Edit: Sunnigagar
Beta: anhduong2506
"Thất Lục thiếu gia, cậu tới đây có chuyện gì vậy?" Chủ nhiệm lớp thái độ có một chút ngạc nhiên, Hàn Thất Lục khinh thường liếc mắt lên chủ nhiệm lớp trên bục giảng, lập tức nhìn vào An Sơ Hạ vẻ mặt lãnh đạm, thờ ơ.
Mặt cô có vẻ đẹp nhu hòa, đường cong trên khuôn mặt không sắc sảo lắm nhưng cũng đủ được cho là đẹp. Với khí thế vương giả như những lần khác, hắn tiến lên vài bước, đi tới trước mặt An Sơ Hạ: "Cô là vì sao không nghe điện thoại tôi."
Lưu ý rằng lời nói này của anh cũng không phải câu nghi vấn, mà là chất vấn, đủ uy nghiêm chất vấn. Bị anh hỏi đến như vậy, An Sơ Hạ trên mặt có chút không nhịn được, tay nắm chặt thành nắm đấm, giọng nói lại nhẹ bẫng như không: "Nếu như tôi không có nhớ nhầm, hiến pháp cũng không có quy định, tôi – An Sơ Hạ này nhất định phải nghe điện thoại của anh."
An Sơ Hạ giọng nói đầy khinh miệt và biểu hiện lạnh nhạt như vậy thừa cơ chọc giận Hàn Thất Lục. Một mặt, dưới ánh mắt của bao bạn học trong lớp, anh kiên quyết nắm lấy cánh tay của An Sơ Hạ, kéo cô lôi ra khỏi phòng học. "
Anh muốn làm gì? Buông! Buông ra -------." An Sơ Hạ lớn tiếng kinh hô, bất đắc dĩ lực của cô quá nhỏ, dù muốn tránh ạn nhưng không thành, tay anh cứng như là sắt. Không thể làm gì khác hơn là mặc cho hắn lôi kéo cánh tay của mình, vẫn bị kéo đến sân thượng của trường.
Anh dùng sức đẩy cô, cả người bị văng ra bên ngoài, nếu như không phải là cô phản ứng nhanh chóng nắm lấy lan can sân thượng thì có lẽ đã bị rơi xuống phía dưới. Tay nắm chặt lan can vẫn chưa hết sốc, mặt cô tái nhơt. Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường nhưng không có một giọt nước mắt. Nếu như cô chết như vậy, có thể sẽ được nhìn thấy mẹ.
Hàn Thất Lục biết, sở dĩ với sức mạnh của mình chỉ cần hất cô với tốc độ vừa phải, tuyệt đối cô sẽ không rơi khỏi sân thượng. Anh đương nhiên sẽ không để cho cô dễ dàng như vậy trước mặt hắn.. Anh không thể làm được...
Nhưng mà anh vẫn phải giáo huấn cô một trận!
"Lần sau, nếu điện thoại tôi còn không nghe nữa, như vậy... Hậu quả tuyệt đối sẽ không phải là đơn giản như bây giờ đâu. Tôi sẽ cho cô... Chết không có chỗ chôn! Hoặc là, để cho cô sống không bằng chết. Cô biết, con người của tôi, nếu nói được, ắt sẽ làm được!" Ngữ khí của anh cao ngạo không ai sánh nổi. Kỳ thực anh vẫn là một con người như vậy, giống như một vị hoàng đế, không cho phép có bất kỳ ai khinh thị uy quyền của anh.
An Sơ Hạ, cũng giống vậy mà thôi!
An Sơ Hạ cưỡng ép chính mình, đè nén ngực hừng hực lửa giận, nhịn xuống không phát giận lên anh. Hít một hơi thật sâu, tại sao phải nghĩ đến hô hấp đều trầm trọng như này?
"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Giọng của cô nghe vô cùng bình tĩnh, dường như không hề nổi giận. Cái này trong một bộ phim Hàn nói, tương đương với 'Mặt hồ bình tĩnh khi súng nổ'.
Hàn Thất Lục này là loại công tử nhà giàu cực kì, sở dĩ trên sân thượng hầu như không có ai cũng do anh mà ra. Liếc nhìn xung quanh không dấu vết, cũng không có bất cứ người nào, Hàn Thất Lục tiến lên vài bước, kéo tay của An Sơ Hạ, cô nhìn Hàn Thất Lục có chút run rẩy nói:"Cô đang ghen?"
Nhưng trong lòng An Sơ Hạ lại nghĩ ngược lại, Hàn Thất Lục cư nhiên không có một dấu hiệu tức giận, trái lại... Đáy mắt lại có một tia cười chân thành xẹt qua.
Nếu như An Sơ Hạ đây là đang ghen, như vậy... Không phải rõ ràng là, cô quả thực cũng thích anh đây sao?
Cắn chặt môi dưới, An Sơ Hạ trên mặt hiện ra một tia cười nhạt mỉa mai: "Đại thiếu gia, anh dường như quá mức tự mãn đi? Nếu như không có chuyện gì khác, tôi về trước, cuộc thi sắp bắt đầu rồi...."