Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

chương 793: em không đói bụng (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Phương Hằng

Beta: La Pluie

Vừa đúng lúc này, giọng nói của một nữ sinh vang lên từ con đường khác.

"Các cậu không thấy là... Thất Lục thiếu gia đối xử với nữ sinh như vậy, có phần quá đáng sao? Tốt xấu gì Hứa Niệm Niệm cũng là một cô gái, ít nhiều cũng nên ôn nhu một chút chứ..."

"Bọn họ..." Tiêu Minh Lạc mới vừa mở miệng, đã bị Manh Tiểu Nam bịt kín lại, hơn nữa còn bị kéo đến trốn sau một thân cây.

Manh Tiểu Nam giơ ngón tay ra hiệu đừng lên tiếng, hạ thấp giọng nói: "Suỵt! Nghe một chút xem bọn họ nói cái gì."

"Tớ cảm thấy như vậy không có gì là không được đâu?" Một giọng nói khác truyền đến: "Vì bạn gái mình, quản nhiều như vậy có gì sai. Nếu cậu là An Sơ Hạ, cậu bị bắt nạt, còn Thất Lục thiếu gia lại nho nhã lễ độ nói chuyện với Hứa Niệm Niệm, loại bạn trai này mới đáng bị khinh thường!"

"Dường như cậu nói cũng có đạo lý...Thế nhưng Hứa Niệm Niệm lần này thật là mất mặt, tớ phải về nhà nói cho ba mẹ biết!"

Manh Tiểu Nam run lên bần bật, nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Minh Lạc có chút khẩn trương hỏi: "Làm sao bây giờ? Cô ta muốn nói ra ngoài, việc này đã thành chuyện lớn rồi. Chúng ta đi ngăn cản bọn họ?"

Bây giờ Tiêu Minh Lạc lắc đầu: "Không cần, việc này không ngăn cản được... Nhiều người như vậy, em có thể ngăn cản hết toàn bộ sao? Hi vọng Thất Lục đoán đúng."

"Đúng là..." Manh Tiểu Nam chần chờ hỏi: "Nhà họ Hàn thật sự có mặt mũi lớn như vậy sao?"

Cô mới vừa hỏi xong, đầu đã bị cốc một cái, Tiêu Minh Lạc cười nói: "Không chỉ là có em, lúc ấy anh cũng mướt mồ hôi giúp Thất Lục. Nhưng hiện tại ngẫm lại... Là anh đã xem thường nhà họ Hàn rồi. Thất Lục đã nói như vậy, cứ việc chờ xem đi."

Bầu trời đêm ở thành phố, vĩnh viễn chỉ xuất hiện lác đác mấy ngôi sao, huống chi mấy hôm nay trời hay mưa, trên bầu trời khó có thể tìm kiếm được một ngôi sao.

Vừa bước vào đại sảnh, Khương Viên Viên liền ném cuộn len trong tay vội vàng chạy đến, lập tức ôm chầm lấy An Sơ Hạ nói: "Tiểu Sơ Hạ! Con quay về sớm như vậy! Để mẹ nhìn xem con xinh đẹp thế nào... Ôi trời ơi! Trang phục dạ hội của con đâu? Tại sao lại không mặc nó?"

An Sơ Hạ xấu hổ gãi đầu nói: "Ở trên xe, con quên mang tới ạ."

"À!" Khương Viên Viên bừng tỉnh: "Lạnh như vậy, các con ra khỏi bảo tàng nghệ thuật khẳng định muốn thay trang phục của mình ngay. Thế ảnh chụp đâu? Nhất định có chụp ảnh đúng không? Mẹ muốn cả thế giới biết được mẹ có một đứa con gái xinh đẹp như vậy..."

Hàn Thất Lục trợn trừng mắt, ném áo khoác cho nữ giúp việc, nói: "Mẹ nói ai là con gái? Chú ý từ ngữ, cô ấy cũng không phải là con gái của mẹ."

Con gái và con dâu đúng là chênh lệch rất lớn!

"Ai cần con quản!" Khương Viên Viên tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thất một cái, quay đầu tiếp tục cười tít mắt hỏi An Sơ Hạ về ảnh chụp.

"Chụp ảnh..." An Sơ Hạ mím môi, không biết trả lời sao.

"Sao lại như vậy?" Trong lòng Khương Viên Viên dâng lên nghi hoặc: "Đừng nói với mẹ là các con chưa đi chụp anh?"

Bị Khương Viên Viên hung hăng trừng mắt nhìn một cái, tiếp đó Hàn Thất Lục bước lên, kéo An Sơ Hạ tới gần mình, có chút không kiên nhẫn nói: "Lão phu nhân, mẹ không có thể bình tĩnh được sao? Lễ phục dạ hội của cô ấy sẽ không đổi, con không cho cô ấy đổi!"

"Con vừa mới gọi ta là gì? Lão phu nhân... Tiểu Sơ Hạ, mẹ già đến vậy sao... Từ từ, đây không phải trọng tâm!" Khương Viên Viên hít sâu một hơi mới tiếp tục hỏi: "Con vừa mới nói là lễ phục dạ hội không đổi? Còn nữa, con không cho con bé đổi?"

Hàn Thất Lục mới vừa gật đầu một cái, đã bị Khương Viên Viên kiễng chân lên hung hăng gõ một cái vào đầu.

"A - -" Lần này bà gõ rất mạnh, Hàn Thất Lục đau đớn hét lên: "Này! Mẹ làm gì vậy a?!"

"Ta thích thì làm thế thôi, tiểu tử thối! Con nói ta đang gì sao? Vì sao con không cho tiểu Sơ Hạ của ta đổi lễ phục dạ hội? Xem ta đánh chết con!" Khương Viên Viên tức giận, bà vẫn trông đợi hình ảnh con dâu xinh đẹp khoe với bạn bè một phen!

Không nghĩ tới đều bị Hàn Thất Lục, thằng nhóc này phá hỏng rồi!

"Được rồi, được rồi! Cha mẹ không chấp nhặt với con cái, trở về phòng xoa bóp lưng cho tôi, hôm nay chạy tới chạy lui xem sân bãi, vội vàng một ngày, cái lưng này thật sự rất đau." Đúng lúc này Hàn Lục Hải đi tới hoà giải.

Khương Viên Viên vừa nghe Hàn Lục Hải kêu đau lưng, cũng tạm thời buông tha Hàn Thất Lục, cùng Hàn Lục Hải lên lầu.

"Nhàm chán." Hàn Thất Lục quay đầu nhìn cô một cái, có chút xấu hổ nói: "Em cũng sớm nghỉ ngơi đi."

Đêm đó, ngoài ban công vang lên tiếng gió vi vu, ập vào cửa thủy tinh như là ma nữ đang rên rỉ khóc lóc, nghe qua có vẻ hơi đáng sợ.

An Sơ Hạ rửa mặt xong viết một chương tiểu thuyết, sau đó liền nằm trên giường ngủ. Lại một ngày qua đi, thật sự rất mệt mỏi.

Nhưng nằm ở trên giường một lúc, chẳng những không ngủ được, mà dạ dày lại sôi lên, hòa cùng tiếng gió cảm thấy có chút buồn cười.

"Thật là đói..." Cô sờ bụng, lúc này mới nhớ tới bản mình chưa ăn cơm tối.

Ngay từ đầu giờ chiều, Hàn Thất Lục đưa cô đi ăn, cô đã ăn hết bát mì ăn liền. Nhưng sau đó cô đã đi đến câu lạc bộ bóng rổ để thay quần áo, rồi trực tiếp chở về lớp.

Sau đó hoạt động dạ hội buổi tối cũng không có gì ăn, không thể ngờ rằng chỉ có uống và uống!

Cảm giác đói giống những cơn sóng biển ập tới, khiến cô sắp hít thở không thông. Loại cảm giác đói đột ngột này, cảm thấy giống như dạ dày sắp bị đục thủng.

"Không được!" An Sơ Hạ ngồi bật dậy, tìm điện thoại dưới gối mạnh miệng nói: "Phải tìm chút đồ ăn!"

Hiện tại nếu không được nhét thứ gì vào bụng, cô nghĩ dạ dày sẽ thủng mất! Đây cũng không phải là trò đùa!

Cô đi tới mở cửa, nhìn ngó xung quanh, trên hành lang vắng vẻ trống không lúc này cô mới bước ra khỏi phòng, lần mò đi xuống cầu thang.

Cũng không nên đánh thức mẹ, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bọn họ thì thật có lỗi.

Nghĩ như vậy, cô càng thêm cẩn thận, cuối cùng lò dò trong bóng tối cô cũng xuống được tầng một, đang tìm vị trí của phòng bếp lại đá phải chiếc ghế bằng gỗ sử dụng làm vật trang trí.

"Hít!" Cô hít vào một hơi điều hoà không khí, ngồi xổm xuống xoa nhẹ chân mới cảm thấy cơn đau giảm bớt.

Đi tới phòng bếp, cô cũng không dám bật đèn, nếu bị nữ giúp việc phát hiện thì thật xấu hổ.

"Trong nồi cơm điện khẳng định có cơm..." Cô hạnh phúc đi đến trước nỗi cơm điện để trên bàn, giơ tay mở nồi cơm điện ra: "A? Không có... Làm sao có thể không có..."

Chẳng lẽ Khương Viên Viên tối hôm nay không ăn cơm ở nhà?

Thôi được, nồi cơm điện không có, khẳng định trong tủ lạnh có thức ăn!

Mượn ánh sáng mờ nhạt của màn hình điện thoại, cô đi tới chiếc tủ lạnh khổng lồ đắt tiền, mở ngăn bảo quản ra.

"Tại sao vẫn không có gì?!" Cô nhịn không được liền than thở một tiếng, bên trong ngoại trừ một quả trứng đơn độc nằm đó, còn lại tất cả đều trống trơn!

Toàn bộ đồ ăn đều không xuất hiện theo ý cô, đây là giết người không dao!

Ngay sau đó, cô lại lục tìm ở những chỗ khác nhưng thật sự không có thứ gì có thể ăn được!

Công lí! Công lí ở đâu, ở chỗ nào?! Một phòng bếp to như vậy, phải to gần bằng căn nhà trước kia của cô lại không hề có thứ gì ăn được.

"Chẳng lẽ... lấy trứng gà ra rán lên?" Cô cúi đầu sờ sờ cái bụng đang kêu, tính toán làm trứng ốp lếp cũng sẽ không đánh thức những người đang ngủ. Nhưng một quả trứng gà chỉ sợ cũng không đủ lót dạ.

"Em đang làm gì?" Một giọng nói khàn khàn vang lên, cô giật mình hoảng sợ, vừa muốn hét ầm lên, miệng đã bị một bàn tay che lại, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Hàn Thất Lục, cô lập tức bình tĩnh lại.

"Là anh." Hàn Thất Lục bỏ tay che miệng cô ra, đồng thời khoát tay lên vai cô.

"Là anh... anh đi thế nào không phát ra tiếng động gì?" Cô than thở một tiếng, hất tay của Hàn Thất trên vai mình ra, ủ rũ nói: "Anh xuống đây làm gì? Là bị em đánh thức à?"

"Không." Hàn Thất Lục giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ hiển thị hiện tại đã hơn mười một giờ đêm, anh ngẩng đầu nhìn cô và tiếp tục dò hỏi: "Đã muộn thế này em lại không đi ngủ, ở trong này làm gì?"

Còn không phải bởi vì anh, chưa mua đồ ăn cho cô, nên nửa đêm mới phải xuống đây tìm đồ ăn sao? An Sơ Hạ thầm nhủ trong lòng như vậy.

Nhưng ngoài miệng lại nói: "Em xuống uống nước mà thôi, đã muộn thế này anh cũng không ngủ, xuống đây làm gì?"

"Uống nước." Hàn Thất Lục nói xong, giơ tay trái đang cầm ly nước trống không, lại nhìn cô rồi nghi ngờ hỏi han: "Em uống nước, tại sao không cần cốc? Uống luôn qua hệ thống cung cấp nước sao?"

Không đợi cô trả lời, Hàn Thất Lục lại nhanh chóng nói tiếp: "Hệ thống cung cấp nước uống phòng trong phòng vệ sinh cũng có mà."

Kiểu nói liên tiếp này, giống như súng máy liên thanh, khiến người khác cảm thấy hơi khó chịu!

An Sơ Ha trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục, vừa chuẩn bị một bước giẫm lên chân anh, anh liền cảnh giác dời chân đi, cô lập tức giẫm lên nền đất không. Nếu chỉ là giẫm lên không khí, chuyện này cũng không vấn đề gì, nhưng thật xấu hổ, đúng lúc này, dạ dày đột nhiên "xì xèo" réo lên một tiếng.

Âm thanh này lại đặc biệt rõ ràng hơn trong bóng đêm tĩnh mịch.

Cho dù là không nhìn thấy khuôn mặt mình, An Sơ Hạ cũng biết mặt mình giờ phút này nhất định đỏ giống mông khỉ rồi...

"Vừa rồi... dường như có âm thanh quái dị gì đó reo lên." Hàn Thất Lục ghé sát vào, hô hấp của anh rơi trên mặt cô, khiến cô cảm giác ngứa ngáy kì lạ.

An Sơ Hạ vội ho một tiếng, quay mặt sang chỗ khác, giống như vịt chết còn cứng mỏ, nói: "Âm thanh gì chứ? Tại sao em không nghe thấy?"

Bụng lại réo lên...

Âm thanh đó vang lên vào lúc này, dường như là cố ý muốn chỉnh cô, như vậy mọilời giải thích đều trở nên uổng phí.

Thật xấu hổ! Thật sự xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn được được nữa rồi!

Ngay tại lúc cô cho rằng sẽ bị Hàn Thất Lục cười nhạo đến chết, nhưng anh lạikéo tay cô và nói: "Chưa ăn no? Tại sao không gọi người giúp việc nấu đồăn khuya cho em? An Sơ Hạ, đôi khi anh thực sự lo lắng cho chỉ số IQ củaem."

Anh vừa nói chuyện vừa lôi cô đi ra khỏi phòng bếp.

Cô theo bản năng vội vàng hỏi han: "Anh muốn đưa em đi đâu?"

"Gọi người giúp việc." Bộ dạng Hàn Thất Lục rất thản nhiên.

"Gọi người giúp việc gì chứ..." An Sơ Han thoát khỏi tay anh, tức giậnnói: "Anh cho là tất cả mọi người đều giống chúng ta, giờ này còn chưa ngủsao? Lúc này, khẳng định mọi người đều đã ngủ say rồi."

Hàn Thất Lục bĩu môi nói: "Chỉ cần đánh thức bọn họ là được."

An Sơ Hạ lập tức cong môi lên, giơ tay gõ vào đầu Hàn Thất Lục: "Đại thiếugia, tính cách anh hách dịch như vậy sao? Đã muộn thế này, không biết xấu hổlàm phiền bọn họ? Thôi đi, em cũng không đói lắm."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio