CHƯƠNG : LONG MÔN KHIẾP SỢ
“Nước ngoài?” Lý Phàm lúc này mới khó hiểu, đây là tình huống gì chứ, anh với người nước ngoài cũng xem như không có mâu thuẫn gì nhiều, đối phương lại còn nói bản thân là một người nước ngoài.
Lần này, Lý Phàm thật sự không hiểu, anh cho rằng cái người áo đen này nhất định là một người không đơn giản, Lý Phàm nghĩ tới đây thì bắt đầu tấn công người áo đen, nói: “Nếu mày là người nước ngoài, vậy thì dễ đối phó rồi.”
Bởi vì nước H là một đất nước luyện nội công, cho dù nội công của nước ngoài có lợi hại tới đâu cũng không thể nào so với Nước H được, cho nên về căn bản mà nói, đối phương nhất định sẽ thua.
Cho nên Lý Phàm mới tự tin được như vậy.
Sau khi người áo đen nhìn thấy nụ cười tự tin của Lý Phàm, trong lòng dâng lên một loại dự cảm xấu, thậm chí gã còn tự hỏi bản thân, chẳng lẽ gã đã xem thường đối phương, để bản thân phải thua cuộc ư?
Bây giờ nội tâm gã rất mê mang, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lý Phàm cũng không đi quấy rầy đối phương làm gì, cho dù đối phương nhận thua, anh vẫn tự tin ứng phó.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Là ai phái mày tới đây.”
“Đương nhiên là Thất Long Vương rồi.” Người áo đen cười lạnh nói.
Lý Phàm thấy đối phương vẫn không chịu nói sự thật, anh lắc đầu, đối với kết quả này vô cùng thất vọng, nói thật, anh cũng không thích kết quả này chút nào.
“Mày đang nói dối.” Lý Phàm cậm rãi nói.
Người áo đen nghe xong liền giả bộ như không nghe thấy, bĩu môi nói: “Mày có tin hay không thì tùy, nhưng tao quả thực là do Thất Long Vương phái tới.”
“Khi nãy mày ra tay, tao có thấy hình xăm trên người mày, giải thích đi chứ.” Lý Phàm nhìn thấy ký hiệu hình xăm trên người đối phương, anh ta lập tức nghĩ tới một người.
Nếu như anh không có đoán sai, thì người kia chắc hẳn là Tom, đối với kết quả như vậy, anh cũng không có ngạc nhiên tí nào.
Nhưng mà, anh vẫn muốn đợi người áo đen tự mình nói ra.
Giọng nói của người áo đen rõ ràng có hơi chần chừ, rơi vào im lặng, thật lâu sau không lên tiếng.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Là Tom phái mày tới à.”
“Sao mày biết được?” Người áo đen nghe xong, theo bản năng hít sâu một hơi, nhịn không được ngẩn đầu, thẳng tới khi gã nói xong mới nhận ra được bản thân gã quá nóng nảy, lúc này mới theo bản năng im lặng không nói gì.
Lý Phàm bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy thì bỏ đi, cần gì phải bận tâm mấy thứ vô dụng như vậy chứ.”
Người áo đen cuối cùng cũng thừa nhận: “Đúng vậy, đúng thật là boss Tom phái tao tới đó.”
“Ngoài mày ra thì còn có ai nữa không?”
Lý Phàm tò mò hỏi, dù sao thì người nước ngoài cũng đã nhúng tay vào chuyện này, Lý Phàm làm sao có thể bình tĩnh được chứ, nên anh nhất định phải xử lý nghiêm túc mới được.
Người áo đen nghe xong trực tiếp nói: “Chuyện này tao cũng không biết, dù sao thì trước mắt tao được boss Tom phái tới.”
Sau khi Lý Phàm nghe xong, cũng không còn gì để nói, anh cũng không biết người áo đen rốt cuộc thì đang nghĩ cái gì, nếu đối phương thật sự có cái ý nghĩ đó, vậy thì quên đi.
Người áo đen lạnh lùng nói: “Cậu Lý, tôi biết cậu là ai. Hoặc là thả tôi đi, hoặc là tôi sẽ tìm cơ hội giết chết cậu, nếu không, sau khi trở về, tôi nhất định sẽ chết.”
Lý Phàm có chút kinh ngạc, không ngờ đối phương lại trung thành như vậy, sắp chết rồi, cũng không quên nghĩ đến ông chủ của mình.
Lý Phàm không biết phải nói gì, nói đối phương thông minh, nhưng đối phương lại quá ngốc, nói đối phương quá ngốc, có khi đối phương lại khá thông minh.
“Tôi không giết anh, mà anh cũng không giết được tôi.” Lý Phàm cười tự tin, là do anh không muốn thấy huyết tinh nhuộm đỏ, không thôi anh đã động thủ từ lâu rồi.
Hơn nữa, mấy người Cố Họa Y nhất định sẽ rất sợ hãi, mà anh lại không muốn khiến cho mấy người họ lo lắng sợ hãi.
Điều quan trọng là căn biệt thự này rất đắt tiền, nếu có người chết thì căn biệt thự này biến thành nhà ma không ai ở thì phải làm sao bây giờ? Cho nên xét theo góc độ nào thì anh cũng không có lời.
Người áo đen không có bất kỳ ý nghĩ cảm kích Lý Phàm gì cả, ngược lại hừ lạnh nói: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ thành công, đừng nghĩ chuyện này sẽ khiến cho tôi cảm động, không có cửa đâu.”
Lý Phàm cười khổ không thôi, đối với người áo đen cũng không có cách nào khác, có lúc cảm thấy người áo đen giống như một tên ngốc, cũng không làm được gì nhiều.
Sau khi người áo đen rời đi, Thất Long Vương nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng vô cùng sửng sốt, tưởng đối phương sẽ thành công, nhưng ai biết nửa chừng sẽ thất bại.
Thất Long Vương theo bản năng truy hỏi: “Mày làm sao vậy, sao lại vô dụng như vậy.”
Người áo đen thoạt nhìn rất khó chịu, Thất Long Vương chỉ là đối tác của gã, không đủ tư cách trỉ trích gã, gã lạnh lùng nhìn Thất Long Vương một cái.
Sau khi Thất Long Vương nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của người áo đen, ông ta giật mình hốt hoảng, có một loại dự cảm không tốt, ông ta dường như cũng nhận ra đối phương muốn giết chết ông.
“Mày làm sao vậy?” Thất Long Vương sửng sốt liếc mắt một cái, có chút sợ hãi.
Người áo đen đột nhiên duỗi tay túm lấy cái cổ của Thất Long Vương, lạnh lùng nói: “Ông đừng có mà ở không xía vào chuyện của tôi, không thôi tôi sẽ cho ông biết thế nào là lễ độ.”
Thất Long Vương nhíu mày, ông ta không nghĩ ra nên nói cái gì cho phải, cảm thấy không ổn, nhất thời không nói ra được.
Thất Long Vương cười lạnh: “Ở đây đừng giở trò với tao nữa. Đừng tưởng rằng tao không biết mày đang nghĩ gì, tao đến từ Long Môn đó, nếu mày dám làm ra chuyện gì với tao, hẳn là không có quả tốt.”
“Thật xin lỗi, tôi không phải người của Long Môn, cho nên tôi không sợ ông uy hiếp đâu.” Ai mà biết người áo đen lại đột nhiên nói ra một câu như vậy chứ.
Thất Long Vương giật mình, đối phương nói như vậy, ngược lại có dáng vẻ rất kinh khủng, ông ta biết tên này khó chơi nên mới bắt đầu mền nhuyễn xuống, cười gượng nói: “Ầy, mày đừng có tức giận chứ, mày cho tao…Một cơ hội nữa đi, khi nảy tao chỉ nói đùa cho vui ấy mà.”
Ông ta sao nghĩ tới đối phương lại có tính tình xấu đến như vậy cơ chứ, sớm biết như vậy, ông ta đã không nên nói lời nào rồi, bây giờ trong lòng có biết bao nhiêu hối hận.
Kế hoạch thất bại, Thất Long Vương không còn giá trị sử dụng nữa, vừa hay gã áo đen có thể giết chết đối phương để phát tiết lửa giận của gã.
Nhịp tim Thất Long Vương không ngừng đập mạnh, cuối cùng chết đi, người áo đen phủi phủi tay, lúc này mới rời đi.
Gã áo đen mới vừa rời đi không lâu, có một người đàn ông mặc vest, trên tay cầm định vị và hệ thống GPS, khi gã ta thấy được thi thể của Thất Long Vương gần chỗ ở của Lý Phàm như thế.
Gã ta ngay lập tức biết hung thủ giết người là ai, gã ta bắt đầu mang chuyện này báo cáo cho Long Môn.
Mà giờ phút này, toàn thể Long Môn đang kinh hãi không thôi.
Dù là Long Hậu ở Hán Thành, hay Đại Long Vương tránh ở chỗ tối.
Long Hậu và Đại Long Vương về cơ bản đều có chung ý tưởng, đó là muốn loại bỏ Lý Phàm, bởi vì Lý Phàm quá nguy hiểm, bọn họ không thể không có chung ý tưởng muốn diệt trừ Lý Phàm.
Sau khi Bát Long Vương của Long Môn chết, Long Môn hoàn toàn ầm ĩ với Lý Phàm, bây giờ Thất Long Vương cũng đã chết, bọn họ rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh được nữa, lỡ như sau này đến lượt bọn họ thì biết phải làm sao đây?