CHƯƠNG : GẶP MẶT BẠN CŨ
Quả nhiên tính cách cậu Long giống hệt suy đoán của Lý Phàm, dễ dàng tin tưởng Sở Trung Thiên.
Lúc cúp máy, Sở Trung Thiên cảm thấy chuyện này khó mà tin nổi, vì mọi thứ đang diễn ra vượt xa tưởng tượng của ông.
“Cậu Lý, nhờ có cậu đưa ra ý kiến hay.” Sở Trung Thiên cảm thán, cực kỳ bái phục Lý Phàm, nếu không có anh đưa ra ý kiến hay, e rằng ông đã mất trắng số tiền đó rồi.
Lý Phàm cười nói: “Đợi ông lấy lại tiền rồi thì có thể phản kích ông Võ.”
“Tất nhiên rồi.” Sở Trung Thiên gật đầu, ông Võ bất nhân thì ông cũng phải bất nghĩa.
Lý Phàm giúp đỡ Sở Trung Thiên xong mới rời đi.
Bên này.
Bạch quân sư và một người đàn ông rụt rè đang đứng ở cửa phòng ngủ của Long Hậu.
Long Hậu cực kỳ quyến rũ bước ra, hất tóc ra sau, người đàn ông rụt rè nhất thời sáng mắt, bắt đầu có phản ứng.
Nhưng Bạch quân sư lại ghen tuông, đạp vào người anh ta.
Lúc này người đàn ông đó mới ôm bụng dưới bắt đầu rên rỉ.
Long Hậu khịt mũi khinh thường nói: “Tôi nghe nói cậu là bạn Lý Phàm.”
“Cậu không nghe thấy à, Long Hậu đang hỏi cậu đấy?” Bạch quân sư lôi người đàn ông đó dậy, tức giận hỏi.
Người đàn ông đó ra sức gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng tôi là bạn hồi tiểu học, nhưng đã lâu rồi chưa gặp mặt.”
“Chắc quan hệ cũng rất tốt đúng không, nếu đã như thế thì cậu giúp tôi một chuyện, tôi sẽ thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của cậu, bao gồm cả tôi.” Giọng nói quyến rũ của Long Hậu vang lên bên tai.
Trong lòng người đàn ông nhất thời mừng rỡ, lúc này Bạch quân sư mới nói ra kế hoạch của mình, anh ta không hề từ chối, ngược lại còn đồng ý rất sảng khoái.
Đứng trước lợi ích, ngay cả người thân anh còn dám bán, huống chi là bạn hồi tiểu học.
Long Hậu cười khẩy: “Hy vọng cậu có thể moi được sự tồn tại của chìa khóa Long Môn.”
“Bà cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành.” Người đàn ông vỗ ngực nói.
Bạch quân sư thấy người đàn ông đã rời đi, thì chạy tới trước mặt Long Hậu như chó giữ nhà: “Long Hậu, bà thấy cách này của tôi thế nào?”
Long Hậu nghe vậy thì khinh thường nhìn Bạch quân sư: “Hừ, chuyện vẫn chưa thành công thì đừng nói trước.”
Bạch quân sư cười lúng túng, đúng lúc này, Long Hậu bắt đầu quyến rũ anh, anh nuốt nước miếng, vội ôm chặt bình giữ nhiệt của mình, uống một hớp nước câu kỷ tử, rồi di chuyển đề tài: “Long Hậu, tôi có việc phải đi trước.”
Nhưng Long Hậu dứt khoát kéo Bạch quân sư vào trong, lúc anh ta ra ngoài, gần như là bò ra.
Người đàn ông kia vừa ra ngoài thì tìm kiếm nửa ngày mới tìm ra số điện thoại của Lý Phàm, sau khi tìm được số của Lý Phàm, anh ta không khỏi sửng sốt.
Vì số điện thoại của Lý Phàm rất thuận tiện.
Người đàn ông nói là làm, bắt đầu gọi ngay, Lý Phàm thấy có người gọi cho mình thì không khỏi sửng sốt, rồi nghe máy theo bản năng.
“Lý, cậu vẫn còn nhớ tôi chứ? Tôi là Chuột đây.”
Nghe thấy giọng nói hơi quen thuộc lại gần như xa lạ này, Lý Phàm nhất thời không phân biệt được, đến khi nghe thấy đối phương nói biệt danh của mình, anh mới chợt nhớ ra.
Anh nhớ hồi tiểu học, quả thật có một người bạn có biệt danh là Chuột, anh vẫn còn ấn tượng, vì bộ dạng người này lấm la lấm lét nên được gọi là Chuột.
“Bạn cũ, sao cậu lại đột ngột gọi cho tôi thế?” Lý Phàm cười hỏi, nói tới cũng kỳ lạ, anh chưa từng liên lạc với bạn nào hồi tiểu học.
Hơn nữa quan hệ giữa anh và Chuột cũng không tốt cho lắm, sao đối phương lại đột ngột gọi cho anh, thật kỳ lạ.
“Ha ha, tôi bỗng tìm thấy số của cậu trong danh bạ nên mới gọi thử, hay là chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi.”
“Được thôi.” Lý Phàm cũng không từ chối, chỉ ra ngoài ăn cơm cùng bạn cũ thôi, nên anh chẳng suy nghĩ gì nhiều.
Sau khi tới quán cơm, Lý Phàm mới gặp lại Chuột, tên thật của Chuột là Trương Tiêu.
Trương Tiêu cười hì hì nói: “Cậu tới rồi à, hút một điếu Chunghwa không?”
“Gần đây cậu sống rất tốt nhỉ?” Lý Phàm tiếp lời cười hỏi.
Trương Tiêu xua tay nói: “Cậu đừng trêu tôi nữa, bình thường tôi không hút bao thuốc này, mà chỉ hút loại bình dân, dù gì cũng gặp mặt bạn cũ, nên cố ý mua cho cậu.”
Lý Phàm hàn huyên với đối phương một lát, lúc này Trương Tiêu mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, nên liên tục trút rượu Lý Phàm, nhưng lại phát hiện ra tửu lượng của anh ấy còn cao hơn anh.
Anh hóa đá tại chỗ, vì tách ra từ hồi tiểu học, nên anh đâu ngờ tửu lượng của Lý Phàm lại cao đến thế, anh tưởng tửu lượng của anh là OK rồi.
Ai ngờ so với Lý Phàm, thì tửu lượng của anh chẳng là cái thá gì.
Lý Phàm khẽ cười hỏi: “Sao tôi cứ cảm thấy hình như cậu định chuốc say tôi, có phải cậu định hỏi tôi chuyện gì đúng không?”
“Cậu nhìn cậu xem, cậu còn nghi ngờ tôi đúng không?” Trương Tiêu bĩu môi nói, thật ra trong lòng anh rất chột dạ, nhưng nghĩ đến kỹ năng diễn xuất của mình sẽ không bị nhìn ra vấn đề gì, nên mới bắt đầu yên lòng.
Trương Tiêu nhức đầu nói: “Cậu, sao tửu lượng của cậu lại cao như vậy?”
“Hết cách rồi.” Lý Phàm nhún vai nói.
Trương Tiêu biết rõ chiêu này không có tác dụng, nên tính tiền, rồi mới cho nhau phương thức liên lạc, lúc đi trên đường, anh bỗng hỏi một câu: “Chúng ta vào tiệm internet chơi game một tý đi?”
“Được thôi.” Nghĩ đến việc gặp mặt bạn cũ, nên đối phương đưa ra yêu cầu gì, Lý Phàm cũng sẽ nghĩ cách hoàn thành.
Tiệm internet ngày nay gần như có thể nói là nơi ở của những thanh niên không nghề nghiệp, hai người vừa bước vào, khói thuốc bên trong đã làm người khác liên tục ho khan.
Lý Phàm và Trương Tiêu ngồi vào chỗ, bắt đầu chơi game đối kháng, có thể nói hai người lúc thắng lúc thua, gần như là hòa nhau.
Dù gì Lý Phàm cũng không quen tay, vì đã lâu rồi anh không chơi game.
Lúc Trương Tiêu đứng dậy, đã va phải một thanh niên, mà thể trạng người đó rất yếu, nhanh chóng bị va đến mức lùi về sau mấy bước, nhưng trong lòng không phục, cảm thấy rất mất mặt.
“Anh va vào tôi đúng không?” Tuổi rất bốc đồng, chưa nói hai câu đã vung nắm đấm.
Trương Tiêu vốn định xin lỗi, ai ngờ tự dưng bị ăn đấm, nên trầm mặt, bắt đầu đánh nhau với thanh niên đó.
Lý Phàm cực kỳ bất đắc dĩ về chuyện này, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy trong tiệm internet?
Thanh niên đó gọi một đám người tới bao vây Trương Tiêu, Trương Tiêu nhìn thấy tình thế này sợ đến mức tỉnh táo hơn rất nhiều, lúc này mới vội xin lỗi: “Các anh em, thật ngại quá, tôi thật sự không có mắt nhìn đường, mới va phải các cậu.”
“Anh bớt giở trò này với tôi đi, mỗi người ba triệu, tự mình xem rồi làm đi.” Thanh niên đó ỷ mình nhiều người nên cực kỳ hống hách, bắt đầu dọa nạt.