Edit: Thuỳ Linh
Beta: Sam Sam
"..." An Sơ Hạ đi đến trước mặt Manh Tiểu Nam, vươn tay ra. Manh Tiểu Nam đôi mắt tựa hồ như vùng vẫy, sau cùng vẫn là bất đắc dĩ duỗi tay hướng về phía An Sơ Hạ, hai người đều dùng lực, Manh Tiểu Nam đứng lên.
"Lão Đại, tớ... Tớ không muốn cho cậu lo lắng. Nhưng cuối cùng lại khiến cho cậu lo lắng rồi..." Manh Tiểu Nam tự trách mình, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp.
An Sơ Hạ thở dài: "Chưa thấy qua ai ngốc như vậy. Cho dù muốn chia tay, cũng tìm lý do thích hợp chút chứ. Cái gì mà chỉ là chán ghét đàn ông, thật sự là chỉ số thông minh thấp đến hỏng rồi."
Thấy An Sơ Hạ không mắng cô, Manh Tiểu Nam vui vẻ lên: "Đúng là tớ vốn không thích anh ta. Chính là muốn nếm thử cái gọi là yêu, giống như cậu và Thất Lục thiếu gia."
"Thôi đi, cậu lại vẫn cứ Thất Lục thiếu gia, anh ta nhiều lắm xem như là..." Nói một nửa, gặp vẻ mặt Manh Tiểu Nam cười xấu xa nhìn mình, liền dừng lại việc mắng Hàn Thất Lục, thần sắc mất tự nhiên hỏi han: "Cậu cười cái gì?"
Manh Tiểu Nam nhún vai: "Tớ cười là... Lão Đại cậu lần này chính là thích thật rồi! Cậu xem, vừa nói đến Thất Lục thiếu gia, ánh mắt cậu sẽ khác, phát sáng đến rực rỡ."
"Sáng cái đầu cậu!" Miệng tuy nhiên là nói như vậy, nhưng vừa nhìn thấy bàn tay in trên mặt Manh Tiểu Nam, cô liền dừng lại, có chút đau lòng, không tự giác mà hỏi: "Đau không?"
Manh Tiểu Nam tuyệt không để ý lắc đầu: "Cái ấy đối với Manh Tiểu Nam siêu cấp vô địch này coi như không là gì, bất quá...."
Trên mặt của cô hiện lên một tia xấu hổ, nói đến một nửa đột nhiên không nói. Làm như do dự.
"Nha đầu chết tiệt cũng biết xấu hổ? Nói đi, có cái gì muốn nhờ tớ." An Sơ Hạ vỗ mạnh vào vai Manh Tiểu Nam một cái, lúc này mặt mày mới cười rộ lên.
"Chỉ là đột nhiên... Không muốn tham gia hoạt động dã ngoại Đại Thám Hiểm lần này. Tâm tình bất ổn." Manh Tiểu Nam nói tới đây đột nhiên vô liêm sỉ bổ sung một câu: "Dù sao cậu cùng Thất Lục thiếu gia nói một tiếng thì chuyện gì cũng đều thoả đáng rồi."
"Nha đầu chết tiệt kia..." An Sơ Hạ bất đắc dĩ, lại vô lực phản bác. Nhưng là trong lòng cô đột nhiên cảm thấy được không thoải mái. Dựa theo lời Manh Tiểu Nam nói, cái gì về sau của cô đều phải dựa vào Hàn Thất Lục sao? Cô không thích cái loại dựa vào người khác, như vậy rất hổ thẹn. Cô không muốn quá mức ỷ lại bất luận một ai. Nếu không đến sau cùng sẽ bị thương.
Mấy phút đồng hồ sau, Manh Tiểu Nam trúng một bạt tai nhưng hoàn toàn giống như không có việc gì, vẫn cứ muốn lôi kéo An Sơ Hạ tìm đến Hàn Thất Lục.
"Trên mặt của cô..." Hàn Thất Lục kinh ngạc nhìn bàn tay in lại trên mặt Manh Tiểu Nam: "Làm sao vậy? Đây là? Cô với ai đánh nhau sao?"
"Ôi, tôi là cái loại nữ sinh thường xuyên đánh nhau sao? Là không cẩn thận ngã sấp xuống nên bị thương!" Manh Tiểu Nam hi hi ha ha mà đem cái vấn đề mẫn cảm làm lấy lệ qua đi: "Bất quá, anh sẽ phải giúp tôi một chuyện nhỏ được không?"
"Là chuyện gì?" Hàn Thất Lục nâng mí mắt, trong lòng cảm thấy được Manh Tiêu Nam nha đầu kia quá giảo hoạt, vì thế không đáp ứng trước, mà hỏi cô có chuyện gì.
"Là... Tôi đột nhiên có chút không thoải mái, nghĩ phải về nhà. Chuyện nhỏ này, anh sẽ giúp tôi chứ?" Manh Tiểu Nam trong lòng rõ ràng, nếu cô nói với thầy giáo muốn về chắc ông sẽ không đồng ý với sự mất trật tự này.
Bởi vì không hề thiếu nữ sinh đều sợ hãi với rừng sâu núi thẳm nên tâm lý muốn đi về, nếu một khi mở miệng nói cái này, như thế người muốn đi về hẳn không phải là thiểu số. Cho nên chỉ có thể để cho Hàn Thất Lục hỗ trợ thôi.