Edit: HuyenNamida
Beta: NhoxPanda2
"Thật không có sao?" Ánh mắt như muốn phóng ra lửa bất cứ lúc nào. Sơ Hạ không thể không nhìn thẳng anh, con vịt chết mà còn mạnh miệng, cô dĩ nhiên nửa ngày cũng không thể lên tiếng.
Giữ vững động tác này một lúc lâu, trên đường thỉnh thoảng người qua lại đều sẽ cố ý ngoái lại xem vài lần. Thiếu niên đẹp trai cao lớn mặc áo sơ mi đen, thắt cà vạt trắng, phía dưới là chiếc quần vừa vặn. Nữ sinh còn lại thì mặc sạch sẽ, đeo dây nịt trắng cùng chiếc váy ngắn màu đen viền hoa, dù thế nào cũng có cảm giác cảnh này dị thường nhưng rất hài hòa.
Bất quá hài hòa nhưng vẫn mang một chút mờ ám.
"Vẫn duy trì động tác này, anh không mệt sao?" Cô muốn đổi đề tài. Dù Hàn Thất Lục cũng không ăn cô ngay lúc này chỉ là ánh mắt lấp lánh ấy cứ nhìn chằm chằm vào cô, như muốn thủng da mặt vậy.
Ba giây sau... Sơ Hạ cố giả bộ bình tĩnh rồi đột nhiên xụ mặt xuống: "Được rồi được rồi, tôi thua..." Nghe cô nói, Hàn Thất Lục hài lòng nhếch miệng, thần tóc hôn nhẹ lên môi cô một cái. Sau khi cô nhận thức được mới biết mình trở thành một người để anh cả ngày hôn trộm, thật là lưu manh a!
"Này! Anh làm gì thế, sao lại hôn tôi!" An Sơ Hạ tức giận đến giậm chân, nhưng mà chỉ có cô biết ngay lúc đó tim mình đập nhanh đến như thế nào.
Cười tà mị, Hàn Thất Lục chậm rãi lên tiếng: "Không cần nói vòng vo, cô đến cùng đang chờ mong cái gì?"
"Tôi chờ cái gì cơ?" Ai biết vừa rồi cô đang mong chờ cái gì?! Thế nhưng cô sợ chờ một hồi thì anh lại làm động tác khác, không thể làm gì khác hơn là nuốt nước bọt rồi hắng giọng: "Tôi nghĩ muốn xem thử cuối cùng anh có hay không một lòng có tình cảm đối với tôi."
Đáp án không như anh muốn. Không sao, anh có thể chờ, đợi Sơ Hạ chính miệng thừa nhận thì ngày đó anh sẽ hỏi lại vấn đề này. Tao nhã cầm dù đi đến bên cạnh cô, nhưng anh lại không có mở dù ra mà khoát tay lên vai cô. Lúc cô không để ý, anh đột nhiên lại cúi người xuống dọa An Sơ Hạ giật cả mình.
Thật đúng là càng hoảng sợ, cô liền nhảy cách xa anh ra một mét, cảnh giác anh: "Anh lại muốn làm gì?"
Hàn Thất Lục không trả lời cô, chỉ là cau mày vẫy tay gọi cô. Cô nghĩ rằng không nên đi qua đâu! Tính bướng bỉnh của Sơ Hạ lập tức nổi lên, nếu anh gọi cô đi qua liền đi qua sao, thì cô sẽ mất mặt đến cỡ nào?
Lắc đầu, cô cau mày nói: "Không qua! Anh đến cùng muốn làm gì?"
Nghe Sơ Hạ nói vậy, sắc mặt Hàn Thất Lục tràn đầy phần đáng sợ. Chân dài mới vừa bước được một bước thì Sơ Hạ lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng dù cô chạy đi đâu sao qua được chân dài của soái ca Hàn Thất Lục? Mới vừa chạy chưa quá ba bước, cô đã bị anh tóm lại như một chú mèo.
"Anh anh anh, anh muốn làm gì?" Cô thở gấp, hai mắt trợn to nhìn Hàn Thất Lục. Anh không nói một lời chỉ cúi người xuống, tim cô như sắp nhảy ra ngoài chỉ biết nhắm mắt lại chuẩn bị nụ hôn của anh rơi xuống, nhưng lại không thấy chỉ cảm thấy lỗ tai bên phải ngứa một chút và nóng nóng.
Nghiêng đầu một cái, phát hiện Hàn Thất Lục cự nhiên đang chăm chú nhìn lỗ tai của cô, chân mày nhíu, đau lòng nhìn tai cô. Anh... Đến cùng là đang làm gì nha? Không chờ cô nói, Hàn Thất Lục liền mở miệng trước, giọng nói chẳng mấy thiện cảm.
"Vết thương ở lỗ tai là do bà ta lúc nãy chạm vào gây ra sao? Ai cũng có thể nghe ra rong giọng nói của anh đầy sát khí.