Ed: Bích Thảo
Beta: Võ Nana
"A?" An Sơ Hạ sửng sờ một chút, tiếp theo gật đầu nhận lấy: "Cảm ơn a."
Nghe cô cám ơn, Cung Tử Nam gật đầu, ngay sau đó đi vòng qua cô, đi ra khỏi nơi này. Đại Hổ cùng Mã Cách sau đó cũng đuổi theo.
Sau khi Cung Tử Nam đi, An Sơ Hạ lặng yên một hồi, phòng thay quần áo trong các đội viên rất nhanh người đi ra đi vào, bọn họ phần lớn trên người là bại lộ ở trong không khí. An Sơ Hạ lúc này mới nhớ tới cho đưa y phục Hàn Thất Lục, liền vội vàng hỏi tủ treo quần áo của Hàn Thất Lục là cái nào, tiếp theo đi lên trước mở ra tủ treo quần áo.
Trong tủ treo quần áo y phục để rất chỉnh tề, An Sơ Hạ rất nhanh liền đi tìm Hàn Thất Lục một bộ y phục, bao gồm... Cả nội y màu xám tro.
Cô lúng túng hít sâu một hơi, đem nội y cầm ở phía dưới cùng, lúc này mới đóng lại tủ treo quần áo.
"Yêu, quản lý, cho xã trưởng cầm nội y đây?" Bên cạnh nam sinh mắt nhìn thấy, lớn tiếng cười nói.
Mặt An Sơ Hạ mặt trong nháy mắt đỏ lên, cô đang muốn trừng mắt, thì Lăng Hàn vũ trực tiếp mở miệng đã nói: "Không nói không ai bảo cậu câm đâu!"
Cậu nam sinh lúc nãy mặt tối sầm, không dám nói tiếp, bốn phía không khí nhất thời lạnh lên.
An Sơ Hạ không hề muốn ở lại chỗ này nữa, cầm y phục bước nhanh đi tới cửa phòng thay quần áo của Hàn Thất Lục, đưa tay gõ cửa. Rất nhanh, một cái tay đưa ra ngoài, An Sơ Hạ liền vội vàng đem y phục quần đưa đi vào. Cửa phòng thay quần áo ngay sau đó bị đóng lại.
Nơi này không phải là chỗ ở lâu, An Sơ Hạ cùng Lăng Hàn vũ gật đầu một cái, tiếp theo đi ra khỏi nơi này.
Các nữ sinh trong sân bóng rổ cũng đã tản đi, nhưng là có chen ở cửa chờ của sân bóng rổ, tách biệt nam sinh và nữ sinh. An Sơ Hạ đứng ở chỗ này cảm thấy lúng túng, vì vậy dứt khoát liền đi ra khỏi sân bóng rổ.
Trời đã dần dần tối, Mặt trời treo ở chân trời, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, An Sơ Hạ đưa tay nắm thật chặc y phục trên người. Giờ khắc này, cô đột nhiên nhớ lạingười mẹ đã ở trên trời.
Nếu như không phải là mẹ cô chết, cũng sẽ không có cuộc sống bây giờ.
Mỗi lần nghĩ như vậy, An Sơ Hạ trong lòng cũng sẽ sinh ra một loại ác cảm. Mặc dù đây hết thảy đều không phải là chính cô đưa đến.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên bị người ôm chặt. Hương thơm bao quanh chóp mũi của cô, An Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại, định liễu định tâm thần nói: "Giặt xong chưa?"
"Rồi." Hàn Thất Lục đằng ra một cái tay tới, vuốt vuốt đầu mềm mại của cô hỏi: "Làm sao cô biết là tôi?"
An Sơ Hạ liếc mắt: "Trừ anh ra, còn có ai dám ôm tôi nha?"
"Vậy cũng không nhất định." Hàn Thất Lục buông tay ra, đưa tay kéo lại cổ tay An Sơ Hạ: "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi."
Hai người một đường đi tới bãi đậu xe, Hàn Thất Lục ban ngày ở lại phòng cà phê cách đó không xa, xe đã bị đưa tới nơi này. Bãi đậu xe không biết là bởi vì đèn hư, hay là bởi vì nguyên nhân gì khác, ánh đèn đen thùi lùi, cũng may còn có ánh trăng chiếu sáng cho bọn họ.
"Nghe nói, bãi đậu xe là nơi giúp tình cảm phát triển." Hàn Thất Lục đột nhiên thình lình nói một câu như vậy.
An Sơ Hạ ngừng lại một chút, tiếp theo nói: "Cũng là nơi của ma quỷ, còn không mau lên xe!"
Hàn Thất Lục ha ha cười một tiếng, từ trong túi lấy ra cái chìa khóa.
Mấy phút sau, khiêm tốn xe lái rời học viện hoàng gia Tư Đế lan, đi trước quán rượu.
Tựa hồ là thời gian sớm hơn, Hàn Thất Lục chạy xe không nhanh không chậm. An Sơ Hạ không nhịn được hỏi: "Chúng ta muốn đi đâu?"
"Đi ăn cơm." Hàn Thất Lục vừa chuyên chú lái xe, vừa đáp trả lời cô.
Xem ra là hỏi không ra cái gì.
An Sơ Hạ bĩu môi sừng: "Vừa đúng, tôi cũng đói bụng."