CHƯƠNG : VẢ MẶT THANH ĐẾ!
Sau khi nghe lời nói của Thanh Đế, sắc mặt ông Võ lập tức trở nên lúng túng, tốt xấu gì ông ta cũng có tiếng tăm ở Võ Thành, nhưng giờ phút này, ông ta cũng không dám mạnh miệng.
Thanh Đế hứng thú nhìn Lý Phàm, coi đối phương như một con chuột, trong mắt ông ta, đối phương có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có như thế, ông ta có rất nhiều cơ hội dạy dỗ đối phương.
Ông ta muốn Lý Phàm biết đắc tội mình thì sẽ gặp hậu quả như thế nào, ông ta còn muốn đến Hán Thành tìm Lý Phàm, bây giờ Lý Phàm chủ động đến Võ Thành, chẳng khác gì đang muốn chết.
“Cho dù cậu mạnh mẽ thế nào ở Hán Thành, nhưng một khi cậu đã đến Võ Thành, thì cũng chỉ như một con chuột phải cung kính tôi.” Thanh Đế khẽ nói.
Sau khi nghe xong, Lý Phàm cũng mỉm cười, anh cho rằng sự khẳng định của Thanh Đế là ý nghĩ hão huyền, nói với Thanh Đế: “Vậy ông đấu với tôi đi, phải xem thực lực của ông lợi hại bao nhiêu chứ.”
Thanh Đế chắc chắn rằng đầu óc Lý Phàm có vấn đề, dường như ông ta đang nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời này.
Lúc đến đây, Lý Phàm đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, anh nghĩ chuyện này có thể giải quyết trong hòa bình, nhưng hôm nay, Thanh Đế lại nói chuyện với mình như thế.
Anh biết chuyện này không thể giải quyết trong hòa bình nữa, đã vậy thì anh không cần thiết phải nói nhảm với Thanh Đế nhiều như vậy, không bằng trực tiếp vào vấn đề chính cho rồi.
Thanh Đế cũng nhận ra ý nghĩ của Lý Phàm, sắc mặt ông ta lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Lý Phàm, cảm thấy đối phương rất thú vị.
Ông ta đã ở Võ Thành nhiều năm, có rất ít người dám khiêu chiến uy quyền của ông ta, thế nhưng Lý Phàm lại dám đối nghịch với ông ta.
“Rất tốt, bản lĩnh của cậu không tệ, nhưng cậu cần nghĩ kĩ đi, cậu không có can đảm đâu.” Trong lời nói của Thanh Đế ẩn chứa sự uy hiếp.
Nếu như đối phương không sợ chết, ông ta sẽ cho đối phương biết sự lợi hại của mình.
Lý Phàm híp mắt, cho rằng Thanh Đế suy nghĩ quá đơn giản, vậy thì anh nói nhảm với đối phương nhiều như vậy làm gì.
Thanh Đế búng tay một cái, vệ sĩ ở sau ông ta dứt khoát bước lên, không cần Thanh Đế mở miệng, họ đã nhìn Lý Phàm với sắc mặt lạnh như băng, quả quyết bắt đầu ra tay.
Lý Phàm thấy thế thì không bất ngờ chút nào, anh cũng bày ra tư thế chiến đấu.
Hiển nhiên những vệ sĩ kia đều là cao thủ, họ ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Lý Phàm hầu như không kịp phản ứng, nhưng may là anh vẫn có thể ứng phó.
Lúc chiến đấu với Lý Phàm, những vệ sĩ bắt đầu cố hết sức, họ luôn cảm thấy thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi làm cho họ gần như không làm được gì đối phương.
Trong lòng những vệ sĩ kia rất khó hiểu, đối phương chỉ có một mình mà sao lúc họ giao đấu với đối phương, dường như còn mệt mỏi hơn đối phó với một trăm người bình thường.
Thanh Đế móc một điếu thuốc ra, một vệ sĩ bên cạnh ông ta lập tức thức thời tiến lên đốt thuốc, rồi nói: “Thanh Đế, tên nhóc đó nhất định sẽ chết chắc.”
“Đó là đương nhiên, những vệ sĩ này đều là người có thể một mình đánh bại trăm người.” Thanh Đế cười ngạo nghễ, ông ta vẫn rất tự tin với vệ sĩ của mình.
Những vệ sĩ này đều là những người được ông ta chọn lựa từ trong tinh anh của tinh anh, nếu những vệ sĩ này không phải là đối thủ của Lý Phàm thì sẽ không hay.
Khi đối mặt với những người đó, Lý Phàm lộ ra vẻ lạnh lùng..
Thanh Đế vừa bắt đầu tự tin về người của mình, thế nhưng khi nhìn xuống, ông ta lập tức không thể bình tĩnh được, thực lực của Lý Phàm hoàn toàn là vượt quá tưởng tượng của ông ta.
Ông ta cho rằng mình đã đánh giá cao Lý Phàm, bây giờ ông ta mới biết được, mình đã đánh giá cao vệ sĩ của mình.
Mười vệ sĩ ở trong tay Lý Phàm gần như chiếm thế hạ phong, bị đánh ngay cả sức phản kháng cũng không có.
Thanh Đế kinh ngạc tại chỗ, sắc mặt vô cùng khó xử, vốn dĩ ông ta định cho người của mình cho Lý Phàm một trận ra oai phủ đầu, ai ngờ Lý Phàm lại đánh giỏi như thế.
Những vệ sĩ của Thanh Đế đều bị Lý Phàm đánh chết đi sống lại, đau đớn không ngừng kêu rên.
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Đế nói: “Tôi hi vọng ông có thể thận trọng suy tính lựa chọn của mình, nếu không, đối với ông mà nói, đó không phải một chuyện tốt.”
“Cậu đang uy hiếp tôi sao?” Thanh Đế không thuận theo đối phương bước xuống bậc thang, ngược lại lạnh lùng nhìn Lý Phàm, vô cùng phẫn nộ.
Lý Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, tên này đúng là điếc không sợ súng, anh đã nể mặt đối phương như thế, đối phương còn nói chuyện với mình như vậy.
Nếu không tận tai nghe được thì Lý Phàm đã nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không, anh rất xem thường Thanh Đế, đồng thời nói ra: “Ông đã không nghe lời khuyên như thế, vậy thì đừng trách tôi.”
Thanh Đế lại khinh thường nói: “Có bản lĩnh thì đấu với tôi một trận đi, tôi là người nhà họ Đế đấy.”
Sở dĩ ông ta ngang ngược như vậy cũng là do bối cảnh nhà họ Đế của mình, nhà họ Đế có tiếng tăm lừng lẫy không chỉ ở Võ Thành mà là cả nước, không có ai dám đi trêu chọc nhà họ Đế.
Ông ta nghĩ Lý Phàm biết mình là người nhà họ Đế, thì chắc chắn sẽ cầu xin tha thứ.
Sau khi thấy cảnh tượng này, ông Võ sợ ngây người, trong thoáng chốc không biết nên nói gì, khí chất của hai người quá dữ dội, ông ta hoàn toàn không thể tham gia vào.
Ông ta nuốt nước bọt, chuyện cho tới bây giờ, ông ta chỉ có thể giữ thái độ xem náo nhiệt, không dám tùy tiện xen vào.
Lý Phàm móc móc lỗ tai, đột nhiên tát vào mặt Thanh Đế một cái, rồi nói: “Đúng không, ông cho rằng tôi sẽ nghe lọt tai sao?”
Sau khi Thanh Đế nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, ông ta có một dự cảm không tốt, cảm thấy dường như Lý Phàm đang cảnh cáo mình, trong lòng ông ta rất không thoải mái.
“Lá gan của cậu quá lớn rồi, dám nói chuyện với tôi như thế.” Cho dù bên ngoài Thanh Đế rất mạnh mẽ, nhưng giờ phút này ông ta không quên lùi lại, rất kiêng kị Lý Phàm.
Lý Phàm lại cho Thanh Đế một bạt tai, cái tát vừa rồi làm cho Thanh Đế trở tay không kịp, lần này lại chịu một bạt tai nữa, Thanh Đế lập tức không thể bình tĩnh nữa, nhưng Thanh Đế chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Ông ta phẫn nộ, từ nhỏ đến lớn chưa có ai làm nhục mình như thế, mà một người bình thường như đối phương mà dám tát mình hai cái.
“Cậu thật to gan, dám đánh tôi, cậu không sợ rằng mình sẽ chết sao!” Thanh Đế gần như gào lên.
Lý Phàm hơi sững sờ mỉm cười, đến lúc này rồi mà đối phương còn ngây thơ như thế, nếu không tận mắt nhìn thấy, anh sẽ nghi ngờ có phải đầu óc đối phương bị nước vào hay không.
Anh lại đánh Thanh Đế lần nữa, nói: “Xem ra ông vẫn chưa tỉnh táo lại, đã như vậy thì tôi sẽ thưởng cho ông một đòn.”
Ông Võ ngây người nhìn, cậu Lý quá dữ dội rồi, vậy mà cũng đánh Thanh Đế đến nỗi không động đậy được chút nào.