Ed: Bích Thảo
Beta: Ngọc Duyên+Linh Linh
Những đội viên khác còn lại là vừa uống nước, vừa dùng một loại ánh mắt "cảnh giác" nhìn cô.
"Nắp chai của mình cũng không mở được sao?" An Sơ Hạ tính khí cục cằn đi lên trước, vậy mà cô vừa nhìn lên, vừa đúng đụng vào ánh mắt Hàn Thất Lục muốn ăn thịt người, cô nhất thời chột dạ, mặc dù không biết chột dạ này là từ đâu tới đây.
Dựa vào ánh mắt, cô là thua thảm.
Hàn Thất Lục không lên tiếng, trực tiếp đem nước suối ném tới, cô vội vàng đỡ lấy nước suối, cũng không dám nói nữa cái gì, đưa tay mở nắp chai.
Chai này đóng nắp cũng không chặt, cô thuận lợi mở nắp, trong lòng càng thêm khinh bỉ Hàn Thất Lục. Người lười giống heo, mở nắp chai tại sao muốn gọi cô xuống! Còn một vẻ mặt căm thù sâu sắc, giống như là dáng vẻ thiếu anh tám trăm vạn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Đây, mở ra rồi." An Sơ Hạ cẩn thận đi tới, cầm nước suối đưa cho Hàn Thất Lục.
Lúc này sân bóng rổ yên tĩnh lại lần nữa bị phá hỏng, các nữ sinh trên khán đài rối rít lao xuống đưa nước cho nam thần của mình.
"Đó không phải là Âu Ba! Đưa nước cho anh! Tôi uống nước ngon!"
"Trời ạ... Nam thần Đông Vũ nhà tôi lại không tới..."
Hàn Thất Lục không chú ý âm thanh ồn ào xung quanh, nhận lấy nước từ An Sơ Hạ, cư nhiên uống ừng ựng hết chai nước.
"Anh rất khát sao?" An Sơ Hạ vẫn như cũ bộ dáng vẻ cẩn thận, điều này làm cho cô cảm thấy ngột ngạt. Trên thế giới nào có bạn gái nào giống cô lại phải cẩn thận.
Hàn Thất Lục không có để ý tới cô, đưa tay kéo tay của cô liền hướng khác đi tới. Cái hướng kia, chính là hướng dẫn đến phòng thay quần áo của người chơi.
Huyệt thái dương An Sơ Hạ nhảy dựt dựt, buộc mình phải giữ vững trấn định, đi theo Hàn Thất Lục.
Nhưng lúc này, giống như có một ánh mắt nóng bỏng luôn luôn nhìn cô. Là ai đây? Giác quan thứ sáu để cho cô nghiêng đầu, vậy mà thấy chẳng qua là bóng lưng một người hâm mộ cuồng nhiệt.
Trong nháy mắt, Hàn Thất Lục đã đưa cô theo đi tới phòng thay quần áo. Nơi này cô không phải là không có đi vào, nhưng một mình cùng Hàn Thất Lục ở phòng thay quần áo cô thật đúng là chưa vào qua.
Mỗi đội viên đều có phòng thay quần áo riêng, nhưng phòng thay quần áo cũng không lớn, cũng chỉ có một cái giường nhỏ chiếm diện tích. Thêm vào bên đặt một cái tủ chống nước, chỉ có thể để hai người gầy đi cạnh nhau.
Phòng thay quần áo thật ra thì cũng là một nhà tắm, các đội viên tắm đều là tắm trong phòng thay đồ của mình. Dĩ nhiên, trước khi sẽ đem quần áo trong tủ treo ra ngoài và cầm theo vào bên trong.
Không đợi An Sơ Hạ bắt đầu quan sát nơi này đây, chỉ nghe "dừng" một tiếng, cửa phòng thay quần áo bị đóng lại. Hàn Thất Lục đang mắt nhìn côchằm chằm.
Nhịp tim, không biết từ đâu tới nhảy dựng lên.
Cô cố gắng nặn ra nụ cười thoải mái, vậy mà gương mặt cũng là cứng ngắc, tai cũng dần dần đỏ lên.
"Cái đó... Anh là muốn thay quần áo sao? Còn dẫn tôi tới nơi này làm gì... Tôi ở bên ngoài chờ anh là được." An Sơ Hạ nghiêng người phải đi ra ngoài, vậy mà Hàn Thất Lục một chân phải nhảy qua, trực tiếp ngăn cản đường đi An Sơ Hạ.
Dù sao nơi này là hẹp như thế, muốn ngăn cô quá dễ dàng.
"Anh muốn làm gì a?" An Sơ Hạ bắt đầu có chút tức giận.
"Làm gì?" Hàn Thất Lục rút chân về, nhìn cô chằm chằm nói: "Toàn trường mọi người đang xem đợt huấn luyện, chỉ một mình cô, vẫn cúi đầu chơi điện thoại di động! Trừ lúc tôi ở đó cô nhìn tới một cái. An Sơ Hạ, tôi là chồng cô nhưng lại không có sức hút?"
Nghe xong lời của Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Làm cô còn tưởng rằng chuyện lớn gì xảy ra, không nghĩ tới nguyên nhân là vì vậy tức giận!
"Tôi nói... Hàn Thất Lục, chẳng lẽ muốn tôi hai mươi bốn giờ cũng nhìn chằm chằm anh xem anh tài cao sao?" An Sơ Hạ tức giận nói: "Tốt lắm, vậy tôi sau này lúc nào cũng nhìn chằm chằm anh được không? Thất Lục đại thiếu gia?"
Sự thật chứng minh, đối với Hàn Thất Lục, chỉ có thể mềm mỏng.
Cứng đối cứng kết quả chỉ có thể là không có quả tốt để ăn.
Biết rõ điểm này, An Sơ Hạ dứt khoát dụ dỗ vị đại thiếu gia này. Dù sao, cô cũng phải làm người giúp việc cho Hàn Thất Lục một tháng, cô cũng là người nói lời giữ lời. Trừ khi... Hàn Thất Lục nói không cần cô làm người giúp việc nữa.
Lời của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục rất là thỏa mãn, ánh mắt lạnh như băng từ từ biến mất, tiếp theo hỏi: "Tôi để cho cô mở nắp chai cô liền mở a? Nhiều người nhìn như vậy, cô thế nào cũng không cự tuyệt tôi."
Theo anh, An Sơ Hạ cũng không phải là dễ dàng bị buộc làm điều đó.
An Sơ Hạ nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục nhìn một lúc lâu, hai người hiện tại mặc dù còn cách khoảng nửa bước, nhưng cô cũng có thể đếm được anh có bao nhiêu cái lông mi.
Thật ra thì, cô lúc ấy là thật muốn hất tay đi. Có thể nói giữ sĩ diện, Hàn Thất Lục so với cô sĩ diện nhiều hơn. Nếu như cô hất tay đi, cô còn thật không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.
Nói thẳng ra, cô là có chút sợ Hàn Thất Lục.
Vậy mà dĩ nhiên không thể trực tiếp nói như vậy, An Sơ Hạ cười hì hì nói: "Giúp anh mở nắp chai, tôi rất sẵn lòng. Hơn nữa, tôi không phải người giúp việc sao... Mở nắp chai đơn giản như vậy, tôi hoàn toàn có thể làm."
Lời này Hàn Thất Lục nghe càng thêm thỏa mãn, anh thỏa mãn híp mắt.
Một giây kế tiếp, An Sơ Hạ chỉ cảm giác thắt lưng mình bị hai bàn tay giữ lại, Hàn Thất Lục hơi thở áp đảo đánh tới. An Sơ Hạ nín thở: "Hàn Thất Lục, anh nên đi tắm."
Hơi thở áp đảo này, dĩ nhiên bao gồm... Mồ hôi.
Dĩ nhiên, không thể phủ nhận chính là, người này mồ hôi mùi dễ ngửi.
Mình nhất định là điên rồi, An Sơ Hạ nghĩ như vậy.
Nghe cô nói như vậy, tay Hàn Thất Lục nắm ở hông của cô ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ tới An Sơ Hạ sẽ nói như vậy. Vậy mà anh cũng không tức giận, nhếch lên khóe miệng chứng minh tâm tình anh giờ phút này khá tốt.
"Cô nói đúng, thiếu chút nữa quên mất chuyện này." Vừa nói, Hàn Thất Lục vui vẻ: "Người giúp việc, hiện tại, cô có thời gian khá bận rộn."
Ba từ "" Người giúp việc "" rất nhẹ nhàng, mặt An Sơ Hạ thoáng chốc đỏ bừng.
"Anh..." Cô cứng họng, thầm cắn môi dưới, hối hận tại sao không ra ngoài rồi nhắc anh nên đi tắm.
"Tôi cái gì?" Hàn Thất Lục tựa hồ là cố ý trêu chọc cô, nhướng mày, thấp người xuống nói: "Cô chẳng lẽ không làm nghĩa vụ của người giúp việc sao?"
Tắm...
An Sơ Hạ vừa nghĩ tới liền muốn lập tức chạy đi, vậy mà Hàn Thất Lục tựa hồ ngờ tới cô có cái ý nghĩ này, hai tay vừa nhấc, trực tiếp đem cô giữ ở bên tường, đầu đẩy mạnh, dáng vẻ không lo lắng nhìn cô.
"Nào có... cái nghĩa vụ này. Anh nói lung tung!" An Sơ Hạ nheo mắt, đưa tay đẩy ra anh: "Mau tránh ra, tôi phải đi ra ngoài."
"Tránh ra?" Hàn Thất Lục nheo mày: "Tại sao?"
Mắt của anh, rõ ràng tràn ngập vui vẻ.
"Mau buông tay ra!" An Sơ Hạ có chút nóng nảy, cô thật sợ Hàn Thất Lục bắt cô giúp anh tắm, mặc dù người giúp việc quả thật không có nghĩa vụ giúp anh tắm, mà nếu Hàn Thất Lục cứng rắn muốn cô làm như vậy...