Đại Thất Mỹ, debut cùng nhóm Eternal với nghệ danh D - A, rất nổi tiếng, hàng triệu fan trao đảo vì hình tượng ngầu lòi hiện đang bị nhốt trong phòng nghỉ của giám đốc.
- Chú!!! Thả con ra!! Con đâu có làm gì sai!????
Cô hét ầm lên, tay đập sầm sầm vào cửa.
Hắn vẫn thản nhiên ngồi ở ngoài, chễm chệ trên chiếc ghế quyền lực làm việc không hề đả động tới cô. Nãy giờ chuyện này đã diễn ra nửa tiếng rồi, cơ mà Thất Mỹ vẫn chưa có dấu hiệu mệt mỏi nhỏ giọng xuống.
Cộc cộc...!
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.
- Vào đi.
Hắn lãnh đạm lên tiếng, mặt vẫn cắm vào đống giấy tờ, Đại Thất Mỹ mải đập cửa hét nên không nghe thấy tiếng động gì.
-... Anh lại làm gì con bé nữa thế?.... Từ lúc em tới làm ở đây đến giờ phần lớn thời gian anh đều nhốt con bé thế này, vẫn chưa chừa cái vụ bỏ quên con bé trong phòng nguyên đêm ở công ty hay sao?
Dạ Vũ vừa đi vào đã nghe thấy tiếng rầm rầm cùng tiếng kêu la, không khỏi nhíu mày, đặt mạnh ly trà y pha cho hắn xuống bàn. Hắn vẫn im lặng lì lợm kí thêm vài tờ giấy nữa, rồi mới hướng tới trà nóng nghi ngút khói thơm.
- Anh có nghe em nói không??
-... Bà xã, anh đang phạt nó mà.. - Hắn thổi nhè nhẹ cho nguồi bớt, kề miệng ly lên môi hớp một ngụm nhằng nhặng đắng.
- Chuyện gì mà anh phạt con bé liên tục vậy!? - Dạ Vũ hướng mắt tới cửa phòng ( nơi nhốt Thất Mỹ).
- Nó là đầu xỏ xui đồng nghiệp đặt bẫy anh sau hôm chúng ta đám cưới hai ngày!
Cụ thể mọi chuyện nó diễn ra như thế này....
Vào một ngày đẹp trời, mọi thực tập sinh và các idol tới tòa nhà DR tụ tập. Vì đang vào tháng cạnh tranh với các đối thủ từ công ty khác, họ rất mệt mỏi và kêu than đủ lời. Eternal không phải ngoại lệ, nhóm này mệt đến mức muốn phát điên, sau hai nhóm nhạc tiền bối đã giải nghệ, họ bây giờ chính là đầu tàu của DR nên nhất định phải cạnh tranh mãnh liệt nhất. Lịch trình dày đặc, các bài hát mới đều mang vũ đạo mạnh và khó, bình oxy được sử dụng ngày càng tăng, ngày nào cũng lặp đi lặp lại cái tuần hoàn ấy, họ thực sự muốn vào viện nằm cho xong. Những ca sĩ khác nhẹ đô hơn một chút nhưng cũng muốn theo chân Eternal đi nằm giường bệnh. Đã quá mệt mỏi, vị giám đốc lại vô tình không hiểu nỗi lòng họ, lang thang hết chỗ này tới chỗ khác trong công ty cằn nhằn rồi ném cho gà của mình một câu:
- Đừng có lười biếng!
- Nhưng giám đốc à, chúng cháu quá mệt rồi. Có vài show chưa công bố ra công chúng hay là bỏ khoảng ba cái cho tất cả nghỉ liệu có được không? MV, lyrics, ngay cả đêm diễn nhận giải ( ẩn danh) cũng đã xong rồi mà? - Một người trong số ca sĩ solo nói.
- Thực sự vậy? Thế cứ xong mấy cái đấy là tính không làm nữa à? Vậy thì thử hỏi mấy bài hát mới truyền bá của các cô cậu sẽ tồn tại được bao lâu? Làm việc mà mệt cái muốn nghỉ thì làm làm gì?
Dứt lời hắn rời khỏi. Mọi việc cứ diễn ra theo vòng tuần hoàn.
Cuối cùng, vì hết chịu nổi, họ đã truyền miệng nhau tụ tập tất cả ở phòng tập rộng nhất bàn chuyện.
- Chúng ta không phải cứ để thế này chứ!?
- Phải kiến nghị! Kiến nghị! Tôi chỉ cần một ngày nghỉ thôi là đủ rồi.
- Có kiến cũng vô dụng.
- Vậy kiện đi!? Hoặc lên án trên sóng truyền hình ấy! Chúng ta có fan mà?
- Cậu có phải thần tượng không? Sao lại lợi dụng fan? Họ rất tin yêu idol của mình, đừng phá vỡ niềm tin đó.
- Nói đúng, và cũng không nên làm xấu danh dự của giám đốc, y dù gì cũng chỉ là lo cho miếng cơm của chúng ta thôi.
- Vậy giờ phải làm sao? Đi năn nỉ ôm chân?
-.....
-....
Mọi người rì rầm mãi, nhưng kết quả cực kì không khả quan.
- A! Mọi người, tôi có ý này!!! - Thất Mỹ sực nảy ra một suy nghĩ, hăng hái giơ tay.
- Cô nói xem? - Tất cả túm tụm lại.
- Gài bẫy đá chú ấy làm idol như chúng ta. Vừa thu hút sự chú ý dư luận, vừa cho chú ấy " tận hưởng " vất vả của chúng ta, cách này được không?
Bỗng tự nhiên ai cũng nở ra một nụ cười đầy ma quái. Phải! Đây chính là điều họ mong muốn. Đem giám đốc ra làm bia đỡ cho họ nghỉ xả hơi.
- Nhưng mà Thất Mỹ à! Giám đốc khó mà lung lay ý chí lắm đấy! Tiếp cận nổi không? - Một người cảm thấy bất an, cũng lây cảm giác này sang từng người.
- Ngốc lắm! Các cậu quên thiếu phu nhân rồi hay sao!?
- Phải nha!
Mọi người lại hớn hở gật đầu. Thiếu phu nhân Dạ Vũ đợt này tới làm thư ký cho chồng, cũng có nhiều cơ hội làm quen với họ, rất ôn hòa, dễ tính, hảo hảo đối tốt với gà nhà, còn thi thoảng ghé phòng tập của từng người tặng đồ uống, và hỏi thăm tình hình. Ai cũng quý vị thiếu phu nhân này hết.
- Ok, kế hoạch như này!...
Tất cả đều nghe theo chỉ dẫn của Thất Mỹ mà làm, thậm chí là diễn rất có hồn. Một ngày nghỉ quả thực bây giờ như vàng như bạc với họ, có phản bố Thành thì cũng chả đắn đo nhiều!
......
Chiều hôm đó, Lệ Thành vừa mới bước ra khỏi phòng đã bị Dạ Vũ tóm lại. Hắn ban đầu giật mình nhưng sau lại tưởng vợ yêu chủ động nên để y lôi vào, ảo tưởng chưa được một nửa đoạn phim thì bỗng y đánh một câu:
- Ừm! Mọi người nói đúng, anh rất đẹp!
-.... Cảm... ơn?
- Hát cho em nghe xem?
- Em làm sao thế? Bây giờ đang ban đêm đó!
- Mặt anh dày hơn so với sự xấu hổ đó mà?
- Em bây giờ xéo sắc thật !!
- Nhanh đi! Em còn về với Phi Phi.
- Tại sao??
- Hát đi! Nói nhiều quá!
Y cầm điện thoại lên quay hắn, thúc giục. Hắn vì theo mệnh lệnh vợ nên miễn cưỡng nghêu ngao mấy bài hát. Nói là nghêu ngao vậy, thật ra nghe không tồi. Nghe không quá xuất sắc nhưng cũng đủ làm dịu tai người nghe rồi, cứ tưởng mấy người suốt ngày ngồi bàn giấy kiếm tiền như hắn hát giở lắm chứ. Mỗi tội hát không tử tế bài nào vì chỉ thuộc có một đoạn.
- Anh hát nguyên bài cho em!
- không thuộc!
- Mấy bài của ca sĩ công ty mình ý.
- Bài nào?
- " Master "! Là bài của Eternal nhà anh đấy.
- Em có biết bài đó bị gắn mác + vì mấy ca từ ám muội không?
- Tuổi của anh gấp ba số đó!
- Bài đó anh không hát nổi! Mà em đã nghe qua nó!??
-.... ừ, nghe rồi. Đầu tư MV khá đấy.
-.....
- Nhưng em sẽ không để anh lảng sang chuyện khác! Anh hát bài " âm hưởng máu " đi!
- Em bảo anh hát " Âm hưởng máu " vào ban đêm á!??? - Hắn dựng tóc gáy.
" Âm hưởng máu " là bài hát solo đầu tiên của Đại Thất Mỹ, bài hát pha tạp giai điệu gây nghiện, còn gây cảm giác hồi hộp và đáng sợ cho khán giả, rất được đón nhận . Mặt khác lại gây tranh cãi vì nội dung quá lứa tuổi trẻ em, lỡ như bọn trẻ vô tình nhấn vào có thể sẽ bị ám ảnh vì nó theo mảng kinh dị. Tuy nhiên, bài hát là một lời cảnh tỉnh vô cùng sáng suốt đến tất cả mọi người, mọi lứa tuổi từ thiếu niên trở lên, đừng quá cẩn trọng kẻ thù trước mặt bạn mà quên mất kẻ luôn tiếp cận gần bạn trực đâm bạn từ phía sau. Không phải kẻ đó sẽ trực tiếp cầm dao đâm bạn, gây ra một cảnh máu me ghê tởm, rồi sau đó phi tang chôn bạn và bị linh hồn của bạn đeo bám như trong MV mà sẽ là gián tiếp, con dao biểu thị cho những kế tính mà tiểu nhân dùng để tiếp cận bạn.
- Ca khúc đó rất hay, Phi Phi cũng thích nó lắm. Anh hát đi, để em ghi hình lại đem cho con nó xem.
-...... Nó là đứa trẻ hiếm hoi không bị ảnh hưởng bởi tính kinh dị của bài hát.
- Em nói anh hát đi mà!!
- Rồi rồi!! Anh hát đây.
Và thế là Hắc giám đốc hoàn toàn sập bẫy.
Không chỉ đem đoạn video dài phút tính cả cuộc trò chuyện của họ cho Hoàng Phi xem, Dạ Vũ còn đem gửi cho Thất Mỹ. Sau đó Thất Mỹ cùng những người khác lập tài khoản riêng, đem video cắt đi một nửa và chia sẻ, thậm chí còn đem lên cả yoube kênh của công ty đăng, ghi là: Fancam Chibi DR ( thực tập sinh sắp debut). Và nhận được vô số người ập vào dính thính, đoạn đó nhận được vài nghìn view.
Hắc Lệ Thành thành ra mỗi ngày đều phải bịt kín mặt như ninja để đi ra khỏi công ty bay vài xe về nhà mỗi khi tan ca vì fan lọt hố đứng đó đông nghịt. Hắn không thể trách vợ vì Dạ Vũ nói đoạn video của mình kéo dài hơn phút mà trong khi đó trên yoube chỉ có phút, làm sao là mình làm được. Y thậm chí còn cho hắn kiểm tra lịch sử xem mình có chỉnh sửa gì không. Lệ Thành đương nhiên không nghi ngờ vợ nữa. Nhưng hắn chẳng biết thủ phạm là ai.
Hắn đem chuyện này nói với mấy idol nhà mình. Thay vì giận cùng hắn, gà nhỏ nhà hắn ra vẻ mặt cực kì diễn sâu nhưng miệng lại xui hắn:
- Thôi giám đốc ạ, chuyện đã tới nước này, phản công chúng chắc chắn sẽ sống không yên ổn. Chú nên lên sân khấu như chúng cháu một thời gian....
-.... - Hạn hán lời.
Và thế là Chibi DR debut như thế mặc dù hắn chả ưa cái nghệ danh trẻ trâu, không ai biết đó chính là giám đốc quyền lực nhà DR. Trong cái rủi có cái may, hắn luôn là kẻ bí ẩn trong giới giải trí, không ai biết mặt. Gặp đối tác cũng đeo cả tóc giả và trang điểm mặt mình trở nên khác biệt, quả thật cực dị. Chibi DR hợp tác cùng D - A trong ca khúc debut: " xin chào! Tôi là Chibi DR ". Mặt trái của sự hợp tác này, " tiền bối " D - A chỉ nhận được / lợi nhuận, rõ ràng Lệ Thành lấy công tư, lấy uy bắt nạt cô gái. Chỉ vì lý do: "Không biết rap nên nhờ người rap hộ ". Trời má! Công ty này có hàng tá rapper cơ mà!? Sao cứ phải con nhóc họ Đại mới được!??
Lúc biểu diễn show đầu ở sân khấu trao giải ( ẩn danh), Dạ Vũ và Phi Phi cũng đến xem, còn được ưu tiên đứng hàng đầu tiên. Hoàng Phi vừa nghe thấy MC gọi tên Chibi DR và D - A là ngay lập tức hò to ngang các fan hâm mộ đằng sau.
Nổi tiếng tức là sẽ bận rộn, hắn có lịch trình chằng chịt như tơ nhện, giờ mới hiểu vất vả của gà nhà. Tuy nhiên cát - xê hắn kiếm được không nhỏ nên cũng không hé miệng kêu ca với bọn này mà chỉ về nhà ôm vợ kể lể, cơ mà càng về sau hắn càng khó có thể về nhà.
Hoạt động được một thời gian, không biết vì lý do gì mà cái bẫy do gà nhà DR lập ra bị " Chibi DR " phát hiện, tất cả bị đày ra kí túc xá dọn dẹp cho các thực tập sinh một ngày, còn riêng Thất Mỹ thì liên tục ngày nào cũng bị gọi lên bắt lỗi và nhốt vào phòng tới tận khi hắn tan làm.
......
- Thôi nào anh, thả con bé ra đi. Thất Mỹ làm việc mệt mỏi và mọi ca sĩ của DR cũng vậy, tất cả đều đem lợi nhuận về cho anh, đáng ra anh cũng phải cho tất cả nghỉ ngơi....
- Tại sao đến em cũng nói đỡ thế nhỉ!? Em chả hiểu gì cả!.
Hắn vùng vằng đứng dậy bỏ ra ngoài.
Dạ Vũ không đuổi cũng không giữ lại, đẩy chiếc tủ nặng đang chặn cánh cửa ra, mở khóa thả tự do cho Thất Mỹ.
-.... haizz... con cảm ơn chú.
- Về phòng tập với nhóm đi.
- Vâng ạ!.
Nói xong cô chạy như bay. Dạ Vũ ở lại một mình, quay ra bàn làm việc của chồng dọn dẹp lại. Khi dọn tới tập tài liệu thứ ba thì bỗng làm rơi ra một tờ kế hoạch đã được gõ máy. Đặt tập kia cho gọn rồi cúi xuống nhặt nó, vô tình đọc loáng cụm từ " đi du lịch ". Y tò mò đọc thử. Bên trong là nội dung về việc sắp xếp cho công ty đi du lịch hai ngày. Dạ Vũ có chút bất ngờ, thầm mỉm cười.
- Ra vậy, bảo sao lại nói mình không hiểu lại bỏ ra ngoài. Đúng là đồ trẻ con mà!