Edit:?
Beta: NhoxPanda2
An Sơ Hạ nhíu mày một cái, nhưng rất nhanh liền vẽ lên nụ cười trên khóe miệng nói: "Cảm ơn anh! Để báo đáp, tôi dẫn anh đi đến trường học trước kia của tôi có được không? Mặc dù rất nhỏ, nhưng có rất nhiều chuyện vui."
Dáng vẻ chân chất thuần khiết của An Sơ Hạ làm cho Hàn Thất Lục không khỏi ngẩn ra, cũng bởi vì ánh mắt trong suốt này, nên mới làm cho anh lập tức không thể hiểu được tâm tình của mình ra sao? Có thể làm cho mình tức giận như vậy, sợ rằng cũng chỉ có cô.
Đưa tay cắm vào trong túi, vẻ mặt là lạ anh nói một chữ: "Được."
Giả bộ cái gì? An Sơ Hạ ở trong lòng khinh bỉ nhìn anh một cái, ngay sau đó rất tự nhiên đem khung hình đưa cho Hàn Thất Lục nhìn: "Đây là mẹ tôi, rất đẹp đúng không?" Trong giọng nói tràn đầy vẻ tự hào. Ban đầu ba cưới mẹ cũng bởi vì cảm thấy mẹ rất đẹp, mà rời đi, là bởi vì mẹ không cho ông ấy tương lai.
Nhiều chuyện buồn cười? Hạ tầm mắt xuống, khép mi thu lại tất cả tâm tình. Vào lúc này Hàn Thất Lục nhận lấy cô muốn thu hồi cùng khung ảnh, tỉ mỉ nhìn lại, trong ánh mắt không có một chút châm chọc.
Nghĩ đến lần trước, anh còn nói tới mẹ cô. Nhưng khi đó, có lẽ toàn bộ đều không giải thích? Không có ai mắng chửi người là không có nguyên nhân. Hàn Thất Lục là một chút vướng mắc, bởi vì gia đình anh, bối cảnh của anh, địa vị của anh. Cho nên hiện tại cô cũng không tức giận, dĩ nhiên, cô không thể bảo đảm nếu như sau này Hàn Thất Lục còn xúc phạm mẹ của cô, cô có thể sẽ nổ tung mất.
"Rất đẹp." Thanh âm của anh ta mang theo chút khàn khàn, có lẽ là bởi vì khát, ngay cả môi cũng có chút khô nứt. Sau đó anh vẫn như ôn nhu như vậy, đó là một loại siêu phàm thoát tục mỹ. Dùng xinh đẹp để hình dung nam sinh dĩ nhiên không đúng, nhưng cô cảm thấy đẹp trai thì không đủ dùng để hình dung vẻ đẹp của Hàn Thất Lục.
Dời đi tầm mắt, hai gò má của cô đỏ ửng, bởi vì thời điểm anh ta nói 'Rất đẹp' cũng không phải là đang nhìn khung hình, mà là thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt của cô nói. Trong nháy mắt đó, trong đáy mắt của cô tất cả đều là hình ảnh của Hàn Thất Lục.
Thấy An Sơ Hạ đỏ mặt, Hàn Thất Lục hài hước cong khóe miệng nói: "Tôi nói là mẹ cô rất đẹp." Thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô hơi sửng sốt, quả thật nụ cười trên môi Hàn Thất Lục càng phát ra rực rỡ.
"Ha ha, tất cả mọi người đều nói mẹ tôi rất đẹp." Cô cười khan, trên mặt mang đầy vẻ lúng túng. Thật là một con cháu nhà rùa mà! Nói mẹ của cô xinh đẹp thì anh ta nhìn cô nói làm gì? Hại cô cứ cho rằng, cho rằng là...
"Thật không biết mẹ của cô xinh đẹp như vậy, thế nào liền sinh ra cô xấu xí thế này. Không đều nói trò giỏi hơn sao? Rất hiển nhiên cô chính là người ngoại lệ." Hắn trọn vẹn phát huy khả năng châm chọc của mình. Tên khốn kiếp này!
Nắm chặc tay thành quyền, thời điểm này cô sắp xông lên muốn đánh anh một trận, sau đó bụng lại đột nhiên đau nhức một trận. Cả người ráng nhịn cơn đau đớn kéo đến làm cho trán rịn đầy mồ hôi, mồ hôi hột từng viên một theo gò má cô một giọt lại một giọt thay nhau rơi xuống.
"Đau... Thật là đau." Cô chợt buông ra quả đấm, thân thể nửa ngồi xổm xuống. Dường như cô ngồi xổm xuống đồng thời Hàn Thất Lục chạy tới đỡ cô dậy, trong ánh mắt tràn đầy ân cần.
"Thế nào? Dễ dàng bị tôi kích động như vậy sao?" Đến lúc này, Hàn Thất Lục vẫn không quên trêu đùa đối với cô.
Trên bụng đau đớn đột nhiên giảm bớt đôi chút, nhưng sau đó là cảm giác đầu óc choáng váng, một loại cảm giác rất muốn ngủ. Loại cảm giác này rất quen thuộc, tựa như... Tựa như bị cảm nắng!
"Cái đó không phải, tôi không phải là bị kích động, tôi giống như bị cảm nắng."