Edit: Phương Quỳnh
Beta: Gấu
Sau cùng cô cố gắng nhịn một lát mới ngừng cười lớn, chỉ vào Tiêu Minh Lạc nói với Hàn Thất Lục: "Anh ấy, không có khả năng!"
Những lời này nói giống như là khẳng định chắc chắn, nếu so với lúc nhà khoa học khẳng định trái đất xoay quanh mặt trời còn chắc chắn hơn.
Nghe nói như thế, Tiêu Minh Lạc rốt cục cũng "Hoàn trả hồn".
Anh nghiêm mặt nói: "Như thế nào lại không thể?"
Manh Tiểu Nam lại một lần nữa sửng sốt, cô khẽ nhếch miệng, do dự mà hỏi: "Tiêu Minh Lạc, anh hẳn không thật sự đang ghen đi?"
Nghe nói như vậy, Tiêu Minh Lạc sắc mặt khẽ biến đổi một phen, lại có chút càng ngày đỏ ửng lên.
Manh Tiểu Nam trong chốc lát liền mở to hai mắt nhìn, thay đổi dáng ngồi lại hỏi: "Anh thật sự là đang ghen sao?"
Tiêu Minh Lạc thần sắc đã khôi phục bình thường, ưỡn thẳng sống lưng nhìn miếng gà trong tay nói: "Chân gà này như thế nào khó ăn như vậy?"
Đúng là rõ ràng trong tay anh ta chân gà liên một chút còn không có động quá.
"Này - - Tiêu Minh Lạc, anh hẳn không..."
"Tôi cảm thấy được nên là phải đi khiếu nại cửa hàng này. Này có phải hay không là KFC? Có phải hàng nhái không?"
"Mẹ kiếp! Tiêu Minh Lạc! Anh quả nhiên thật sự đang ghen!"
"Lúc nãy chuyện của cola cũng như vậy kỳ quái rồi, thì ra anh cũng không phải là tảng bang ngàn năm không tan!"
Manh Tiểu Nam rốt cục nhịn không được, hai tay liền nặng nề mà đập lên bàn: "Anh tới cùng có hay không đang nghe em nói chuyện?!"
Tiêu Minh Lạc nhấp môi dưới, nhìn về phía Manh Tiểu Nam: "Anh có đang nghe, em vừa rồi nói cái gì?"
Cuộc đối thoại này quả thực giống như ông nói gà bà nói vịt, cuối cùng Tiêu Minh Lạc cũng đầu hàng.
"Anh là đang ghen, như thế nào rồi hả? Em cùng cậu ta là anh em, tốt xấu hắn cũng là con trai, anh liền không thể có hơi chút ghen sao?"
Manh Tiểu Nam bị lời này cho đứng hình, An Sơ Hạ cũng thiếu chút bị sặc nước miếng của chính mình, trái lại Hàn Thất Lục vẫn lại là một bộ dạng cha mẹ đang nhìn còn cái mình chơi đùa.
Cuối cùng, Manh Tiểu Nam thở dài, lời nói thấm thía khuyên nhủ: "Vậy anh không cần phải ghen tị, em cùng anh ta chỉ như huynh đệ thôi, liền tính anh ta như anh trai, chuyện kia cũng không có khả năng!"
Nghe được lời này, Tiêu Minh Lạc nhưng là trợn trừng mắt: "Vậy là do tôi ăn nhầm giấm chua sao? Tôi chỉ là muốn im lặng ngồi ở chỗ này ăn cánh gà!"
Manh Tiểu Nam lại nghẹn lời. Trận chiến tranh thứ hai KFC bạo phát.
Ước chừng quá một giờ, bốn người rốt cục vì náo nhiệt cùng đùa giỡn cũng ăn cơm trưa xong rồi. Vì còn ghen tị, cơm trưa của Lưu Đông Vũ do Hàn Thất Lục đi mua, còn lại ba người đứng ở cửa ra vào ở bên ngoài chờ.
Mới vừa đi ra cửa, Manh Tiểu Nam liền hô muốn đi toilet, lại lần thứ hai chạy vào trong, chỉ chừa có An Sơ Hạ cùng Tiêu Minh Lạc ở bên ngoài chờ.
"Cái kia..." An Sơ Hạ phá trầm mặc: "Vì cái gì anh cảm thấy được, Mã Cách là một người con gái cực kỳ đáng sợ?"
Tiêu Minh Lạc nhìn cô một cái, tựa hồ là có chút không nghĩ tới cô sẽ đem những lời này nhớ rõ như vậy.
Nghĩ nghĩ, anh hồi đáp: "Giác Quan Thứ Sáu."
"Tôi là đang nghiêm túc hỏi anh" An Sơ Hạ hít sâu một hơi nói.
Tiêu Minh Lạc hì hì cười, lần thứ hai trầm mặc một hồi mới hồi đáp: "Ánh mắt."
"Ánh mắt?" An Sơ Hạ nhíu mi.
"Ừ." Tiêu Minh Lạc đột nhiên nghiêm trang: "Ánh mắt một người, thường thường là chính là cửa sổ tâm hồn của một người. Tôi lần đầu tiên nhìn đến cô ta lúc đi bên cạnh Nam Cung Tử Phi khi đó, liền cảm thấy được cô gái này, cực kỳ đáng sợ. Tựa hồ là cái loại này, chuyện gì cũng dám làm. Mà loại ánh mắt này, thường ít xuất hiện trên mặt con gái."
An Sơ Hạ gật đầu một cái: "Anh có phải hay không thấy rất kỳ quái vì sao tôi lại hỏi như vậy? Bởi vì tôi cũng có như vậy cảm giác. Hơn nữa, có một số việc tôi cũng đang hoài nghi."
Nghe nói, Tiêu Minh Lạc lộ ra nhiều biểu tình hứng thú: "Hả? Là chuyện gì vậy?"
An Sơ Hạ lại vẫn chưa kịp nói chuyện, Hàn Thất Lục đúng lúc này đi ra cửa: "Lựa chọn quá nhiều phần món ăn, cho nên vẫn lại là thừa một đống."
Nói xong, anh đem chỗ đồ ăn còn lại hướng trong lòng An Sơ Hạ đặt vào, lấy cái chìa khóa lái xe rồi đi.
Thừa dịp này không ai để ý, An Sơ Hạ nghiêng mặt nói: "Vẫn chỉ là hoài nghi, liền không nói trước được."
Tiêu Minh Lạc nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Trở lại Tư Đế Lan, thời gian còn sớm, Manh Tiểu Nam xung phong nhận việc đi đưa đồ ăn cho Lưu Đông Vũ. Đương nhiên, bây giờ Tiêu Minh Lạc cùng đi.
Buổi sáng trận đấu đã chấm dứt, hoạt động buổi trưa, còn lại là trận đấu xếp chai gì đó.
Cái hạng mục này là từ năm trước mới bắt đầu. Này quy tắn của trận đấu quả thực là... Dùng từ phát rồ để hình dung đã không đủ rồi.
Lúc giờ nghỉ trưa mọi người lại không đi ngủ mà là các ban đều đã cực kỳ nhất trí mở màn hình lớn xem phim.
Phim xem đến một nửa, chủ nhiệm lớp đột nhiên bước vào, tiến vào liền nghiêm mặt trực tiếp tắt máy tính đi. Phía dưới các học sinh lập tức phát xuất hư thanh một mảnh.
"Chuyện này điều do hội cha mẹ học sinh đã cảnh cáo chúng ta không cần chống đối thầy giáo. Này nếu là trước kia, chủ nhiệm lớp chắc chắn bị đánh tới chết" Phỉ Lỵ Á gục xuống bàn, nhỏ giọng nói với An Sơ Hạ.
Điểm này cô thấu hiểu rất rõ, vừa tới lớp A lúc ấy, nơi này đâu có điểm nào giống một cái lớp học? Quả thực rất giống cái chợ, thậm chí so với chợ vẫn còn loạn hơn một chút.
Nhưng là lớp học có tiến bộ hay càng ngày càng thụt lùi, đối với danh dự của Tư Đế Lan ảnh hưởng không nhỏ. Những cha mẹ có tiền hoặc có quyền đưa con đến chỗ này tuy nhiên là vì muốn "có địa vị hơn người", nhưng đồng thời cũng là chính sách giáo dục nơi này tốt nhất cả nước.
Bởi vậy, Hội Đồng Quản Trị đều đã lén hướng các cha mẹ gây áp lực, cho nên hiện tại tất cả mọi người ít nhiều kiêng kị đối với giáo viên.
Đương nhiên, đối với Hàn Thất Lục là nhân vật cao nhất của Kim Tự Tháp, những thứ áp lực này cơ hồ coi như không có. Nhưng chuyện này dù sao cũng là thiểu số.
"Đều đã an tĩnh lại rồi." Chủ nhiệm lớp đẩy hạ mắt kính của mình trên sóng mũi, không mất nghiêm túc nói: "Về hoạt động buổi chiều, thầy tin tưởng tất cả mọi người có nghe thấy. Bởi vì đây mới là lần thứ hai học viện Tư Đế Lan tổ chức, cho nên vẫn có rất nhiều bạn học đại khái đối với hoạt động này còn chưa hiểu rõ, thầy bây giờ sẽ giải thích cho mọi người."
Nội dung hoạt động, liền là từng lớp ở tại sân bãi đều sẽ được phát một lượng cola nhất định. Những chai cola này bắt buộc mỗi người phải uống hết không dư một giọt nào thì mới có thể dùng để tham dự trận đấn "Xếp chai". Mà chai này sẽ được xếp tạo thành hình tiêu chuẩn đã quy định sẵn. Đội nào nhanh nhất sẽ chiến thắng.
Nói cách khác, cái gọi là trận đấu xếp chai, khó liền khó ở chỗ tất cả phải đem chai cola uống sạch. Không thể nào đem chai cola lật ngược đổ đi, làm càn đổ bỏ lập tức bị xử lý.
Sau khi chủ nhiệm lớp nói xong quy tắc, An Sơ Hạ theo bản năng liền sờ soạng bao tử của mình.
Nếu thật muốn dùng chai rỗng xếp ra hình hoa, cửa ải uống cola này liền là một cái cửa ải khó khăn.
"Để cho tôi ăn cái gì còn được..." Phỉ Lỵ Á yếu kém nói: "Để cho tớ uống cái này... Thầy, có thể uống xong móc họng mình ói ra không a?"
Chủ nhiệm lớp mang theo âm trầm ý cười nhìn qua: "Không thể."
Mọi người ghét bỏ nhìn Phỉ Lệ Á, những lời vô nghĩ như vậy mà cũng nói ra được thật hết cách với cô rồi.