Edit: Trần Thị Thanh Tâm, dangngocchau
Beta: Ri (anhduong2506 )
" Nói đùa", nữ sinh kia đột nhiên ôn hòa cười rộ lên, nụ cười như rót mật vào lòng người. Nói thật, nếu An Sơ Hạ là con trai, nói không chừng sẽ bị nét cười của cô ta mê hoặc.
" Hả... Nói đùa?" An Sơ Hạ trong lúc nhất thời không phản ứng, chỉ nói máy móc, lặp lại lời nói của cô gái đó.
Cô gái gật đầu đáp: " tôi cũng không phải là có ác ý với câu! Chào An Sơ Hạ, tôi là Tâm Ngữ, Hạ Tâm Ngữ, Hạ trong " thiên hạ", " Tâm" là trái tim, " "Ngữ" trong "ngôn ngữ" ''.
Sao lại thế được...? Vẻ mặt cùng thái độ có thể biến hóa nhanh như vậy. An Sơ Hạ hít sâu, bắt tay nữ sinh kia, khách sáo nói: " Ừ, xin chào. Tên cậu nghe rất êm tai a."
" Đúng vậy a. Tất cả mọi người đều nói như vậy. Chính tôi lại cảm thấy ít nhất phải so với tên An Sơ Hạ của cô mới thực dễ nghe". Hạ Tâm Ngữ trêu An Sơ Hạ, nghịch ngợm nháy mắt, không để An Sơ Hạ kịp phản ứng mà nói:" Nói đùa thôi, Sơ Hạ, tên của cô cũng nghe rất êm tai a".''
" A.. ", An Sơ Hạ lúng túng cười cười chỉ cảm thấy nữ sinh nay mỗi câu nói ra đều rất vui vẻ cười đùa, khiến cô không phân biệt được câu nào là cô ta nói thật câu nào là cô ta nói đùa.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, khoảng trời bên kia, mặt trăng đã nhô cao, bên này lập lòe mấy vì sao. Chân núi nơi mọi người hoạt động đều được phun thuốc tránh muỗi nhưng hiệu quả hiển nhiên là không phải tuyệt đối tốt, thỉnh thoảng vẫn có vài con muỗi bay tới.
Mỗi ban đều dựa theo học hiệu để phân đêm nay ngủ cùng ai. Đương nhiên nữ sinh tách ra, không chung đụng với nam sinh. An Sơ Hạ tốt số, được phân đến ở một cái lều vải cùng đại biểu khoá ngữ văn, đại biểu khoá ngữ văn là 1 người nói chuyện nho nhã, tính tình rất tốt, hai người căn bản quan hệ liền vô cùng tốt. có thể nói An Sơ Hạ quan hệ với bạn học rất là tốt.
Phân phát lều bạt xong, nam sinh thì giúp nữ sinh dựng lều trại, đem hành lí tới lều, còn nữ sinh thì qua ban của nam sinh dọc dẹp lều trại. An Sơ Hạ đang vội vàng cùng với đại biểu khoá ngữ văn ở trong lều thu dọn đồ đạc của mình, đột nhiên bị một người túm chặt cổ áo. Quay đầu nhìn lại là Hàn Thất Lục.
" Đi ra ngoài một lúc", Hàn Thất Lục nói xong liền buông tay ra, đứng thẳng mà rời đi.
" Tớ... " An Sơ Hạ xấu hổ nhìn đại biểu khoá ngữ văn.
Tiểu Nhã thờ ơ nhún vai: " có việc thì mau đi đi, đừng để Thất Lục thiếu gia sốt ruột a... Có điều phải nhớ là nhanh chóng trở về, còn phải đi chỉnh lí lều bạt cho bọn con trai nữa. Bị thầy giáo bắt được thì phiền toái lắm a ".
An Sơ Hạ gật đầu, nói một câu: " Tớ sẽ lập tức trở lại", sau đó nhanh chóng đi ra khỏi lều.
Bên ngoài lều trại, gió đêm thổi vào mặt, cách đó không xa, không biết người nào đốt lên một đống lửa mà gần đó, nhiều người đang ngồi sát nhau, sưởi ấm, bật đèn lều trại, phá tan cảm giác trống trải trong lòng.
" Sao em không mặc thêm áo khoác mà ra ngoài?", vừa dứt lời, một cái áo khoác đen được quàng lên người An Sơ Hạ.
Cô nghiêng đầu, vừa vặt đối mặt với ánh mắt của Hàn Thất Lục, ôn hòa nở nụ cười khiến An Sơ Hạ đỏ mặt. Cũng may là ban đêm, Hàn Thất Lục không phát hiện ra sự khác thường ở cô, chỉ kéo tay cô rời xa chỗ cắm trại.
" Đột nhiên tìm em có chuyện gì sao? ". Đi được một lúc, nhìn thấy mình càng lúc càng đi xa chỗ cắm trại, An Sơ Hạ rốt cuộc nhịn không nổi, buộc miệng hỏi.
Hàn Thất Lục lúc này nghiêng đầu nhìn An Sơ Hạ trong giọng nói mang theo chút khó chịu: " Làm sao nào? Có việc gì thì không thể gọi em ra đây sao? "