CHƯƠNG : THỰC LỰC THẬT!
Bên ngoài, trên một ngọn núi cao cách đó không xa.
Một người đàn ông khôi ngô đang nằm trong bụi cỏ, phía trước chính là kho hàng ngoại ô phía đông. Sau khi anh ta thấy Lý Phàm bước vào kho hàng thì lập tức lấy bộ đàm ra: “Cậu ta đã tiến vào.”
“Rất tốt, đợi thu dọn đi.”
Giọng nói của Trương Đức Võ vang lên ở đầu bên kia.
Người đàn ông khôi ngô châm một điều thuốc, nói: “Chờ tôi hút xong điều thuốc này chúng ta sẽ vào đó nhặt xác.”
“Được.” Đám người ở bên cạnh người đàn ông đó gật đầu nói. Bọn họ không ngờ rằng nhiệm vụ ngày hôm nay lại nhẹ nhàng như vậy. Hơn nữa còn không cần bọn họ ra tay.
Người đàn ông khôi ngô kia cười lạnh nói: “Đó chính là tinh tinh lớn lưng bạc, hơn nữa nó từng được huấn luyện đặc biệt, có ham muốn tấn công con người. Tên kia chết chắc rồi.”
“Nếu tên đó sống sót trở ra thì sao?” Một người trong số đó không nhịn được hỏi.
Người đàn ông kia nghe vậy thì lập tức lạnh mặt, trách mắng: “Câm miệng cho tôi, đó là tinh tinh to lưng bạc, không ai có thể sống sót trong tay nó. Dù là tốc độ hay sức mạnh thì nó đều mạnh hơn con người rất nhiều, cậu ta không trốn thoát được, cũng không đánh lại được.”
Đám người đi cùng anh ta nghe nói vậy mới nhận ra sự đáng sợ của tinh tinh to lưng bạc. Bọn họ nghĩ đến mấy chục người bọn họ lôi xích sắt xích con tinh tinh to đó lại mới miễn cưỡng kéo được nó vào trong phòng. Sức lực to lớn đó khiến cả đời này bọn họ đều không quên được.
Sau khi Lý Phàm thấy con quái vật lông lá trước mặt thì cau mày. Con này và con lần trước anh gặp không giống nhau, con lần trước anh gặp có bộ lông màu nâu.
Mà con quái vật lông lá trước mặt lại có lông màu bạc, hơn nữa ngực nó, chắc là cơ ngực, cơ ngực cường tráng kia tràn ngập lực bùng nổ. Tiếp đó, chỉ tính bốn chỉ của nó thôi đã cao hai mét rồi.
Tuy Lý Phàm không đoán được con quái vật lông lá lần trước thuộc giống loài nào nhưng khi nhìn thầy con quái vật lông bạc trước mặt này, ít nhiều gì anh cũng nghĩ đến một loại sinh vật, tinh tinh lớn lưng bạc.
Phải biết rằng tinh tinh lớn lông bạc là một trong những giống loài được coi là mạnh mẽ trong chỉ tinh tinh, nhưng anh không ngờ rằng lại gặp phải nó ở đây.
Anh cho rằng nhất định là có người cố ý làm vậy, có người muốn anh bị tinh tinh lớn lưng bạc giết chết.
Anh nghĩ chuyện này có liên quan đến Trương Đức Võ.
Căn cứ chợ đen của Trương Đức Võ đã có tinh tinh như vậy, bây giờ lại có thêm một con tỉnh tinh lớn lông bạc, chuyện này nhất định không thể trùng hợp như vậy được.
Hình như con tinh tinh lớn lưng bạc này rất coi thường con người đứng trước mặt, lỗ mũi nó phun ra sương trắng, miệng có răng nanh rất dài khiến người khác liếc nhìn thôi cũng thấy sợ. Một khi bị nó cắn thì hẳn là cả cánh tay đều sẽ bị đứt.
Lý Phàm tiến vào trạng thái chiến đấu, anh có thể nhìn ra con tinh tinh này có sát ý rất rõ ràng. Nếu anh xoay người rời đi nhất định sẽ bị nó nhắm vào.
Con tỉnh tinh đó lại gào lên kỳ lạ, rồi xông lên giống như đạn đại bác. Lực va chạm này, nếu mà bị va phải thì hậu quả nhất định không dám tưởng tượng.
Lý Phàm không dám khinh thường, vọt sang một bên né tránh. Cũng may là con tinh tinh này hình thể to lớn nhưng sức lực không lớn lắm nên anh mới có thể nhẹ nhàng tránh thoát.
Nó thầy Lý Phàm tránh được thì hình như rất tức giận, gào lên đỉnh tai nhức óc. Mỗi bước nó di chuyển đều để lại vết nứt trên mặt đất.
Lý Phàm có thể nhìn ra con tinh tinh lớn lưng bạc trước mặt mạnh hơn con quái vật lông lá lần trước nhiều lắm. Anh đắm một đắm lên trên người nó.
Có lẽ là do da lông nó quá dày nên một đắm này của anh chỉ khiến nó lùi về sau vài bước. Đương nhiên, việc này cũng hoàn toàn chọc giận nó.
Trong mắt nó, Lý Phàm chỉ là một con người nhỏ bé, không thể nào làm nó bị thương. Lý Phàm thầy nó dám coi thường anh thì không khỏi cười khổ trong lòng, không ngờ rằng ngay cả động vật cũng biết coi thường con người.
Tuy tỉnh tinh lớn lưng bạc có sức lực lớn nhưng nó không hề đánh trúng Lý Phàm một lần nào, ngược lại còn bị đánh cho rồng lên không ngừng. Lý Phàm thì muốn so sánh thử sức lực của anh và nó xem ai mạnh hơn.
Tiếp đó là một khoảng thời gian giằng co, Lý Phàm chợt dùng sức đánh, con tinh tinh kia không ngừng lùi về sau, lảo đảo rồi ngã trên mặt đất.
Lúc này nó không kêu lên quái lạ nữa mà rên ư ử thảm thương. Tuy Lý Phàm không hiểu tiếng thú nhưng anh lại nhìn ra từ ánh mắt đáng thương của nó, nó sợ anh.
Cuối cùng anh vẫn mềm lòng. Nhưng ai ngờ rằng con tinh tinh đó đột nhiên rống lên một tiếng, lại tiếp tục kêu lên quái lạ. Lý Phàm sa sầm mặt, súc sinh đúng là súc sinh, không thể nào cảm hóa được.
Lần này Lý Phàm dốc toàn lực đánh, anh đắm một đắm mạnh lên người nó, đồng thời kích phát lực lượng ngầm. Nếu như vừa nãy anh không phá vỡ lớp phòng ngự da dày thịt béo của nó thì lực lượng ngầm bị kích phát đủ để nó ăn đau không ngớt.
Con tỉnh tinh đó không ngừng kêu lên thảm thiết, nó ngã xuống đất, gần như không thể nào nhúc nhích nữa. Lý Phàm không hề nương tay, đề phòng nó lại đánh lén lần nữa. Anh giãm một chân lên người nó.
“Không kêu nữa?”
Người đàn ông khôi ngô kia hút xong một điếu thuốc, đúng lúc này bên trong phát ra tiếng gào của tinh tinh lớn lưng bạc, anh ta tự động cho rằng Lý Phàm đã bị nó xé nát từng mảnh chết đi.
Nghĩ tới đó, anh ta vỗ mông, đứng lên từ trên mặt đất, nói với đám đệ bên cạnh: “Đi thôi, đi nhặt xác.”
Lúc này đám người đi theo anh ta mới dám theo lên. Bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, dù sau cảnh tượng đó, nhất định là khá máu me.
Nhưng sau khi bọn họ bước vào thì lập tức trợn tròn mắt vì thứ nằm rạp trên đất không phải Lý Phàm mà lại là tinh tỉnh. Hơn nữa lúc này Lý Phàm còn đang đi ra cửa.
Hai bên chạm mặt nhau ngay tại hiện trường, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng lúng túng. Người đàn ông khôi ngô cảm nhận được hơi thở ngang ngược mà Lý Phàm để lộ ra ngoài thì không khống chế được đổ mồ hôi lạnh trên trán. Ánh mắt của Lý Phàm là ánh mắt đáng sợ nhất mà anh ta từng nhìn thấy.
Những người đang cười ha ha chuẩn bị đi nhặt xác nhìn thấy Lý Phàm lành lặn đứng đó, lại thấy tinh tinh lớn lưng bạc chết trên mặt đất thì đều trợn tròn mắt, ai nấy đều cảm thầy không thể tưởng tượng nỗi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ đều không dám tin cảnh tượng trước mắt là thật.
“Chuyện gì thế này, chuyện này khoa trương thật đó, con tỉnh tinh lớn lưng bạc đó chết rồi.” Đám người đó nói với giọng không thể tin được. Vì trước đó bọn họ đã nghe người đàn ông khôi ngô kia nói tỉnh tinh lớn lưng bạc mạnh như thế nào.
Nhưng cảnh tượng trước mắt chẳng phải đã chứng minh Lý Phàm còn mạnh hơn nó sao? Phải biết rằng bọn họ dùng sức chín trâu hai hỗ mới có thể kéo nó tới đây, bây giờ mới qua mấy phút mà trận chiến đã kết thúc, hơn nữa kết quả còn đi ngược lại dự đoán của bọn họ.
Người đàn ông khôi ngô lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng giống như nhìn thấy quái vật, anh ta run lẫy bẩy nói: “Rốt cuộc cậu là người hay quỷ.”