Edit: Bống
Beta: Kaly Vương
Cô ta cơ hồ quỳ xuống van xin Hàn Thất Lục.
Náo loạn như vậy, dù nơi này chỉ là góc tường, nhưng vẫn khiến mọi người chú ý tới tình hình bên này. Trong chốc lát đám người trở nên xôn xao, gần như mọi người đều chú ý tập trung ở đây.
"Sai rồi? Lúc nói sao không nghĩ xem chính mình nói những lời này sẽ có hậu quả như thế nào?" Hàn Thất Lục không buông tay, cứ như vậy túm tóc cô ta, gần như muốn đem da đầu cô ta lột ra.
An Sơ Hạ lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cô vừa rồi vẫn chú ý tới sân khấu, cố tình không để mình chú ý tới những lời nói đó của Hứa Niệm Niệm, nhưng đột nhiên âm thanh Hàn Thất Lục vang lên, cô lúc này mới rời mắt khỏi sân khấu. Lại thấy Hứa Niệm Niệm quỳ trên mặt đất, mà Hàn Thất Lục trên cao nhìn xuống đang túm tóc của cô ta.
Bất quá... Cho dù là như vậy, tư thế Hàn Thất Lục vẫn oai hùng hiên ngang như cũ là... Từ từ, cô tự dưng lại loạn lên không biết làm gì?!
Không đợi An Sơ Hạ đi lên, Mạnh Tiểu Nam từ chỗ sân khấu bên kia chạy nhanh tới, cùng đi còn có Tiêu Minh Lạc. Cô thần tốc đã chạy tới, há mồm hỏi: "Sơ Hạ, xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Xảy ra chuyện gì rồi hả? Kỳ thật cô cũng không rõ lắm, cô chỉ biết là, Hứa Niệm Niệm đã nói gì đó khiến cho người ta tức giận, còn về sau... Khi cô lấy lại tinh thần cứ như vậy rồi.
Cô đem những gì mình biết nói cho Mạnh Tiểu Nam, Mạnh Tiểu Nam chậc chậc lắc đầu: "Chắc chắn là Thất Lục thiếu gia nghe được cậu bị Hứa Niệm Niệm mắng, tức giận! Thật là ác giả ác báo!"
"Hư - -" An Sơ Hạ nhíu mày: "Đừng nói như vậy, mình đi khuyên nhủ anh ấy, nhiều người nhìn như vậy, thật mất mặt."
"Mặt mũi? Cậu vẫn còn có thể quan tâm tới mặt mũi người phụ nữ này sao?"
Mạnh Tiểu Nam giữ chặt tay cô, ngăn cản cô tiến lên: "Cô ta chửi cậu, mà cậu vẫn có thể đối xử như thế với cô ta sao? Mình đã nói bao nhiêu lần, nhiều khi tốt chưa chắc đã được tốt lại! Không được đi!"
Mạnh Tiểu Nam nói như vậy, cũng không hoàn toàn là vì Hứa Niệm Niệm có quan hệ với Tiêu Minh Lạc, cô chỉ là yêu thương Sơ Hạ, muốn để cho người mắng Sơ Hạ chịu chút giáo huấn mà thôi!
"Thất Lục thiếu gia, cầu xin người, tha cho Niệm Niệm tỷ đi..." Hai nữ sinh đánh bạo đi lên phía trước cầu xin tha thứ cho Hứa Niệm Niệm.
Trên cái thế giới này, người tuyệt đối không thể đắc tội là người của Hàn gia, mà người của Hàn gia, nhất quyết không thể đắc tội nhất định là Hàn Thất Lục!
Trên mặt Hứa Niệm Niệm chảy đầy nước mắt, gương mặt được trang điểm tinh xảo cũng bị hủy hoại trong chốc lát. Nước mắt chứa đầy cảm xúc, hơn là bị nắm tóc một cách nhục nhã, mà đối với người con trai trước mắt này lại rất sợ hãi.
Rõ ràng mới chỉ là một đứa trẻ chưa đầy hai mươi tuồi, lại có ánh mắt đáng sợ như vậy. Có thể dễ dàng đánh nát tuyến phòng ngự trong lòng của cô, làm cho người ta thấy vô cùng sợ hãi.
"Thất Lục." Tiêu Minh Lạc cuối cùng nhịn không được đi lên phía trước: "Bộ dạng cậu như thế này, mối quan hệ Hứa gia cùng chúng ta sẽ khó cứu vãn được, coi như hết. Hoặc là... Có chuyện gì, chúng ta ra chỗ vắng người nói chuyện."
Trong những vấn đề này, trái lại Tiêu Minh Lạc có một chút lý trí.
Kích thích những vấn đề này với Hàn Thất Lục sẽ tốt hơn? Nhờ Tiêu Minh Lạc nhắc nhở, anh mới buông tóc ra, khớp ngón tay của anh trở nên trắng bệt.
"Cô nhớ kỹ!" Hàn Thất Lục hung hăng nhìn chằm chằm cô ta: "Hàn Thất Lục tôi không dễ dàng động thủ đối với con gái, nhưng một khi sự tình liên quan tới người con gái của tôi, đừng nói con gái, trẻ con tôi cũng đánh, cô có ý kiến gì không?"
Có ý kiến?
Cô còn dám có ý kiến sao?
Hứa Niệm Niệm ngã xuống trên mặt đất, liên tục lắc đầu: "Không có... Không có. Tôi không dám, lần sau cũng không dám nữa!"
Cách đó không xa, môi Lạc thiếu hơi gợi lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Thú vị... Thật đúng là chuyện gì đều có thể làm được. Xem ra An Sơ Hạ này, ta tuyệt đối không thể động đến rồi."
Anh nói xong, thu hồi tầm mắt, xoay người đi tới.
Mà vừa rồi ngay tại vị trí Lạc thiếu đứng, một người đi qua.
Ánh mắt Mã Cách gắt gao nhìn bóng lưng Lạc thiếu rời đi, vừa rồi theo như người đó nối, tất cả đều nghe được, một chữ cũng không bỏ sót. Trước ở trên sân trường lúc cùng An Sơ Hạ bị phạt chạy, đụng phải Lạc thiếu, cô ta còn tưởng rằng có thể nắm tên Lạc thiếu này trong tay.
Hiện tại xem ra, ý tưởng này không có khả năng rồi.
"Mất đi một con cờ, còn chưa dùng đến. Thậm chí, chúng ta còn chưa được tiếp xúc với Lạc thiếu, vậy mà đã..." Một bên Đỗ Giản Nhiên đi tới, thấp giọng rên rỉ một tiếng: "Trận này chúng ta, sợ là rất khó thắng."
"Tôi vốn không ôm ấp nhiều hi vọng đối với người này." Mã Cách nói xong, tầm mắt rơi vào Hàn Thất Lục, Hứa Niệm Niệm đã được mấy nữ sinh đỡ đi ra khỏi hội quán nghệ thuật, còn Tiêu Minh Lạc đang ở đấy nói gì đó với Hàn Thất Lục.
"Kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?" Đỗ Giản Nhiên chần chừ hỏi.
Mã Cách khinh thường thoáng nhìn Hứa Niệm Niệm đang rời đi, hận nói: "Con nhỏ Hứa Niệm Niệm đần độn này, đã công khai cùng An Sơ Hạ thách đấu, còn bị Hàn Thất Lục tóm được. Nó cũng thật sự là ngực to não nhỏ, rơi vào kết cục như thế này cũng là đáng đời. Nhưng mà... Chúng ta vẫn cần dùng đến cô ta, cho nên hiện tại việc phải làm, là phải đi tìm cô ta. Đi, hiện tại ra ngoài vẫn có thể đuổi kịp."
Hai người rất nhanh lẩn vào trong đám người, lợi dụng chỗ trống của đám người, lặng yên không một tiếng động ra khỏi hội quán nghệ thuật.
"Cậu quá manh động rồi." Tiêu Minh Lạc cau mày, cực kì lo lắng nói: "Cho dù là giáo huấn cô ta, cũng có thể tìm chỗ vắng người, đằng này... Toàn bộ mọi người đều đã thấy được, Hứa Niệm Niệm cũng sẽ không dám về nhà chính miệng mình nói ra toàn bộ, nhưng cũng khó để người Hứa gia không nghe được phong phanh tin tức ở đâu đó."
So với việc khuôn mặt Tiêu Minh Lạc trở nên u sầu đầy mặt, Hàn Thất Lục trái lại là bộ dạng lạnh lùng.
Ánh mắt anh vốn dùng xua đuổi đám người xung quanh, tiện đà nhìn về phía Tiêu Minh Lạc, hoàn toàn thừa nhận nói: "Tôi thừa nhận, chuyện này, tôi hơi kích động rồi."
"Hiện tại, nên nghĩ ăn nói thế nào với người của Hứa gia. Đương nhiên là phải xin lỗi, như thế nào cũng phải cho bọn họ lời xin lỗi xứng đáng " Tiêu Minh Lạc nói xong, nhịn không được lại nói một câu: "Cậu thật sự là quá kích động rồi!"
Hàn Thất Lục nhíu mày: "Xin lỗi? Hàn Thất Lục tôi là người biết nói xin lỗi sao?"
"Cậu..." Tiêu Minh Lạc có chút nóng nảy, nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì, có chút kìm nén nên mặt đỏ lên.
An Sơ Hạ nhịn không được chen miệng nói: "Em đi xin lỗi! Sự tình do em mà ra, cho nên, nên là do em đi xin lỗi."
"Cậu nói cái gì..." Mạnh Tiểu Nam giữ chặt An Sơ Hạ, nhìn Hàn Thất Lục cười gượng một phen nói: "Các người đừng để ý đến cô ấy, tiếp tục tán gẫu tiếp tục tán gẫu..."
"Ai nha!" An Sơ Hạ cố gắng tránh khỏi tay Mạnh Tiểu Nam, lo lắng nói: "Tớ nói là sự thật. Tớ nguyện ý đi xin lỗi!"
Nếu Hàn Thất Lục không mở miệng nói được, cô đương nhiên nguyện ý đi xin lỗi! Huống chi, Hàn Thất Lục động thủ cũng là bởi vì cô.
"Không liên quan tới em." Hàn Thất Lục liếc nhìn cô một cái, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cô: "Anh cũng không cần đi xin lỗi, chờ coi đi, đến trước tối ngày mai, Hứa gia nhất định sẽ đến để xin lỗi."
"Hứa gia xin lỗi?" Mạnh Tiểu Nam có chút không hiểu, quay đầu nhìn về phía Tiêu Minh Lạc.
Tiêu Minh Lạc cau mày nói: "Chuyện này nếu cậu ta không có động thủ, chỉ là mắng vài câu, Hứa gia có thể thực sự sẽ đến xin lỗi. Nhưng việc này... Coi như quên đi, hoàng đế còn chưa gấp mà thái giám ta đã gấp rồi. Chỉ sợ nhị vị phụ huynh lại vì sự việc lần này mà tìm tới tôi để làm ầm ĩ một trận."
Hứa gia thật sự sẽ đến xin lỗi sao? An Sơ Hạ nhìn biểu cảm trên mặt Hàn Thất Lục, trong lòng vẫn có chút không chắc chắn. Chính con gái mình bị túm tóc, sao có thể đến để xin lỗi được?
Mặc kệ, cô tin Hàn Thất Lục.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mọi ánh mắt lại chăm chú nhìn lên sân khấu. Cuối cùng đồng hồ cũng chỉ tám giờ, những ý tưởng về vũ hội hóa trang bảo vệ môi trường cuối cùng cũng kết thúc.
Mà bí mật về giải thưởng lớp hoạt động nghệ thuật tốt nhất, cũng sắp được hé lộ.
Hiệu trưởng cũng thay đổi trang phục toàn đồ Tây, giày Tây, nhưng vẫn không thể nào che đậy được cái bụng tròn vo như mang thai kia.
Ông cầm micro đi lên sân khấu, dưới sân khấu lập tức tiếng thét chói tai, nhưng tiếng thét chói tai này cũng không phải là bởi vì ông, mà là trong tay ông đang cầm tờ giấy kia. Trên giấy viết kết quả cuối cùng của cuộc bình chọn.
"Bây giờ, tôi tuyên bố, kết quả bình chọn của năm nay. Cao nhất đoàn, lớp giành được giải nhấp, lớp A năm nhất. Lớp đó, đã có những ý tưởng xuất sắc, phá họa nên một bức tranh kếu cấu rất tốt, sau khi xem xét chủ đề 'tĩnh' này..."
Bên kia, Hứa Niệm Niệm được hai nữ sinh đỡ trở về phòng học.
"Niệm Niệm tỷ, chúng tôi lấy giúp tỷ lấy nước, tỷ ngồi nghỉ ngơi một lúc đi." Hai nữ sinh nói xong, cầm ly đi ra khỏi phòng học.
"Ai..." Hứa Niệm Niệm nặng nề mà thở dài một hơi, trái tim nhỏ của cô ta, đến bây giờ vẫn còn đập mạnh, cô ta tự trách bản thân mình thật ngu ngốc, như thế nào mà ngốc như vậy, để Hàn Thất Lục đến gần cũng không biết.
Hiện tại, cô ta đã rất mất mặt rồi!
Nghĩ như vậy, cô ta bực bội nắm chặt tóc, chỗ tóc bị Hàn Thất Lục nắm da đầu vẫn hơi đau.
"Tôi còn đang nghĩ cô đã đi đâu, hóa ra là trốn ở nơi này." Mã Cách mang giày cao gót năm phân, cười nhạt đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Niệm Niệm, trong mắt hiện rõ ý châm biếm.
Mà phía sau cô Đỗ Giản Nhiên vẫn đi theo.
Hứa Niệm Niệm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Mã Cách, không khỏi phiền muộn liền nói: "Cô tới làm gì?!"
Nếu không phải do cô ta xúi giục, cô cũng sẽ không mất mặt như vậy, nói không chừng cũng sẽ không gây sự với An Sơ Hạ, cũng sẽ không bị Hàn Thất Lục nghe được, bị Hàn Thất Lục sỉ nhục!
"Tôi tới làm gì?" khóe miệng Mã Cách cong lên càng lớn, cô ta liền trực tiếp đến trước mặt Hứa Niệm Niệm ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ta nói: "Đương nhiên là nhắc nhở cô vẫn chưa hoàn thành xong chuyện rồi. Cô quên, tôi đã nói với cô, lớp chúng tôi làm báo tường là mời Tố Viện đến vẽ rồi hả? Bị Hàn Thất Lục ở trước bao người túm tóc, loại cảm giác này thật khó chịu? Mà tạo ra toàn bộ chuyện này là ai? Là An Sơ Hạ! Cô có thể đem danh hiệu lớp hoạt động nghệ thuật xuất sắc, chắp tay đưa cho bọn An Sơ Hạ sao?"
Đỗ Giản Nhiên kéo áo Mã Cách nói: "Thôi đi, sợ là cô ta đã bị Thất Lục thiếu gia làm cho sợ tới mức đi cũng không biết đường rồi, cô không thấy cô ta được người khác đỡ sao? Nói với cô ta như vậy cũng vô ích, cô ta sợ rồi."
Hứa Niệm Niệm đập tay lên bàn, một giây sau cô ta đã đứng lên: "Ai nói tôi sợ rồi hả?! Tôi mà sợ An Sơ Hạ sao? Cô ta cùng Giang Nam, một người tôi cũng sẽ không bỏ qua!"