CHƯƠNG : LấY LẠI
“Cậu đến trả giúp cậu ta?” Những người đàn ông cao to đó dừng bước, ánh mặt bọn họ nhìn lên người Lý Phàm, có nhìn thế nào bọn họ cũng không nhìn ra Lý Phàm là người có tiền.
Sắc mặt Liễu Gia Lạc lúc xanh lúc trắng, anh ta nợ ơn đối phương không ít rồi, anh ta không muốn làm phiền người ta nữa: “Anh Lý à, chuyện này anh đừng để ý, tự em trả được.”
“Sao tôi có thể ngồi làm ngơ mà không để ý được.” Lý Phàm cười.
Liễu Gia Lạc cực kì cảm động nói: “Anh Lý, đời này em sẽ làm trâu làm ngựa cho anh.”
Người đàn ông cao to quái gở nói: “Có tình nghĩa lắm nhỉ, được, đây là giấy nợ, cậu tự xem đi.”
Liễu Gia Lạc theo bản năng xúm đến, nhíu mày nói: “Cái này không đúng, tôi chỉ mượn một trăm năm mươi triệu thôi, sao phải trả tận ba trăm sáu mươi triệu?”
Anh ta nghỉ ngờ tờ giấy nợ này có vấn đề, dù là tiền lãi thì cũng không đến mức cao đến mức đó chứ, anh ta không nhịn được mà nói ra thắc mắc.
“Ở đây đừng có chơi trò này với anh, tờ giấy nợ này ghi rõ đó rồi, cậu muốn tin hay không thi tùy.” Người đàn ông cao to đó lạnh lùng nói.
Lý Phàm hơi sửng sốt, đây rõ ràng là vay nặng lãi, tiền lãi này cao quá mức rồi.
“Một câu thôi, rốt cuộc cậu có trả không.” Liễu Gia Lạc không muồn để Lý Phàm tiêu tiền uỗng phí, anh ta không biết Lý Phàm có tiền thật hay giả vờ có tiền nữa.
Lỡ như thu nhập của người ta cũng bình thường, anh ta làm thế chẳng phải là liên lụy người ta hay sao.
“Anh Lý, anh đừng để ý đến em nữa.” Liễu Gia Lạc khuyên.
“Mẹ nó, xem ra mày không muốn trả, im mồm cho anh, đây không có chỗ cho mày nói chuyện.” Lần này, những người đàn ông cao to đó đều bắt đầu không nhịn được.
Bọn họ cũng không ngờ Liễu Gia Lạc lại to gan như thế, dám không nễ mặt bọn họ, việc làm này khiến họ rất khó chịu.
Liễu Gia Lạc bị đẩy ra sau, lập tức bị mây người đánh một trận.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Máy anh đánh cậu ta một cái thì sẽ mắt ba mươi triệu.”
Vốn dĩ anh cảm thấy mình không có lí, nhưng bây giờ, những người này thu lãi cao thế, lại còn vô duyên vô cớ đánh người, anh không nhìn nổi nữa.
“Ái chà, bọn tao cứ đánh đó, đánh cho tao.” Những người đàn ông cao to đó chẳng cho là thật, trái lại còn làm trái với ý của Lý Phàm, hét lên.
Liễu Gia Lạc bị đánh sưng cả mặt, khi cú đắm của tên cao to sắp bay đến, cánh tay của anh ta bỗng bị người ta bắt được, hơn nữa không thể tiến lên trước một chút nào.
Lý Phàm bỗng kéo tay của tên cao to, tên cao to theo bản năng lui về sau, Lý Phàm ra đòn đá ngang, cả người tên cao to bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống, bàn ăn cũng bị đập vỡ.
“Vốn dĩ tôi định trả mấy anh ba trăm sáu mươi triệu, nhưng giờ đã muộn rồi, các anh đánh hơn hai mươi cái, chúng tôi không cần trả ba trăm sáu mươi triệu nữa, các anh chỉ cần trả chúng tôi hai trăm bốn mươi triệu là được.” Lý Phàm chậm rãi nói.
Mọi người ở đây đều sững sờ, gì thế này, sao đi đòi nợ mà lại thành con nợ vậy?
“Thằng nhóc, cậu nằm mơ đi.”
Những tên cao to đó xì một tiếng, cho rằng Lý Phàm đang mơ hão, bọn họ suýt cười vì tức. Bọn họ cũng không biết Lý Phàm lấy dũng khí từ đâu ra mà lại dám đòi bọn họ hai trăm bốn mươi triệu.
“Mấy anh em, nghe ý cậu ta, hình như là cậu ta không thiếu tiền, hay là…” Một tên cao to trong số đó liếm môi, lập tức bắt được trọng điểm.
Đám cao to ở đó trố mắt nhìn nhau, dù sao bọn họ hành sự có người bảo đảm, đương nhiên chẳng sợ xảy ra chuyện lớn gì, bọn họ không nhịn được mà nhớ lại nghề cũ của mình.
“Đánh cướp.” Những tên cao to đó lạnh lùng nói: “Đưa hết tiền trên người ra cho anh.”
“Tiền ở đây, các anh đến lấy, lây được thì tôi nói mật khẩu cho các anh.” Lý Phàm đặt thẻ ngân hàng trên bàn, nở nụ cười chế nhạo.
Những tên cao to đó cảm giác mình như bị coi thường, trong lòng họ cực kì khó chịu, bọn họ không nói gi thêm bắt đầu ra tay với Lý Phàm.
“Lên đi, cho cậu ta biết mặt.” Những tên cao to đó gào lên nói.
Vốn dĩ Lý Phàm chẳng muốn dây dưa với máy người này, nhưng mấy người này tự tìm đường chết thôi, anh cũng hết cách.
Sau khi người ở đó thấy cảnh tượng này thì đều nhìn Lý Phàm với ánh mắt đồng tình, một mình đấu với mười mấy người, chuyện này gần như là không thể.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo hoàn toàn thay đổi tam quan của họ, bóng dáng Lý Phàm như tia chớp, hơn nữa tốc độ siêu nhanh, khiến người ta gần như không thể bắt được.
Hơn nữa cứ mấy giây lại có một tên cao to bị đánh bay ra người, những tên cao to đó không chỉ không thể đến gần người Lý Phàm, mà còn bị đánh mặt mũi bầm dập.
Tuy Liễu Gia Lạc nhìn rất là sướng mắt, nhưng điều duy nhất anh ta lo là những tên cao to này lại gọi người đến, dù sao thì kẻ làm việc này đều có người đứng sau, tránh được mùng một, chưa chắc tránh được hôm rằm.
“Anh Lý, cần thận sau lưng.” Liễu Gia Lạc thấy có người đánh lén từ phía sau, bất giác hô lên.
Lý Phàm chẳng hề quay đầu lại, duỗi chân ra sau, tên cao to đánh lén lập tức che thân dưới, đau đến mức phải nhét được cả quả trứng gà vào miệng.
Anh ta cứ nhảy lên rồi nhảy xuống, giống như con khỉ, không hề khác gì.
Sau khi những tên cao to khắc thấy bạn mình bị đánh thảm như thế, bọn họ theo bản năng nuốt nước miếng, đồng thời che kín thân dưới của mình, sợ gặp phải cảnh như bạn mình.
Chẳng bao lâu, những tên cao to đó đã bị đánh nằm trên đất không ngừng kêu rên.
“Ông à, xin tha mạng.” Những tên cao to đó không phách lối như trước nữa, lúc này đều lên tiếng kêu cha gọi mẹ xin tha.
Bọn họ cảm giác người mình như muốn đứt ra thành từng khúc, bọn họ chẳng thể nào ngờ được Lý Phàm lại ra tay tàn nhẫn như thế.
Lý Phàm cười nói: “Tôi giết các anh làm gì. Ban nãy tôi nói rồi, các anh đưa lại cho tôi hai trăm bốn mươi triệu, chuyện này các anh không quên chứ.”
Những tên cao to đó khóc không ra nước mắt trố mắt nhìn nhau, lần này bọn họ làm sao về gặp lão đại đây.
Cuối cùng, một tên cao to không nhịn được, biết không đưa tiền thì chẳng còn mạng, anh ta quay đầu nói: “Các anh em, đừng do dự nữa, hay chúng ta nhanh chóng đưa tiền cho cậu ta đi, nói không chừng chúng ta còn mạng sống tiếp đây.”
Sau khi những tên cao to khác nghe đến đây thì đều cắn răng, vội vàng lấy tiền của mình ra chung.
Lý Phàm cho người đếm, hai trăm bốn mươi triệu một đồng cũng không thiếu, anh đưa sang cho Liễu Gia Lạc . Anh không cần số tiền này, mà Liễu Gia Lạc càng cần hơn, nói không chừng người ta còn phải trả nợ những khoản khác đây, ít nhất số tiền này có thể giúp đối phương một hồi.
“Anh, anh cho em à?” Liễu Gia Lạc ngạc nhiên nói.
Lý Phàm gật đầu: “Một người một trăm hai mươi triệu đi.”
Không phải là anh tiếc một trăm hai mươi triệu, mà là anh sợ người ta ngại nhận lấy nên lúc này mới chia đôi.
“Việc này ngại quá ạ.” Liễu Gia Lạc cười ngượng.
“Khách sáo với anh làm gì, coi như là tiền nhặt được đi.” Lý Phàm cười nói.
Sau khi những tên cao to kia nghe đến đây thì suýt hộc máu, mẹ nó như tiền từ trên trời rơi xuống, đây là tiền của bọn họ đó.
“Ngài à, bọn em đi được chưa à?” Những tên cao to kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, thăm dò hỏi.