CHƯƠNG : VU OAN
Anh Long vỗ Kiều Diễm Diễm, cô ta mỉm cười yêu kiều rồi đi ra ngoài.
Đúng lúc Lý Phàm đi ra khỏi nhà vệ sinh, Kiều Diễm Diễm ngăn anh lại nói: “Có phải anh còn luyến tiếc tôi không?”
Lý Phàm không trả lời, anh vốn không có ý gì với cô ta. Anh thật sự không thể nào trả lời câu hỏi này.
“Cô đi theo tôi làm gì?” Lý Phàm đột nhiên ngoảnh đầu lại. Cô ta ra ngoài, không lẽ là vì nói với anh câu này?
Ai biết được Kiều Diễm Diễm đột ngột chạy vào trong phòng ăn.
Đợi Lý Phàm trở lại trong phòng rồi, thì Kiều Diễm Diễm bắt đầu diễn kịch, giả vờ rất tủi thân nói: “Anh Long, Lý Phàm này đùa bỡn em, có ý nghĩ không nên có. Lúc ở trong nhà vệ sinh đã muốn động tay động chân với em, cũng may là em chạy nhanh”
Anh Long đang muốn kiếm cớ dạy dỗ Lý Phàm một bài học, sau khi nghe vậy thì mở cờ trong lòng, phối
hợp nói: “Cái gì? Nó lại dám động tay động chân với em?”
Lý Phàm bước vào phòng rồi nên cũng nghe rất rõ ràng. Đúng là độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà, Kiều Diễm Diễm này giỏi thật đấy, vì muốn bêu xấu anh mà lại giở trò này.
“Lý Phàm, chuyện này là thế nào?” Anh Long hừ lạnh.
Mọi người đều tin theo bản năng, dù sao thì Kiều Diễm Diễm cũng đẹp như vậy, năm đó còn là hoa hậu lớp trong trường bọn họ. Cho dù là hiện tại thì cô ta vẫn là một cô gái xinh đẹp, giữ dáng rất tốt.
Bọn họ cũng không ngờ tới Lý Phàm lại to gan như vậy, dám ngấp nghé người phụ nữ của anh Long.
“Lý Phàm, mày đúng là đồ ngụy quân tử, lại dám làm ra chuyện như vậy? “Tao thấy nó uống say rồi nên mới dám làm vậy, uống say rồi đúng là chẳng ra làm sao?
“Đừng nói nữa, nó đùa bỡn người phụ nữ của anh Long. Các anh em, chúng mày nói xem nên xử lý thế nào đây?”
Vì anh Long và Kiều Diễm Diễm diễn quá tốt, lại thêm chuyện không thông báo trước, hơn nữa mấy
người này đều muốn dựa vào mạng giao thiệp của anh Long để bắt quàng làm họ với anh ta, đương nhiên đều sẽ nắm chắc cơ hội này, giúp anh ta xả giận.
“Lý Phàm, mày giải thích thế nào?” Anh Long cười lạnh nói.
Anh ta muốn kết quả như vậy, nhìn xem Lý Phàm sẽ trả lời như thế nào.
Liễu Gia Lạc cảm thấy hơi nghi ngờ. Trước đó cậu ta đã nghe Lý Phàm nói, anh không có bất cứ hứng thú gì với Kiều Diễm Diễm, nên không thể nào động tay động chân với cô ta được.
Lẽ nào là do anh uống say nên nhất thời nổi hứng thú? Nếu là vậy thật thì không hay rồi. Lý Phàm dửng dưng nói: “Tôi nói tôi bị vu oan, mấy người sẽ tin sao?”
“Mày bị vu oan, chẳng lẽ ý mày là chị dâu bọn này cố ý quyến rũ mày?”
“Cũng có thể nói là vậy.” Lý Phàm sờ cằm nói.
Vẻ mặt của Kiều Diễm Diễm trở nên rất khó coi. Cô ta có mặt dày tới đâu cũng không nén được giận.
“Lý Phàm, hôm nay mày quỳ xuống xin lỗi tao, tao sẽ bỏ qua chuyện này.” Anh Long bắt chéo chân, đắc ý nói.
Lý Phàm nghe vậy mới hiểu ra ý của anh ta. Hóa ra đối phương đều đang đợi chuyện này, chẳng trách, nhưng mà nước cờ này đi không tệ thật.
Tất cả mọi người đều nhìn anh chằm chằm, anh nói: “Cô ta quyến rũ tôi, không phải tôi quyến rũ cô ta, vì sao tôi phải xin lỗi?”
Liễu Gia Lạc không kìm được vô trán một cái rồi nói theo bản năng: “Anh Lý, anh ngốc quá. Rõ ràng là bọn họ đang gài bẫy anh, anh đừng chấp bọn họ, hay là nhẫn nhịn cho qua đi”
Bằng sự hiểu biết của cậu ta về tính xấu của đám người anh Long, cậu ta cũng nhìn ra Lý Phàm bị oan. Cậu ta nói vậy vì mong Lý Phàm có thể nhún nhường, nếu không sẽ bị đánh mất nửa cái mạng.
“Anh Long, nó không quỳ xin lỗi, làm sao đây?” Mấy người đó quay đầu lại nhìn về phía anh ta, đợi anh ta lên tiếng.
Anh Long đen mặt, anh ta không ngờ rằng Lý Phàm lại cứng miệng như vậy. Nhưng mà vậy cũng chẳng sao, dù sao Lý Phàm có nói xin lỗi hay không thì anh ta đều sẽ làm nhục anh như đã định.
“Nó không nể mặt tao, bọn mày biết nên làm gì chứ?” Anh Long híp mắt nhìn đám người đó. Tất cả mọi người đều hiểu tính của anh Long, bọn họ cũng hiểu ngay ý anh ta nói. Cả đám lập tức đứng
lên, một kẻ khá vô lại nói: “Đương nhiên là đánh một trận”
Liễu Gia Lạc thay đổi vẻ mày ngay tức khắc, cậu ta vội vàng chắn trước mặt Lý Phàm, nói: “Anh Long, anh đừng phạt Lý Phàm, em xin lỗi thay anh ấy”
Lý Phàm là bạn cậu ta, lại thêm việc anh cho cậu ta vay nhiều tiền như vậy, cậu ta bằng lòng thay anh làm chuyện này.
Ngay lúc cậu ta chuẩn bị quỳ xuống thì Lý Phàm lại tóm vai cậu ta, tóm chặt không để cậu ta quỳ xuống. Anh cau mày nói: “Cần gì phải quỳ đám chó này”
“Mày chửi bọn tao là chó, xem ra mày ngứa đòn lắm rồi!” Lần này đám chân chó của anh Long cũng bị chọc giận, không nói câu nào nữa lập tức xông lên.
Anh Long nhếch miệng, hình như anh ta đã mường tượng ra cảnh Lý Phàm bị đánh thừa sống thiếu chết. Nghĩ vậy, anh ta không khỏi cảm thấy vui vẻ, thầm nghĩ, muốn đấu với anh ta, anh còn kém xa lắm, về
nhà tập luyện nhiều hơn đi. Nhưng tiếp sau đó nụ cười của anh ta cứng lại bên miệng. Lý Phàm bị mười mấy người vây đánh lại không hề bị thương, mà đảm chân chó của anh ta đều nằm rạp trên đất không ngừng kêu rên.
Anh Long không bình tĩnh nổi nữa, từ lúc nào mà tên này giỏi võ như vậy? Lẽ nào những năm sau tốt nghiệp đối phương đã tập võ không ít? Liễu Gia Lạc cũng nhìn ngu người, trước đó lúc còn đi học, cậu ta luôn cảm thấy anh Lý rất bình tĩnh, không phải kiểu người thích đánh nhau. Nhưng không ngờ rằng anh lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Lý Phàm lạnh lùng nhìn Kiều Diễm Diễm, nói: “Cô nói đi, có phải cô quyến rũ tôi không?” Kiều Diễm Diễm bị dọa sợ, sau khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì không tự chủ gật đầu.
“Mọi người đều thấy rồi nhỉ” Lý Phàm thản nhiên nói.
Thật ra bọn họ đều nghĩ tới từ sớm, chỉ là không vạch trần nó. Sau khi thấy Kiều Diễm Diễm gật đầu thừa nhận thì đã thay đổi kha khá cách nhìn về cô ta, thậm chí có người còn gán cho cô ta thêm hai từ đĩ thõa.
“Lý Phàm, mày làm gì vậy, mày lại dám dọa sợ bạn gái tao” Lúc này anh Long mới hồi phục lại tinh thần, quyết định phải giữ lại thể diện cho bản thân nên gầm lên.
“Tôi chỉ chứng minh tôi trong sạch mà thôi” Lý Phàm nói. Anh Long vốn định nổi giận, nhưng sau khi nghĩ tới bản lĩnh của Lý Phàm thì tức khắc bình tĩnh lại.
“Hừ, giỏi đánh nhau có tác dụng gì. Trong cái xã hội này, không có tiền nửa bước khó đi.” Anh Long lại cười giễu cợt.
Tất cả mọi người đều gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lý Phàm, ngoài tức giận ra còn có cả sợ hãi. Anh Long nói với người phục vụ ở bên cạnh: “Tính tiền” Lý Phàm đi đến trước mặt người phục vụ đó, viết bốn chữ lên trên thực đơn, không cần miễn phí.
Người phục vụ đó cũng nhìn thấy tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối, cảm thấy bất công thay Lý Phàm, lập tức hiểu ý.
Đám người anh Long không đoán được Lý Phàm viết gì lên thực đơn, mà bọn họ cũng không đặt chi tiết nhỏ này vào trong mắt, phớt lờ luôn.