Ed: Lê Ngọc Châu
Beta: Ngọc Duyên (^_^)
Đại Hổ không có ý tốt gật đầu nói: "Em đã có được tin tức chính xác, Hàn Thất Lục thật sự đã quên chị dâu, hiện tại trong đầu anh ta thừa nhận bạn gái là Hướng Mạn Quỳ, là minh tinh cực kỳ nổi tiếng gần đây."
Lần này đi tìm hiểu tin tức cũng không phải là Đại Hổ muốn đi, là Nam Cung Tử Phi nhờ cậy. Cho nên trong lòng anh biết, lão đại tuy nói rằng chính mình sẽ chịu trách nhiệm với Mã Cách, không thể lần nữa liên quan với An Sơ Hạ, dù Mã Cách không phải người trong lòng của lão đại, lão đại thích An Sơ Hạ, điểm này xem ra đến bây giờ không có chút thay đổi nào.
Thật tốt! Anh vốn dĩ không thích Mã Cách, nói là thích, vừa nói liền thấy không quen!
"..." Nam Cung Tử Phi không hề đáp lại, chỉ là thả quả cầu trong tay xuống, đứng lên, mặt hướng bên ngoài. Chỉ là lẳng lặng đứng nhìn, cũng không biết mình nhìn cái gì ở đó.
Tính Đại Hổ luôn luôn nôn nóng, chẳng bao giờ kìm lại được, đi ra phía trước nói: "Lão Đại, anh có phải vẫn còn thích chị dâu? Tôi đã sớm đã nhìn ra, anh cũng đừng giả bộ quân tử nữa, chúng ta là một nhóm, còn cái gì quân tử hay không quân tử..."
Nói đến một nửa, đột nhiên im bặt, không là bởi vì lí do khác, mà là vì Nam Cung Tử Phi cầm một cái súng lục, giờ phút này súng lục đặt ở huyệt thái dương của Đại Hổ.
Bên trong súng của Nam Cung Tử Phi đều là đạn thật, một tay anh cũng có thể đem cái mạng nhỏ này kết thúc!
"Lão, lão Đại... Tôi chỉ là đùa một chút, đừng như vậy a..." Đại Hổ chau mày mặt ủ nói: "Người ta không nói là được rồi sao..."
Đó là giọng nữ nhân làm nũng để cho Nam Cung Tử Phi hung hăng trợn mắt nhìn anh, thu hồi súng lục nói: "Về sau không cần gọi là chị dâu, nếu không, tôi sẽ khiến cho cậu biến thành chị dâu."
Nói xong, Nam Cung Tử Phi như có như không đưa mắt nhìn Đại Hổ mà bước qua, Đại Hổ sợ tới mức lập tức dùng hai tay che đậy, rồi lui về sau mấy bước nói: "Tuyệt đối không có lần sau!"
"Ngày mai cậu đi Tư Đế Lan đem thủ tục đưa cho tôi bổ sung, sửa thành mấy ngày nữa đi học lại." Gương mặt lạnh lùng của Nam Cung Tử Phi tiếp tục nói: "Làm xong việc liền quay về cho tôi, không nên nhìn mỹ nữ ở trường học nhiều sẽ hoảng loạn, kìm hãm bộ dạng bỉ ổi của cậu."
"Lão Đại, lời này của anh không đúng rồi, nhìn tôi xem, là một Chính Nhân Quân Tử, nào có như anh nói là bỉ ổi!" Không đúng, quan trọng không phải cái này, Đại Hổ phục hồi tinh thần lại, liền vội vàng hỏi: "Không phải định ngày mai đi học à? Vì sao lại kéo dài?"
"Cho cậu ba giây, đi nhanh!" Nam Cung Tử Phi làm bộ muốn nổi giận, Đại Hổ vội vàng nhanh chóng, tốc độ kia, cùng hình thể của anh hoàn toàn là ngược lại. Bất quá Đại Hổ kỳ thật cũng không tính là quá béo, chỉ là khung xương vạm vỡ, nhìn qua người khá lớn thôi. Nếu như diện mạo...
Nói về diện mạo, vẫn là xem Đại Hổ đi được chỗ nào rồi.
Chỉ thấy anh thần tốc ra khỏi phòng, không nhìn tâm trạng Nam Cung Tử Phi đóng cửa lại, nhưng cửa ải này, từ trước đến nay tai nhọn của Đại Hổ nghe được âm thanh nhỏ cách vách truyền đến, rất nhanh lại không có âm thanh.
Trong lòng anh lạnh lùng cười, khẳng định cô ta núp ở chỗ nào nghe lén rồi. Nghĩ như vậy, sự chán ghét của anh đối với Mã Cách lại là tăng lên một cấp bậc, đang muốn đi, lại nghe đến phía sau có tiếng bước chân, Đại Hổ mím môi, xoay người đứng lại. Quả nhiên là Mã Cách, cô ta hôm nay mặc một cái váy liền áo màu tím nhạt, bên hông buộc một cây nịt màu vàng nhạt sắc da. Tóc buộc lên,ngược lại có vài phần giống An Sơ Hạ.
Đại Hổ giữa lúc hoảng hốt nhận ra vì cái gì lúc trước lão đại lại mềm lòng đem cô ta đưa về nhà, nguyên lai không chỉ là thương hại cô... Cũng bởi vì cô và An Sơ Hạ có vài phần giống nhau.
Vốn là mang ơn, nhưng cô ta, tựa hồ nhất thời cũng không vừa lòng.
"Có việc?" Cằm Đại Hổ vừa nhấc, thái độ khinh bỉ nói với Mã Cách: "Cô vừa rồi hẳn không trốn ở ngoài cửa nghe lén tôi và lão Đại nói chuyện?"
Toàn bộ đều là lỗi của An Sơ Hạ!
Hết ngày!
Duyên: trời ạ! Sao ai cũng đổ lỗi cho Hạ tỷ của tôi... Tỷ ấy đâu có làm gì sai....