Edit: LaPluie
Beta: Thảo Nguyên
"Người xa lạ?" Bác bảo vệ cửa lườm An Sơ Hạ một cái nói: "Trường học dường như mỗi ngày đều có người xa lạ bước vào, cô chỉ ai nào?"
"..."
An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam liếc nhau một cái, trong lòng đều đã hiểu rõ, hỏi bảo vệ cổng là hỏi không ra rồi. Các cô quên trường học người ra vào rất nhiều, nếu đặc thù không rõ ràng, bảo vệ cửa khẳng định là không nhớ được.
Bởi vậy, vừa rồi xem như là lãng phí thời gian rồi. An Sơ Hạ đã nói qua muốn về nhà trước khi ăn cơm tối, thời gian lưu lại của các cũng không nhiều.
Ở bên kia, trong câu lạc bộ bóng rổ học viện Tư Đế Lan vẫn náo nhiệt như cũ. Ngọn đèn chiếu lên nơi này giống như giữa trưa một dạng, sân bóng rổ, một nhóm thành viên đang hoả nhiệt mà huấn luyện chung.
Tiếng còi huấn luyện viên vang lên, mọi người nhao nhao ngừng mọi động tác trên tay, thở hồng hộc mà hướng khu nghỉ ngơi đi đến.
"Đội trưởng." Có người đi đến bên Hàn Thất Lục, dụng ngữ khí nghi hoặc hỏi: "Anh như thế nào không đổi đồng phục bóng rổ? Mặc áo len không nóng sao?"
"..."
Hàn Thất Lục một hồi không lên tiếng, chân càng không ngừng hướng khu nghỉ ngơi đi đến, một chữ cũng không nói gì, dường là có chút không hờn giận.
"Đồ đầu heo!" Mội thành viên đầu tiên túm bả vai vị nam sinh kia, tiếp theo hạ giọng nói: "Cái đó là áo len tình yêu An Sơ Hạ mang cho đội trưởng, cậu này không phải lắm mồm sao?!"
Vừa nghe lời này, kia vị nam sinh mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó lau mồ hôi lạnh trên trán. Không tồi, bộ dạng Hàn Thất Lục hôm nay tâm tình xem ra rất tốt, nếu là gặp phải tâm tình không tốt, như thế, anh vừa mới ngoắc tay cùng tử thần rồi.
Trái lại Hàn Thất Lục không nghĩ nhiều, đi thẳng tới khu nghỉ ngơi, một bên uống nước, một bên với áo khoác đồng phục lục túi tiền lấy ra di đông của chính mình.
"Oa - - Xem Thất Lục thiếu gia uống nước dáng người thật hoàn hảo! Tôi muốn chụp được để làm hình nền!" Một nữ sinh ồn ào.
Nữ sinh kia cách khu nghỉ ngơi rất gần, Hàn Thất Lục tai thính, lập tức liền nghe được. Một giây sau, anh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn qua. Nữ sinh này đột nhiên giống như bị một loại ánh mắt ác ma doạ đến, toàn thân chấn động, đừng nói chụp ảnh, thiếu chút nữa ngay cả điện thoại đều đã cho hết.
"Xấu hổ Thất Lục thiếu gia! Không hiểu quy củ!" Một người nữ sinh bên cạnh vội vàng giải thích. Hàn Thất Lục này mới thu hồi tầm mắt.
"Ngu ngốc! Cô không biết Thất Lục thiếu gia ghét nhất bị người khác chụp ảnh anh sao?" Vừa giải thích nữ sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Hàn Thất Lục thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn điện thoại di động, liếc đến vị trí An Sơ Hạ tại đó.
Trung học cái này... Hàn Thất Lục liền ngưng lại mi, đây là An Sơ Hạ tới trường sơ trung cũ.
"Nha đầu kia đi nơi này làm gì?" Hàn Thất Lục lẩm bẩm.
Vừa lúc lời này bị Tiêu Minh Lạc đứng ở một bên nghe được, Tiêu Minh Lạc lập tức xúm lại hỏi: "Là ai? Ai là nha đầu kia?"
Hỏi ra miệng, Tiêu Minh Lạc đã là thấy được màn hình điện thoại di động của Hàn Thất Lục biểu hiện vị trí tin tức. Liên hệ với Hàn Thất Lục biểu tình, Tiêu Minh Lạc lập tức thốt ra: "Cậu không phải là hách vị trí theo dõi ở điện thoại di động An Sở Hạ đi?!"
"Tớ chỉ là tải xuống điện thoại của cô ấy một phần mềm thôi." Hàn Thất Lục không thể nhận biết cách làm của mình có cái gì không ổn.
"Sơ Hạ kia biết không?" Hỏi đến điểm này, Tiêu Minh Lạc lập tức nói: "Hiện tại không phải thời điểm nói lời này, cậu vừa mới nói An Sơ Hạ đi đâu rồi hả?"
"Sơ trung." Hàn Thất lục bổ sung nói: "Cô ấy tới trường sơ trung trước kia."
Tuy nhiên, bình thường Tiêu Minh Lạc cả người là cà lơ phất phơ, mà sự cà lơ phất phơ này của anh càng lúc càng hiếm thấy sau khi anh trai anh qua đời. Cả người anh cũng là trở nên trầm ổn hơn. Mà hiện tại, anh nhất thời liên tưởng đến sự việc "ảnh chụp" rồi.