất tự tin với bản lĩnh ăn gian của mình. Chơi ăn gian như vậy thì sẽ không có ai phát hiện ra được. Lý Phàm thấy dáng vẻ đắc ý của cậu Vương thì nhếch miệng đầy vẻ thần bí.
“Xem ra vận may của anh đã dùng hết rồi.” Cậu Vương kiêu ngạo nói.
Lý Phàm cũng ra vẻ bất đắc dĩ, nói: “Hết cách rồi, đâu phải ngày nào cũng có may mắn chứ” Cậu Vương lập tức bị kỹ năng diễn xuất của Lý Phàm lừa gạt, anh ta ngửa mặt lên trời cười phá lên. Trần Hiểu Đồng cố gắng bảo vệ, nói: “Anh Lý Phàm sẽ không thua đầu, nói không chừng là do anh ấy nhường anh mà thôi” Trán Lý Phàm nổi vạch đen, cô nhóc này đoán chuẩn quá.
Vừa rồi Khang Văn Hân lo muốn chết, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt, tự nhiên của sự phụ thì lập tức thả lỏng. Dựa vào tính tình của sư phụ, nếu thật sự rơi vào cảnh nguy nan chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy.
Anh ta kết luận rằng chắc chắn sư phụ có giữ lại quần át chủ bài, cho nên không khỏi mong đợi. Đám người lại gửi gắm hi vọng lên người cậu Vương lần nữa. Bọn họ đều mong sao cậu Vương làm Lý Phàm thua đến táng gia bại sản. Lần này Lý Phàm không cần phải nhường đối phương nữa, anh bắt đầu dùng năng lực Thiên Hoàng của mình, nhẹ nhõm thắng cậu Vương năm ván liên tiếp.
Sau khi thua năm vấn, cậu Vương lập tức suy sụp, anh ta không dám tin rằng mình lại thất bại hoàn toàn như vậy. Cho tới giờ vẫn không rõ rốt cuộc mình thua kiểu gì.
“Sao anh thắng được tôi?” Cậu Vương không phục nói. Lý Phàm buông tay: “Hết cách nữa rồi, ai bảo vận may của tôi tốt chứ”
Cậu Vương gần như bị chọc tức điên, anh ta dùng bao nhiêu thủ đoạn cũng không thắng nổi đối phương, thể là kết luận đối phương nhất định chơi ăn gian.
“Anh thắng tối năm lần liên tiếp, cho dù vận may có tốt đến đâu cũng không thể vậy được. Nhất định là anh chơi bẩn” Cậu Vương lại lần nữa khẳng định chắc chắn Lý Phàm gian lận.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Tự anh đen đủi thì trách được ai, vận may tốt thì cũng đầy người thắng được mười ván.” Đám người nghe Lý Phàm nói xong vẫn tương đối đồng ý với anh. Trước đó cậu Vương thẳng bọn họ nhiều vậy, bọn họ cũng đâu nói gì. Mà cậu Vương mới bị người ta thắng năm ván đã bắt đầu bôi đen người ta, thể này đúng là tiêu chuẩn kép quá.
Trong mắt bọn họ, cậu Vương hoàn toàn chứng thực cho cái danh thua là không chịu. Lý Phàm cũng không cần thiết giữ gìn gì cho cậu Vương, ở trước mặt vạch trần, nói: “Tôi không có gian lận, nhưng chắc chắn là anh gian lận”
“Anh nói cái gì?”
Trên trán cậu Vương đổ mồ hôi lạnh, từ khi anh ta gian lận đến nay, không có ai nghi ngờ vô căn cứ với mình cả. Điều làm cho anh ta không ngờ chính là Lý Phàm lại đoán ra được, kết quả này làm cho anh ta thấy cực kỳ ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Lúc anh gian lận, tôi đã sớm nhìn thấy rõ ràng rồi.” Lý Phàm đã tính trước mà nhìn cậu Vương. Cậu Vương cảm giác nhìn mình bị nhìn thấu, trong lòng anh ta bắt đầu thấp thỏm, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh như cũ, nói: “Anh đang nói xấu tôi thôi”
Tất cả mọi người đều có quan hệ tương đối tốt với cậu Vương, nên bắt đầu giúp đỡ cậu Vương nói chuyện: “Anh chớ có nói hươu nói vượn, không có chứng cứ thì đừng nói lung tung”
“Ai bảo tôi không có chứng cứ?” Lý Phàm hỏi ngược lại.
Lời vừa dứt, người ở đây đều ngậm miệng, bọn họ vô thức nhìn chằm chằm cậu Vương, chẳng lẽ cậu Vương thực sự gian lận? Cậu Vương thấy Lý Phàm từ từ bước tới gần mình, sắc mặt lập tức khó coi, trong lòng anh ta bắt đầu có ý ra tay với Lý Phàm. Lý Phàm sớm có đề phòng, nhanh chóng đỡ được.
Cậu Vương theo bản năng né nhanh đi. Lý Phàm tóm lấy quần áo đối phương, lôi xuống một phát. Cậu Vương thấy áo bị cướp đi thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta cực kỳ lo lắng nhìn Lý Phàm. Lỡ Lý Phàm lục soát quần áo của mình thì phiền to rồi.
Lý Phàm cũng không có lục lọi bên trong quần áo, mà trực tiếp phẩy áo mấy lần, mấy chục tẩm bài poker lập tức bay phần phật xuống.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy rõ ràng, trong quần áo giấu bài poker, thế này đúng là gian lận rồi còn gì. Cậu Vương nhìn những lá bài tẩy của mình bị vạch trần, sắc mặt lập tức xấu đi.
Những tên nhà giàu từng bị bại dưới tay của cậu Vương đều tức giận ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh ta. Nếu như bọn họ đoán không sai, đối phương nhất định đã lừa bọn họ không ít tiền.
Bọn họ mặt đầy tức tối nhìn cậu Vương, nghĩ tới việc mình thua nhiều tiền như vậy đều là do tên kia chơi bẩn thắng được, trong lòng làm sao dễ chịu nổi?
Cậu Vương cảm nhận được cái nhìn hằm hặp của đám người thì trong lòng hoảng hốt, anh ta lại quên mất đám người này rồi, thể là vội vàng khoát tay, nói: “Mọi người đừng kích động vội, tôi cũng không biết tại sao trong quần áo của tôi lại có nhiều bài poker như vậy.”
“Anh thừa nhận đây là quần áo của anh rồi?” Lý Phàm dùng một câu nói tương đối phổ biến trên mạnh, trêu chọc nói.
Đám người lập tức tóm lấy cậu Vương, hung hăng đánh, đồng thời nói: “Nhanh trả tiền thắng được lại cho chúng tôi, chơi bài như anh thể là gian lận rồi, anh còn là người không?”
Cậu Vương lập tức bị đánh cho mặt mũi bầm dập cả lên, anh ta nổi giận đùng đùng nhìn Lý Phàm. Nếu không vì Lý Phàm, thủ đoạn gian lận của anh ta cũng sẽ không bị vạch trần.
Anh ta điên cuồng vọt tới trước mặt Lý Phàm, gầm nhẹ nói: “Đây đều là lỗi của mày!”
Lý Phàm hơ hững không nói gì, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngu. Cậu Vương xông lên chuẩn bị cho Lý Phàm một quyền, Lý Phàm lui về sau một bước, một quyền này của cậu Vương lập tức đánh hụt. Anh ta vẫn không hết hi vọng, lại liều mạng ra tay.
Lý Phàm cứ tránh né, cậu Vương lại mất đi lý trí, quát lên: “Có bản lĩnh thì mày đừng tránh!”
“Được, lần đầu tiên tôi nghe được yêu cầu như vậy đấy” Lý Phàm ngáp một cái.
Khang Văn Hân bó tay lắc đầu nhìn cậu Vương. Anh ta biết sự phụ mình không ra tay mới là an toàn nhất, nếu để sư phụ ra tay thì cho dù là ai cũng không ngăn cản được.
Cậu Vương còn không nhìn thấy rõ Lý Phàm ra chiêu gì. Anh ta chỉ thấy một cái bóng đen đứng trước mặt mình, sau đó anh ta bay ngược ra ngoài, rơi uych trên đất, giọng nói lạnh lùng của anh ta cất lên: “Mày dám đánh tao à, mày nhất định phải chết.”
Đám người vô thức dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Lý Phàm. Bọn họ biết cậu Vương là một nhân vật hung ác, tên vô tích sự như Lý Phàm chọc vào cậu Vương đúng là tự chuốc lấy cực khổ.
“Anh nói ai chết chắc?” Khang Văn Hân không ngồi yên được, anh ta thấy chuyện càng ngày càng loạn thì quyết định đứng ra ngăn cản.
Cậu Vương vội vàng khách sáo nói với Khang Văn Hân: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không nói anh, tôi nói anh ta kìa”.
“Người đó là sự phụ của tôi, anh nói người ta chết chắc thì chính là đối đầu với tôi” Khang Văn Hân cười mỉa mai nói. Lúc Khang Văn Hân vừa nói xong, sảnh lớn lặng ngắt như tờ, dường như tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
“Tôi không nghe nhầm chứ? Lý Phàm là sư phụ của Khang Văn Hân?” Đám người nắm được điểm mấu chốt, sau đó nhao nhao hô to gọi nhỏ.