Thiếu Chủ Bí Mật

chương 985

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : BIỂU HIỆN TÀI NGHỆ

Có thể nói Cầm Đế đã hết đường lùi rồi, càng vào lúc này, ông ta càng phải bình tĩnh hơn mới được, ông ta chợt ra tay, muốn để đối phương biết được sự lợi hại của ông ta.

Ông ta không quan tâm đối phương có lợi hại như thế nào nên ông ta vẫn vô cùng tự tin với bản thân mình, ông ta quả quyết ra tay, lần ra tay này còn tàn độc hơn so với lần trước.

Lý Phàm thấy vậy thì bật cười, anh cho rằng đối phương nghĩ quá đơn giản rồi, chỉ dựa vào ông ta mà còn muốn ra tay với anh, đúng là tự chuốc lấy khổ.

Lý Phàm trực tiếp giữ lấy vai của đối phương, Cầm Đế cảm nhận được một cơn đau nhức ở vai, sắc mặt ông ta thay đổi, ông ta nhìn đối phương như nhìn thấy quỷ Satan.

Ông ta không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh đến vậy, ông ta bắt đầu trở nên điên cuồng, dốc hết sức đối phó với Lý Phàm.

Lý Phàm thấy lúc này đối phương ngoan cố chống cự, anh bật cười, lại tăng thêm sức mạnh một lần nữa, có thể nói là trên phương diện nội công Cầm Đế vẫn rất mạnh.

Sau khi ông ta cảm nhận được sự lợi hại của đối phương, ông ta ngơ ra, cảm giác mọi thứ vượt xa sức tưởng tượng của mình.

Ông ta không ngờ nội công của mình lại bị đối phương phá giải dễ dàng đến vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không tin mọi thứ là thật.

Ông ta nhìn Lý Phàm, sắc mặt càng lúc càng trở nên kì lạ, ông ta vẫn chảy đầy mồ hôi lạnh như đối diện với đại địch, có thể nói ông ta đã sử dụng hết mọi thủ đoạn rồi nhưng vẫn không có chút tác dụng nào cả.

Ông ta cảm thấy rất ngỡ ngàng về điều này, cảm thấy như Lý Phàm không phải người bình thường.

Sau khi Thanh Đế nhìn thấy một màn này, ông ta lập tức hiểu ra chân tướng, ông ta biết nếu còn kéo dài như vậy sẽ càng bất lợi cho ông ta, thay vì như thế, ông ta mau chóng chạy đi còn hơn.

Nếu chạy đi, nói không chừng còn có cơ hội nhất định, nếu bây giờ không chạy, e là sẽ không còn cơ hội nữa.

Lý Phàm đương nhiên cũng đã nhìn thấy Thanh Đế, anh nói với ngài Võ đã ra thoát ra từ ban nãy: “Mau chóng cản ông ta lại cho tôi.”

Ngài Võ gật đầu, lập tức cản Thanh Đế lại.

Thanh Đế đánh nhau không giỏi, thậm chí còn không bằng Điểu Đế, ông ta giao chiến với ngài Võ chưa được bao lâu thì đã bị ngài Võ chế ngự một cách dễ dàng.

Ông ta như nhìn thấy quỷ, vô cùng bất ngờ với kết quả này, ông ta bắt đầu trở nên điên cuồng, cảm giác kết quả này vượt xa sức tưởng tượng của ông ta.

“Chuyện đó, tôi biết sai rồi, tôi không phải đối thủ của ông, nhưng vào lúc này, tôi vẫn hi vọng ông bình tĩnh một chút thì tốt hơn.”

Thanh Đế vội cầu xin.

Ngài Võ coi như không nghe thấy, về phía ông ta, ông ta hoàn toàn không đặt Thanh Đế vào trong mắt, ông ta chỉ trông chừng đối phương, tránh để đối phương chuồn đi một lần nữa.

Thanh Đế liền khóc lóc thút thít, ông ta nào từng chịu sự sỉ nhục lớn đến vậy, nhưng giờ đây, ông ta cũng chỉ có thể cam chịu, nếu không ta không thể chịu nổi nữa thì kết quả sẽ rất tồi tệ.

Lúc này Lý Phàm mới nhìn Cầm Đế, sau khi Cầm Đế nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, ông ta lập tức run người, ông ta xin thề, đây là ánh mắt đáng sợ nhất ông ta từng nhìn thấy.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao ánh mắt có thể giết người rồi, bây giờ ông ta hiểu rõ hơn bao giờ hết.

Nội tâm của ông ta nói với ông ta, người trước mắt này chắc chắn không dễ dây vào, nếu nhanh chóng xin tha, nói không chừng còn có cơ hội.

Nghĩ đến đây, Cầm Đế vội nói với Lý Phàm: “Đại ca, tôi biết tôi không phải đối thủ của cậu, nhưng vào lúc này, hai ta vẫn nên bình tĩnh một chút thì tốt hơn.”

Lý Phàm không phủ nhận, anh biết Cầm Đế không phải đang đùa với mình, anh cũng nhìn ra được đối phương đã không còn ý tấn công nữa, nếu còn tiếp tục làm khó, đối với ai mà nói cũng không phải chuyện tốt.

Lúc này Lý Phàm mới nói: “Được, tôi có thể tha cho ông, nhưng tôi có một yêu cầu, nếu nhưng ông không đồng ý, tôi cũng hết cách.”

Cầm Đế nghe thấy vậy, ông ta như nhìn thấy hi vọng, vội hỏi: “Cậu Lý, cậu có chuyện gì, cậu cứ việc nói ra, tôi sẽ giúp cậu giải quyết.”

Lúc này Lý Phàm mới nói: “E là nếu tôi nói ra, chưa chắc ông đã giúp được.”

Cầm Đế ngơ ra, nhưng lại vỗ ngực nói: “Cậu Lý, cậu xem xem cậu nói gì vậy chứ, sao tôi có thể không giúp được gì cho cậu được, tôi không phải người bình thường đâu.”

“Vậy sao, theo tôi thấy, ông chỉ là một con gà non mà thôi.” Lý Phàm khinh thường nói.

Cầm Đế lập tức cúi đầu, không nói gì nữa, ông ta biết đối phương không phải đang dọa mình, ông ta không khỏi cảm thấy nhức đầu, lúc nhìn Lý Phàm, ông ta hít sâu một hơi như đang nhìn đại địch.

Lúc này Lý Phàm mới nói: “Có điều, điều tôi có thể nói với ông là, chuyện ngày hôm nay ông buộc phải có một lời giải thích với tôi, mới nghe xong khúc đàn khó nghe của ông, giờ tôi chẳng có chút hứng thú nào nữa.”

Cầm Đế lập tức thấy mơ hồ, nhất thời không biết nên làm như thế nào mới tốt, thật ra ông ta cũng không ngờ Lý Phàm lại nói như vậy.

“Đúng rồi cậu Lý, hay là như vậy, tôi khiến cậu mất hứng như vậy, tôi có một cách hay hơn có thể giúp cậu.” Cầm Đế chợt kích động nói.

Lý Phàm ngơ ra, rồi hỏi: “Cách gì hay hơn?”

“Cậu Lý, cậu yên tâm đi, kĩ thuật đàn của tôi không tệ đâu, tôi đảm bảo có thể khiến cậu vui lên.” Cầm Đế biết làm như vậy là rất mất mặt, nhưng để thoát hiểm, ông ta cũng không quan tâm được nhiều thứ nữa.

Lỡ như Lý Phàm lại nổi giận, đối với ông ta mà nói không phải chuyện tốt, nên ông ta vẫn luôn cố kị chuyện này, lúc này mới dám hỏi Lý Phàm.

Nếu Lý Phàm không đồng ý, ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

Lý Phàm hài lòng gật đầu, anh cũng cho rằng cách làm này của đối phương không tệ, dứt khoát để đối phương thử xem sao.

Cầm Đế nhìn thấy hi vọng, lúc này mới thể hiện kĩ thuật đàn của mình, nếu như vậy có thể khiến đối phương tha thứ cho ông ta, ông ta cảm thấy làm như vậy cũng rất thích hợp.

Ông ta lập tức hành động, thể hiện kĩ năng đàn của mình.

Tuy nói kĩ năng đàn của Cầm Đế đều là nội công, nhưng nếu đàn thật thì vẫn rất dễ nghe, Lý Phàm cũng có hiểu biết về nhạc khí, đối với kĩ năng đàn của đối phương, cũng có thể xem như là hạng A.

Lý Phàm cười nói: “Hay, ông có thể rời đi rồi.”

Cầm Đế vui thầm trong lòng, vô cùng cảm kích với Lý Phàm, lúc ông ta rời đi, ông ta còn trừng mắt nhìn Thanh Đế, nếu không phải đối phương bảo ông ta đi làm chuyện này, ông ta cũng không rơi đến bước đường này.

Bây giờ ông ta gần như sắp tức điên lên, vô cùng thất vọng với Thanh Đế, hận không thể tát đối phương một cái.

Thanh Đế ngơ ra vài giây, ông ta thấy anh hai đã rời đi, lúc này ông ta chợt có cảm giác kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.

Trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng sụp đổ và tuyệt vọng, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio